Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 30: Đây là phòng em gái tôi


Đọc truyện Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn – Chương 30: Đây là phòng em gái tôi

Tử Khê về nhà vào lúc nửa đêm, mà phải bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tuy rằng nhiều năm như vậy
không gặp, cô cũng hiểu biết cá tính của Lâu Tử Hoán, hắn nói gió thì
chính là mưa, chỉ sợ tan tầm ngày mai, sẽ phải gặp cô xuất hiện trong
nhà của hắn.

Khi trở về, Trần Hựu An hỏi cô việc này được giải
quyết thế nào, vì sao Hi Hi lại đột nhiên tìm người khác đến giới thiệu
cho mảng đồ tắm cùng đồ lót. Tử Khê không muốn nói, nhưng là ba tháng
lâu như vậy, thế nào cũng không giấu giếm được Trần Hựu An. Vì thế, cô
đã đem đầu đuôi chuyện thỏa thuận với Lâu Tử Hoán ra nói cho cô ta.

Trần Hựu An thực áy náy, Tử Khê vội an ủi cô ta. Trong giới này, loại chuyện này chẳng qua rất bình thường. Đi ở bờ sông, làm sao có thể không làm
ướt giày, huống chi lúc này đối mặt với cô là, thiên la địa võng dày đặc chờ cô sa vào lưới của Lâu Tử Hoán. Trần Hựu An vẻ mặt lo lắng, cô cũng rất lạnh nhạt. Có lẽ, năm đó khi Lâu Tử Hoán vội vàng đi Mĩ, cô có thể
cảm giác được, một ngày này sớm muộn gì cũng phải đến. Cô nghĩ mình đã
trốn đi rất xa, có thể thoát được. Nhưng là Lâu Tử Hoán bây giờ, mạnh mẽ giống như một vị vua, cô thế nào địch nổi?


Tử Khê thu dọn hành
lý đơn giản, ngày hôm sau lái xe QQ của mình tìm đến nhà của Lâu Tử Hoán theo địa chỉ. Đây là căn nhà có vẻ xa hoa ở khu thương mại , bởi vì khu chung cư được vây quanh bởi một cái hồ nhân tạo, bởi vậy nên có tên là
Hồ Sơn Trang. An Tử Khê tìm được khu cao ốc chỗ nhà của Lâu Tử Hoán, 16
tầng. Dưới lầu phương tiện quản lý thực đầy đủ hết, Lâu Tử Hoán có chỗ
đậu xe cố định, bảo vệ dẫn dắt cô ngừng xe xong, cô mới từ từ mang theo
hành lý đi lên. :v5:

Căn nhà của Lâu Tử Hoán là mới mua, căn nhà
được xây dựng rất trang hoàng, vừa vào cửa, không phải là phòng khách
rộng rãi, trang hoàng theo tiêu chuẩn Châu Âu, lại không có vật dụng gia đình nào. Phòng khách và phòng bếp thông nhau, hướng bắc là cửa sổ sát
đất. Cô mở cửa sổ ra, là ánh mặt trời, gió lạnh lạnh nhẹ thổi tới, tầm
nhìn thực rộng lớn, có thể nhìn được toàn cảnh hồ nhân tạo của khu chung cư. Thật sự là một nhà giam xinh đẹp, Tử Khê tự giễu, phát hiện bản
thân cư nhiên lại có chút thích người này.

Đây là một căn nhà ba
phòng ở, tất cả phòng ngủ đều tông màu đen, đi vào chỉ cảm thấy áp lực
âm u. Lâu Tử Hoán tuy rằng bảo cô làm tình nhân của hắn, hẳn là sẽ không muốn cùng cô cùng giường chung gối đi! Một phòng khác chắc là thư
phòng, cửa phòng khóa chặt, là Lâu Tử Hoán đề phòng cô đi! Cô không hề
còn có lựa chọn gian phòng nào khác, một căn phòng khác là phòng được
thiết kế với gam màu trắng phối hợp với màu tím ấm áp như phòng của công chúa, giường màu trắng, bàn trang điểm nho nhỏ, giá sách đơn giản. Bên
cạnh giá sách là bàn học, trên bàn bày máy tính, còn có một ít tiểu
thuyết, truyện tranh. Xem ra Lâu Tử Hoán đã sắp xếp tốt lắm, chính hắn
có thể rất buồn cười hay không. Đây nói thẳng ra là phòng công chúa cho
bé gái, hắn cư nhiên lại trang trí phòng cô ở thành bộ dạng như vậy. Cô

dở khóc dở cười, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Căn phòng này, chẳng
qua là cô chỉ ở lại ba tháng, đối với cô không có nửa điểm ý nghĩa, hắn
muốn thế nào thì như thế ấy đi!

11 giờ tối, Lâu Tử Hoán mới trở
về, phòng ở thực tối tăm, chỉ ở ngoài cửa để lại ngọn đèn nhỏ ấm áp. Hắn trong lòng ấm áp, biết An Tử Khê đã chuyển vào ở. Hắn là cố ý trở về
muộn như vậy, ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm tâm tính của chính mình. Hẳn là An Tử Khê sợ hắn mới đúng, nhưng là cả một ngày,
nghĩ đến An Tử Khê sẽ ở trong phòng hắn, hắn bắt đầu không yên lòng,
càng tới gần lúc tan việc, thậm chí tay chân luống cuống. Mãi đến khi
hắn cho rằng bản thân đã làm tốt chuẩn bị hoàn toàn, hắn có thể khống
chế được người đàn bà kia, hắn mới chậm rãi lái xe trở về.

Hắn
trở lại phòng của mình, cư nhiên không thấy bóng dáng An Tử Khê, nhất
thời nổi giận. Không đúng, đèn ngoài cửa là sáng, phòng khách cũng có
dấu vết bị đụng qua. Hắn đẩy cửa một căn phòng khác, quả nhiên nhìn thấy người nằm ở trên giường.


“An Tử Khê, cô lập tức đứng lên cho
tôi!” Hắn hé ra mặt lạnh, hét lớn một tiếng. Kỳ thật, khi hắn trở về, Tử Khê liền tỉnh dậy. Cô còn đang cảm thấy may mắn, hôm nay quá muộn, hắn
sẽ bỏ qua cô. Bây giờ, hắn đều xông vào trong phòng rồi, cô tránh cũng
không thể tránh được! Cô ngồi dậy, vẻ mặt còn ngái ngủ: “Lâu tổng, anh
đã trở về!” :v3:

“Cô xuống giường cho tôi ngay lập tức!” Lâu Tử
Hoán một phen túm cô lên, “Cô cũng dám ngủ thẳng trong căn phòng này, cô đáng chết!”

Tử Khê bị hắn tức giận dọa đến, kịch liệt phản
kháng: “Tôi không ngủ trong phòng này thì ngủ ở phòng nào, anh đừng túm
tôi, tôi tự mình đứng lên!” Lâu Tử Hoán căn bản không để ý xem sức mạnh
của mình có làm cô bị thương hay không, đem cô lôi xuống giường, giận dữ hét: “Đây là phòng của em gái tôi, cô cư nhiên lại dám vào ngủ trên
giường của nó, cô đáng chết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.