Đọc truyện Bảy ngày ân ái – Chương 35: Ngự thự xa hoa
Ngự thự.
Úc Noãn Tâm thấy như đang lạc đến một vương quốc xinh đẹp.
Không sai, nàng không ngờ Hoắc gia lại đẹp đến vậy, thật không còn thiên lý gì nữa!
Biệt thự của Hoắc gia được gọi là “Ngự thự”, đây là cái tên do Hoắc lão gia đã đặt lúc còn sống, ngụ ý sâu xa.
Cả tòa biệt thự tọa lạc trên vùng đất tuyệt đẹp được thiên nhiên ưu đãi, phối hợp với địa hình thung lũng và đồi hơi dốc đã tạo nên một biệt thự trên sườn đồi đặc trưng của chủ nghĩa tân hiện đại.
Một hồ nước lớn nằm chính giữa biệt thự, trong hồ, mặt nước chuyển động êm ả. Trong vườn, cây cối hoa lá sắp đặt theo cách thức thật là độc đáo, hệt như một bức tranh màu nước mỹ lệ. Phong cách lãng mạn của vùng phía nam California hòa quyện cùng kiến trúc quý tộc theo lối Tây Ban Nha đã tạo nên một cảnh trí vừa nhàn nhã lãng mạn lại vừa quý phái sang trọng.
Không gian kiến trúc sánh ngang với trình độ xây dựng tinh xảo cùng cách bài trí xuất sắc, từng lớp mái giật vào tạo thành ban công, chỗ nào cũng toát ra cảm giác xa hoa, có một không hai trên đời.
Cánh cửa đồ sộ tự động mở ra, chiếc xe xa hoa như một con cá lớn từ từ bò vào, toàn bộ hệ thống kiểm tra đều bắt đầu tự động vận hành.
Úc Noãn Tâm theo Hoắc Thiên Kình bước vào phòng khách của biệt thự, lúc này nàng mới biết, cảnh trí choáng ngợp vừa rồi chỉ là một phần rất nhỏ.
Từ thiết kế bên trong của Ngự thự hoàn toàn có thể thấy được yêu cầu về độ sáng của chủ nhân.
Phong cách hào nhoáng theo kiểu châu Âu, hoa văn trang trí phức tạp theo lối châu Âu cổ điển, vận dụng những đường nét và hình khối châu Âu để tạo nên nét hào nhoáng sang trọng cho không gian thị giác, hào nhoáng nhưng không phô trương, hoành tráng nhưng không kém phần tinh tế.
Chùm đèn pha lê lộng lẫy rủ xuống từ độ cao gần 16m, toàn bộ phòng khách trông thật rực rỡ và xa hoa, trên nền gỗ tử đàn tươi sáng, vật dụng được bài trí theo một nhịp điệu nhất định. Những phiến đá cẩm thạch thiên nhiên, thông qua sự tương phản mạnh mẽ về màu sắc mà làm nổi bật khí phái cao quý.
“Nơi này có … bao nhiêu người ở ?”
Cho đến hôm nay, cuối cùng Úc Noãn Tâm đã hiểu rõ sự mê hoặc của đồng tiền. Một không gian rộng lớn thế này, chắc là ở được rất nhiều người. Nàng khẽ hỏi một câu, ánh mắt bất giác hướng về cánh cửa lấp lánh ánh vàng với những họa tiết theo kiểu Nhật Bản ở một góc.
“Đó là thang máy ?”
Thì ra lại có thứ sở thích lắp thang máy ở nhà riêng… thế này thì có chút phô trương quá.
Hoắc Thiên Kình quay đầu nhìn nàng một cái, dường như không hiểu ý tứ trong câu nói của nàng, lạnh nhạt trả lời: “Ngự thự chủ yếu là mẹ và bà của tôi ở, ngoài ra chỉ có những người phục vụ, làm vườn và bảo vệ”.
Úc Noãn Tâm khẽ run lên… “Nói vậy là… anh không ở tại đây ?”
“Đây là nhà cũ của Hoắc gia, bình thường thì tôi cũng có về đây, nhưng phần lớn thì ở tại biệt thự của tôi!” Lần đầu tiên Hoắc Thiên Kình chịu khó giải thích với nàng, thật là hiếm thấy. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Úc Noãn Tâm nghe xong, không kìm được, chặc lưỡi một cái.
Tuy nói rằng có tiền không phải là tội, nhưng xa xỉ như thế này thì thật là quá, nói như vậy, cả biệt thự to lớn này, trừ người làm ra thì chỉ có 2 người ở…
Nếu đổi lại là nàng, không bị hù chết thì cũng chết vì cô độc.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về, tôi đã báo cho phu nhân biết rồi.” Đám người làm sớm đã đứng xếp hàng ở hai bên đại sảnh, còn quản gia thì bước lên trước, tươi cười chào hỏi.
Hoắc Thiên Kình gật đầu rồi quay ngay sang Úc Noãn Tâm nói. “Đây là quản gia của Ngự thự, cô gọi bà ấy bằng vú Phúc là được rồi, bà ấy cũng là người châu Á, phục vụ ở đây đã hơn 20 năm rồi.”
Lời nói của hắn làm đám người làm ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là vú Phúc, còn Úc Noãn Tâm thì lại càng không hiểu.
“Vú Phúc, chào vú!”
Úc Noãn Tâm cất tiếng chào trước một cách lễ độ, tuy không biết tại sao Hoắc Thiên Kình lại giới thiệu người của Hoắc gia với nàng, nhưng có điều lễ phép thì không thể thiếu được.
Rõ ràng là vú Phúc không ngờ Úc Noãn Tâm lại chủ động chào hỏi một người làm như bà ta, lập tức cúi người nói: “Tiểu thư, xin chào!”
Bà đã phục vụ ở Hoắc gia hơn 20 năm, trước nay chưa từng thấy thiếu gia đưa bạn gái về nhà, cho dù là tiểu thư Phương Nhan thì cũng do cô ta chủ động tìm đến thông qua quan hệ giữa bố mẹ hai bên. Cô gái trước mắt thật xinh đẹp, nhưng lại không có điểm nào lên mặt kiêu căng cả, có thể là thật sự đã lọt vào mắt thiếu gia, nên mới được dắt về nhà thế này.
Không biết là thiên kim tiểu thư của nhà nào, lần này quả thật là gặp vận đỏ rồi.
Chẳng qua, nếu quả là như vậy, vậy thì … Phương tiểu thư biết tính sao ?
Vú Phúc đang suy nghĩ miên man thì một giọng nữ đầy vẻ uy nghiêm và già dặn cất lên …
“Thiên Kình, con đưa cô gái nào về nhà đó?”
Úc Noãn Tâm bất giác quay về hướng phát ra âm thanh.
Một phụ nữ ăn mặc sang trọng đang chậm rãi bước xuống cầu thang ở giữa đại sảnh, đôi giày cao gót gõ lên mặt sàn lát đá cẩm thạch đen bóng, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Người phụ nữ này, dường như không thể nhìn ra được tuổi thật, làn da sáng mịn như băng tuyết cho thấy bà ta cực kỳ xem trọng việc giữ gìn chăm sóc, mái tóc vàng đẹp đẽ được bới cao sau gáy, trên khuôn mặt điển hình của người đẹp Anh quốc không có lấy một nụ cười, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm nhìn Úc Noãn Tâm một cách dò xét.
Đám người làm lần lượt cúi đầu, còn vú Phúc thì lập tức đi lên đỡ bà ta bước xuống lầu.
Người đó chính là mẫu thân của Hoắc Thiên Kình – Anna Winslet.
Chỉ thấy bà ta chậm rãi bước tới, dáng đi cực kỳ thanh nhã, ánh mắt hướng về phía Úc Noãn Tâm toát ra vẻ lạnh lùng khôn tả.
“Thiên Kình, cô gái này là ai ?”
“Mẹ, đây là Úc tiểu thư !” Hoắc Thiên Kình một chút cũng không giấu giếm, thẳng thắn giới thiệu chỉ bằng một câu.
“Úc tiểu thư?” Ánh mắt sáng như dòng điện của Anna Winslet nhìn Noãn Tâm, tuy không thấy chút gì là giận dữ nhưng lại xuyên thấu, khiến người ta không lạnh mà run.
Tận đáy lòng Úc Noãn Tâm không kiềm được, đã run lên một trận, đặc biệt là ánh mắt của bà ta, so với Hoắc Thiên Kình thì như là đúc từ một khuôn mà ra, hôm nay nàng đã hiểu cái câu “mẹ nào con nấy” nghĩa là như thế nào.
Hai người này, quả thật là rất giống nhau, thật không hổ là hai mẹ con!