Đọc truyện Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn – Chương 170
Tử Khê cuộn mình đờ ra trên giường. Mẹ cô vẫn tiếp tục gõ cửa phòng của
cô, gõ mệt rồi thấy cô không có đáp lại rốt cục được một lúc cũng rời
đi.
Điện thoại di động reo liên tục, cô cũng không có ý muốn
tiếp, cho đến khi trời tối đen, nước mắt của cô cũng chảy khô, chuông
cửa liên tục vang lên. Cô cực kì mệt mỏi đi mở cửa. Lâu Tử Hoán nóng
ruột đứng ở cửa: “Chuyện gì vậy, nếu phải đi về nghỉ ngơi vì sao không
trở về chỗ anh, em đang ngủ sao, thế nào không ra mở cửa. Mắt của em sao vậy, giống như vừa khóc xong.”
Tiếng nói của hắn liên tục đổ dồn đến. Cô lẳng lặng đi về phòng không liếc nhìn hắn lấy một cái.
Lâu Tử Hoán cảm thấy không thích hợp, đi theo sau cô: “Rốt cuộc em làm sao vậy!”
Lâu Tử Hoán ngồi ở trên sô pha.Toàn bộ tinh thần của cô giống như đã chết, cô nói không nên lời.
Lâu Tử Hoán nóng nảy nâng mặt cô lên: “An Tử Khê, rốt cuộc em làm sao vậy!”
Hai mắt Tử Khê mở to nhìn hắn, cô muốn nhìn cho rõ cái người đàn ông này có phải vẫn còn một chút lương tâm không, “Lâu Tử Hoán, em hỏi anh, khi
anh nhìn Nhạc Nhạc mất chân nằm ở đó, anh có cảm giác gì?”
Lâu
Tử Hoán cứng ngắc, hắn là người thông minh, từ biểu tình của Tử Khê là có thể đoán được cái gì, “Đều đã biết rồi à, ai nói với em cái gì sao,
chính Lâu Nhược Hi nói sao?”
Tử Khê nở nụ cười, người đàn ông
này thật là đáng sợ. Ngay cả hắn chạm vào cô một chút cô đều không thể
chịu đựng được nữa, thậm chí cô không muốn tồn tại cùng với hắn dưới một dưới bầu trời. “Nhạc Nhạc là con gái ruột của anh, khi nó không còn
chân nằm đó thì anh một chút cảm giác cũng không có sao?”
Lúc
này, Lâu Tử Hoán mới luống cuống muốn hoảng, không biết đó là gì nhưng
hắn bắt mình tỉnh táo lại: “An Tử Khê, anh cũng không hy vọng phát sinh
chuyện như vậy, em cho là Nhạc Nhạc biến thành như vậy lòng anh yên ổn
được sao, anh cũng rất đau lòng.”
“Anh đau lòng, anh sẽ đau
lòng!”Tử Khê chỉ cảm thấy đây là điều đáng buồn cười nhất trên đời này.
“Nếu anh đau lòng như anh nói. Tại sao khi anh biết em và anh không phải anh em ruột lại không nói cho em biết. Anh biết rõ em rất để ý chuyện
này. Điều em để ý không phải em với anh ra sao mà là thân phận Nhạc
Nhạc. Em vẫn cho rằng Nhạc Nhạc là con chúng ta sinh ra, anh biết cái
hiện thực này với em mà nói có bao nhiêu thống khổ không. Anh biết cái
hiện thực này đối với Nhạc Nhạc mà nói có ý nghĩa gì không. Cho dù anh
không quan tâm em, lẽ nào anh cũng không quan tâm Nhạc Nhạc sao.”
Lâu Tử Hoán cũng buông lỏng cô ra. Lúc đó hắn không nói cho cô biết là muốn nghiêm phạt cô, sâu hơn nữa là hắn muốn khống chế cô, muốn cô chịu
thống khổ hơn nữa, muốn rằng buộc cô không rời đi. Thế nhưng mỗi một chỉ trích của cô lại như khắc vào trong tim tạo thành vết thương lớn. Lúc
đó là hắn ích kỷ, hắn cho rằng Nhạc Nhạc không biết quan hệ này thì sẽ
không sao, hắn tự cho là mình đúng, rằng mọi chuyện đều nằm trong kiểm
soát của hắn, lại quên mất chuyện được che giấu sớm muộn gì Nhạc Nhạc
cũng sẽ biết, nếu biết sẽ chịu thương tổn rất lớn.
“Anh thực sự
thật đáng sợ , rất máu lạnh.” Tử Khê thật vất vả mới ngăn nước mắt rơi
xuống. Cô lắc đầu, tiếp tục chỉ trích: “Làm sao anh có thể đối với Nhạc
Nhạc như thế! Nhạc Nhạc là con của anh, nhưng anh lại khiến nó chịu đựng chuyện như vậy, còn hại nó mất đi chân. Nó thích anh như vậy, anh có
biết hay không, chính miệng nó nói với em trên đời này ngoại trừ em,
người nó thích nhất là anh bởi vì anh là thật lòng thương yêu nó, nó
thích anh một cách ngây thơ, nó nhìn lầm anh rồi, nhìn lầm rồi.”
Thân thể Lâu Tử Hoán cứng ngắc nhìn cô. Đúng là Nhạc Nhạc thích hắn, Nhạc
Nhạc rất thích hắn, tin tưởng hắn, sùng bái hắn, nó là bảo bối của hắn.
Vậy mà hắn lại hại nó thành bộ dạng hiện tại này, hắn muốn cãi cho mình, lại buồn cười chính là hắn tìm không được lý do. An Tử Khê nói rất đúng Nhạc Nhạc nhìn lầm rồi, hắn không xứng làm cha của Nhạc Nhạc.
“Lâu Tử Hoán, anh biết không, mặc kệ trước đây anh đối xử với em như thế
nào, em cũng chưa từng hận anh, oán anh. Nhưng hiện tại, em hận anh, em
thật sự rất hận anh, vĩnh viễn em sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn
cũng không.” Tử Khê lau đi nước mắt, ánh mắt tràn đầy ý hận. Cô muốn hắn biến mất vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt cô.
Cô hận hắn, cô hận hắn! Đúng vậy cô nên hận hắn. Ngay cả chính hắn cũng không cách nào tha thứ cho mình. Muốn giải thích gì đó, có lẽ là xin lỗi đi, thế nhưng tất cả cũng không cần thiết cũng không cần làm, An Tử Khê hận hắn đúng
là cái mà hắn đáng phải chịu.
Tử Khê từ trong nhà đi ra, cô cố
sức lau đi nước mắt. Cô muốn đi gặp Nhạc Nhạc, muốn nhìn thấy Nhạc Nhạc, chỉ có thấy Nhạc Nhạc cô mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Sau một lúc, một chiếc xe dừng lại trước mặt. Cửa kính hạ xuống là Hắc Diệu Tư.
Tử Khê thấy Hắc Diệu Tư càng cảm thấy đau đớn. Cô thầm nghĩ bỏ qua không thèm liếc mắt tiếp tục đi về phía trước.
“An Tử Khê, tôi có lời muốn nói, lên xe đi.” Hắc Diệu Tư ra lệnh, tài xế chầm chậm lái xe đi theo sau cô. “Chí Cương”
Tử Khê dừng lại. Năm đó, Hắc Diệu Tư là chủ mưu, hiện tại sau khi biết
chân tướng cô đối với hắn càng hận, thế nhưng hắn nói đến Chí Cương. Cô
ngừng lại, cô ít nhiều cũng có chút hiểu người đàn ông này. Nếu như
không lên xe, hắn sẽ vẫn cùng cô đi đến bệnh viện, không thể để Nhạc
Nhạc nhìn thấy hắn, bất đắc dĩ đành lên xe.
“Hắc đại thiếu, ông có cái gì cứ nói thẳng đi!” Tử Khê vừa lên xe, lạnh lùng nói.
Hắc Diệu Tư giật mình. Hắn nhận được điện thoại của Lâu Nhược Hi, Lâu Nhược Hi vẫn có số điện thoại của hắn từ lần đó, thế nhưng nhiều năm qua như
vậy bọn họ chưa từng liên hệ. Lúc này đây cô ta gọi điện thoại cho hắn,
hắn ngạc nhiên tiếp điện.
“Hắc thiếu, ông còn cảm thấy hứng thú với An Tử Khê không?” Lâu Nhược Hi thảo luận trên điện thoại.
Hắc Diệu Tư chau mày. Hắn cũng không muốn trả lời Lâu Nhược Hi vấn đề như
vậy. “Lâu tiểu thư muốn nói cái gì cứ nói, năm đó, cô giúp tôi một lần,
có chuyện gì Hắc mỗ có thể đến giúp cô, nhất định sẽ làm được.”
Lâu Nhược Hi cười nhạt. Năm đó dù mục đích của họ là khác nhau nhưng cũng
có thể hỗ trợ. “Hắc thiếu, chuyện ông đã từng làm, tôi kêu mẹ kế đi tìm
An Tử Khê rồi, tin là không lâu sau An Tử Khê sẽ biết năm đó xảy ra
chuyện gì.
Không biết vì sao Hắc Diệu Tư một chút cũng không bất ngờ về chuyện hôm nay. Có lẽ hắn biết ngày này nhất định sẽ đến, trừ
phi An Tử Khê vĩnh viễn không xuất hiện. “An Tử Khê hận tôi tận xương,
tôi cũng không cho rằng cô ta sẽ quay lại trong lòng tôi.”
“Cô
ta đúng là hận ông tận xương, thế nhưng đối với tình cảm của em trai ông hẳn là Hắc thiếu cũng biết.” Lâu Nhược Hi cười nói. “Tôi tin tưởng đây
là một cơ hội tuyệt hảo cho em trai thân yêu của ông, là ước mơ mà hắn
đã mong nhiều năm.”
Hắc Diệu Tư không thể không tán thưởng Lâu
Nhược Hi. Cô ta vậy mà nhìn thấu tâm tư của hắn. “Vậy là tôi nên cảm tạ
nhắc nhở của cô rồi. Xem ra trong khoảng thời gian này, đối với những
chuyện đã xảy ra cô biết rất rõ, cô thật là lợi hại.”
“Tốt, vậy làm mọi chuyện cho đến cùng đi.”Lâu Nhược Hi nói xong, cúp điện thoại.
Vì vậy hắn mới xuất hiện ở đây.
“Sắc mặt của cô không tốt lắm, muốn đi đâu?” Hắc Diệu Tư nhìn cô hỏi.
Hiện tại suy nghĩ của Tử Khê rất hỗn loạn. Cô không có kiên trì lại cùng hắn nói chuyện. “Hắc thiếu có gì cứ nói thẳng.”
“An Tử Khê, cô có hiếu kỳ vì sao năm đó tôi lại đáp ứng Chí Cương buông tha cô không?” Hắc Diệu Tư nhìn thấy cô uể oải, viền mắt sưng đỏ, hai mắt
vô thần cũng liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chuyện của ông, không có hứng thú biết.”Tử Khê lạnh lùng nói.
“Bởi vì năm đó thụ thương không chỉ có một người.” Hắc Diệu Tư nói ra đáp án
Tử Khê ngẩn ra. Năm đó, hắn muốn đi sân bay bắt cô trở về mà Hắc Chí Cương đuổi theo ở phía sau hắn. Nếu như thụ thương không có mình hắn, vậy như hắn nói Hắc Chí Cương chẳng phải cũng thụ thương.
“Năm đó, tôi
gặp tai nạn tại cầu vượt. Tôi bị kẹt trong xe không thể cử động. Chí
Cương chạy đến cứu tôi, thế nhưng lúc đó xe tôi bị rò rỉ xăng lúc nào
cũng có thể nổ. Cảnh sát chỉ có thể sơ tán người đi đường. Chân tôi lại
bị kẹt dưới bánh lái không di chuyển được. Chí Cương quyết tâm kéo tôi
ra. Vừa đi ra chưa được mấy bước, xe liền nổ. Chí Cương đem tôi che ở
bên dưới. Chân tôi thì mất mà lưng của Chí Cương thì bỏng gần như toàn
bộ, nguy hiểm đến sinh mệnh.” Hôm nay nhớ lại tình cảnh lúc đó, lòng Hắc Diệu Tư vẩn còn âm ỉ đau, một người như hắn vậy mất đi chân là cỡ nào
thống khổ, cả đời cũng không siêu thoát.
Tâm Tử Khê cũng siết
lại, cô chưa bao giờ biết Chí Cương từng chịu thương tổn quá lớn như
vậy. Chí Cương cũng không nói gì, hắn chưa từng nói qua hắn là vì giúp
cô mới có thể bị như vậy, nếu như không phải cô cầu hắn giúp cô, hắn sẽ
không chịu thương tổn như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không nói bởi vì hắn
đúng là một thằng ngốc.
Hắc Diệu Tư cười khổ, “Để thuyết phục
tôi, khi chúng tôi cùng được đưa vào bệnh viện, cùng sắp được đẩy vào
phòng giải phẫu, nó dùng toàn bộ khí lực còn lại cầu tôi, cầu tôi buông
tha cô, nó nói chỉ cần tôi buông tha cô, sau này nó sẽ đi theo bên cạnh
tôi, làm trợ thủ đắc lực của tôi, tất cả đều nghe tôi, cả đời bán mạng
cho tôi . Tôi tự nhận là một người có ý chí sắt đá nhưng khi đó tôi kinh ngạc vì tôi đã đánh giá thấp tình cảm mà nó dành cho cô, tình cảm của
tôi so với nó thật sự là bé nhỏ không đáng kể. Rõ ràng tôi nói muốn lấy
cô thì nó đã bị thương tổn đến nhường nào, nó chảy nước mắt, chịu đựng
thân thể đau đớn mà hết lần này đến lần khác cầu xin tôi, và tôi đã đáp
ứn.”
Tử Khê cũng kinh ngạc. Cô không phải không biết tình cảm
Chí Cương đối với mình, từ khi bắt đầu cao trung (*trung học cấp 3) hắn
đã theo đuổi cô, cô thật xin lỗi hắn, cô có cảm kích nhưng chưa từng có
nhìn thẳng vào tình cảm của hắn, có lẽ cô quá xấu xa, quá vô tình rồi.
“Vì sao lần trước ông không nói cho tôi biết, hiện tại lại nói cho tôi biết?” Tử Khê giọng khàn khàn, thấp giọng hỏi.
« Bởi vì Chí Cương sẽ không vui vẻ khi tôi đem chuyện này nói cho cô biết,
thế nhưng nhìn trong khoảng thời gian này nó quan tâm tới cô như thế,
thằng ngốc này yêu một người thì sẽ chấp nhất cả đời. Làm anh trai nó,
tôi muốn giúp nó một lần, bởi vì lúc trước không có khả năng cô sẽ tiếp
nhận Chí Cương, thế nhưng hiện tại Chí Cương sẽ có cơ hội. » Hắc Diệu
Tư nói.