Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 3: Tôi ức hiếp cô khi nào?


Đọc truyện Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn – Chương 3: Tôi ức hiếp cô khi nào?

“Lâu Nhược Hi, cô đứng lại!” Lâu Tử Khê từ nhìn thấy Lâu Nhược Hi từ thật xa, lớn tiếng kêu cô ta dừng lại.

Lâu Nhược Hi sợ hãi quay đầu, ánh mắt chột dạ cúi đầu. Chuyện Lâu Tử Khê bị nhục nhã ở toilet đã loan truyền đi trong khắp bạn cùng học sinh động
như thật, cô ta chắc hẳn cũng đoán được cô vì sao lại gọi mình lại, nhút nhát trả lời: “Tử Khê, cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Lâu Nhược Hi,
cô vì sao lại nói với anh trai cô là tôi ức hiếp cô, tôi đã ức hiếp cô
khi nào chứ?” Nhìn đến khuôn mặt giả vờ đáng thương này, Lâu Tử Khê càng thêm phẫn nỗ. Cô chánh ghét nhìn thấy biểu hiện như vậy của Lâu Nhược
Hi, dựa vào cái gì mà cô ta luôn nhu nhược, mọi người trên toàn thế giới đều đứng về phía cô ta.

Lâu Nhược Hi tái nhợt nghiêm mặt, khẩn trương đến nỗi đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có!”

Lâu Tử Khê nhìn cô ta không chút thương cảm, biểu hiện này của cô ta có thể lừa gạt người khác, nhưng tuyệt đốt không lừa được cô. “Cô không có? Cô không có nói, vậy thì tại sao anh cô lại nói tôi ức hiếp cô, vì sao lại làm tôi nhục nhã ở toilet!”


Giọng nói của Lâu Tử Khê không nhỏ,
đã thu hút sự chú ý của không ít người. Lâu Nhược Hi sợ tới mức liên tục lùi về phía sau: “Tử Khê, tôi không có, tôi thật sự không có! Tôi không biết, không biết vì sao anh trai lại làm như vậy?”

“Lâu Nhược
Hi, tôi thực sự chán ghét bộ dạng này của cô.” Cô phát điên thét chói
tai, mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là biểu hiện này, làm cho cô
căn bản không có cách ầm ĩ với cô ta. “Ba cô thương cô giống như châu
bảo, anh trai cô liều mạng bảo vệ cô, cô ở nhà giống như công chút, vì
sao còn muốn trêu chọc đến ngọn cỏ dại như tôi!”

Không phải, Tử
Khê không phải là cỏ dại. Ngược lại cô ta mới là công chúa, nàng công
chúa xinh đẹp nhất, còn cô ta chính là một gốc cây hoa tơ hồng vô dụng.
Cô ta liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng mạnh mẽ tuôn trào theo.

“An Tử Khê!” Lời của cô vừa dứt, liền nghe đến giọng nói giận giữ của Lâu
Tử Hoán, hắn một phen kéo cô ra, rồi đẩy cô sang một bên. “Cô đã quên
lời cảnh cáo của tôi sao? Cô nếu còn dám ức hiếp Nhược Hi, đừng trách
tôi không khách khí!” Tử Khê bị hắn đẩy đến choáng váng đầu óc, lúc cô
hồi phục lại tinh thần, Lâu Tử Hoán đang ôm em gái trong lòng hung hăng
trợn mắt trừng cô. Cô xông lên trước, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt giận dữ của Lâu Tử Hoán. “Lâu Tử Hoán, anh tới vừa đúng lúc. Bây giờ Lâu Nhược

Hi đang ở đây, anh hỏi cô ta, tôi ức hiếp cô ta khi nào? Đúng vậy, mới
trước đây tôi đúng là có tranh lấy váy của cô ta mặc, nhưng chuyện đó
đều là từ thật lâu trước kia rồi, cô ta có cần phải nhớ đến bây giờ
sao?”

Đôi mắt đẹp của cô trừng to tròn, đôi má hơi hơi ửng hống,
môi đỏ mọng nhếch lên, chờ hắn phản ứng lại. Trái tim Lâu Tử Hoán đập
mạnh, một nữ sinh nho nhỏ, nhưng ngạo khí trên người cô lại làm hắn cảm
thấy kính nể. Hắn ho nhẹ một tiếng: “An Tử Khê, cô rõ ràng biết Nhược Hi tâm đi thiện lương, nó căn bản không có khả năng vu oan cho cô bắt nạt
nó. Xem ra cô còn không được dạy dỗ đến nơi, ngày hôm qua tôi đã rất
nhân từ rồi!”

“Cô ta tâm địa thiện lương!” Cô hận không thể cười
to ra tiếng, “Cô ta nếu tâm địa thiện lương, sẽ không tự dưng đổ oan cho tôi. Bình thướng giống như tiểu bạch thỏ vô hại, trên thực tế lại đầy
mình âm mưu quỷ kế.”


“Bốp!” Một cái tát rơi vào trên mặt Lâu Tử
Khê, Lâu Tử Hoán nắm lấy cổ tay cô đẩy cô ép sát vào tường, “Lâu Tử Khê, thu hồi lời vừa rồi của cô. Cô nếu còn dám sỉ nhục em gái tôi, cô cứ
đợi mà xem.”

“Anh, anh không cần như vậy, Tử Khê, cô hiểu lầm,
tôi thật sự không có nói gì với anh là cô bắt tôi cả!” Lâu Tử Khê ý đồ
làm cho Lâu Tử Hoán buông Tử Khê ra, nước mắt ào ào chảy xuống.

Tử Khê cười lạnh, chỗ hồng hồng cay cay của cái tát vừa rồi vô cùng đau
đớn, chắc chắn là đã bị sưng lên rồi. Cô nhìn Lâu Nhược Hi, vẫn là vẻ
mặt vô tôi, chỉ có mí mắt khép hờ, hóa ra là cô ta cũng biết giả dối. Cô cũng không e ngại hắn bạo lực, hừ hừ cười ra tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.