Đọc truyện Bảy Năm – Chương 40: Đố kị
Lúc Viên Trạch xuất hiện ở hội diễn của khoa biểu diễn, Bạch Trăn đang mặc diễn phục vừa thấy cậu, khuôn mặt vốn không hề có cảm xúc lập tức nở nụ cười. Viên Trạch phất phất tay với anh, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Từ một tuần trước Bạch Trăn đã bắt đầu mời Viên Trạch, mời tổng cộng 7 lần, không sai, chính là mỗi ngày đều mời, nhìn ánh mắt mong đợi của Bạch Trăn Viên Trạch rốt cuộc cũng gật đầu.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, sau khi Bạch Trăn nhìn thấy Viên Trạch xuất hiện cả người đều giống như được tiêm thêm hoóc-môn, hội diễn vốn chẳng có ý nghĩa gì nháy mắt liền trở nên vừa kích động vừa căng thẳng, kích động là kích động vì người nào đó đang nhìn mình, đồng thời căng thẳng cũng là căng thẳng vì người ấy đang nhìn mình.
Thật lòng mà nói Bạch Trăn vốn chẳng phải người có thiên phú biểu diễn, thành tích của anh trong lớp nhiều nhất chỉ tính là bậc trung, không rớt xuống nhóm cuối là nhờ gương mặt soái ca kia, nếu bàn về kỹ năng diễn xuất thì quả thật không có gì khác với người bình thường.
Trên sâu khấu, vì thể hiện mình mà Bạch Trăn “ra sức” diễn, kỹ năng diễn xuất vốn chẳng ra sao, dưới tình trạng cố gắng muốn biểu hiện tốt mà đạt luôn đến một mức có thể gọi là cứng ngắc, thực sự nát bét.
Có điều Bạch Trăn lại không nhận ra, càng diễn càng kích động, thời điểm kích động nhất đưa mắt nhìn về phía Viên Trạch dưới khán đài, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền giống như bị ép làm Ice Challenge, một thùng nước đá lớn dội thẳng xuống gáy, dập tắt toàn bộ nhiệt tình.
Viên Trạch bên dưới căn bản không hề nhìn anh mà đang cúi đầu bấm di động.
Bạch Trăn chẳng biết mình diễn xong bằng cách nào, cũng chẳng để ý tới sự chỉ trích khó chịu rõ ràng của bạn học, thất hồn lạc phách tẩy trang thay đồ diễn ra, sau đó rửa mặt với nước lạnh.
Anh trong gương, gương mặt đầy thất vọng, Bạch Trăn vỗ vỗ hai má rồi miễn cưỡng nở một nụ cười.
Mười phút sau đến nhóm bạn học thứ hai lên sân khấu, Bạch Trăn mò mẩm đi đến chỗ bên cạnh Viên Trạch.
“Cậu diễn không tệ.” Viên Trạch cười cười chào hỏi Bạch Trăn.
“…” Rõ ràng là qua loa như vậy, Bạch Trăn giấu nụ cười khổ, cố lên tinh thần, “Hơi lo lắng, phát huy không tốt lắm.”
“Ban đầu đều như vậy, chờ quen được là tốt rồi.” Thuận miệng an ủi một câu, tâm trạng Viên Trạch không tệ, hiển nhiên chẳng coi việc biểu diễn của Bạch Trăn là chuyện gì đáng kể. Nghĩ cũng phải thôi, với kinh nghiệm sân khấu của cậu thì mấy buổi hội diễn mang tính sát hạch trong trường thế này quả thực chẳng có gì ghê gớm.
Thôi, có thể là cậu không có hứng thú với thứ này, tới được đây là tốt lắm rồi, nghĩ đến việc hôm nay có thể dính cạnh Viên Trạch cả ngày, tâm trạng mất mát vừa nãy của Bạch Trăn liền khá hơn không ít.
Chỉ có điều tâm trạng vừa tốt lên này mới duy trì được mấy phút đã lập tức bị quăng mạnh xuống sàn nhà, nâng cũng không nâng nổi nữa.
Diễn sau Bạch Trăn chính là diễn viên được coi trọng nhất khoa biểu diễn của bọn họ, lớn lên nhìn không có gì quá đặc biệt, là kiểu tướng mạo người qua đường Giáp, nhưng kỹ năng diễn xuất lại là hạng nhất, toàn thân đều diễn được, sở trường nhất chính là vai tiểu nhân đủ các bối cảnh thời đại, cực kỳ hoàn hảo.
Bởi vì ngồi ngay cạnh bên Viên Trạch nên tất nhiên Bạch Trăn chẳng hề chú ý tới màn diễn trên sân khấu, trong đầu toàn nghĩ xem phải tán gẫu với Viên Trạch thế nào, tán gẫu chuyện gì mới làm cậu thấy hứng thú. Vậy mà đến khi anh rốt cuộc cũng nghĩ ra được một đề tài, lời còn chưa nói đã phát hiện Viên Trạch đang hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, trong mắt đầy vẻ bội phục và thưởng thức, hoàn toàn khác với lúc anh diễn.
Xảy ra chuyện gì? Không phải cậu không có hứng thú với cái này ư!
“… Bọn họ diễn không tồi ha.” Thăm dò hỏi một câu.
“Quả thực là quá hay luôn, người mặc áo xám là ai vậy? Diễn giỏi ghê.”
“…”
Bạch Trăn không nhớ rõ hôm ấy anh làm sao hoàn thành đoạn tán gẫu này với Viên Trạch, anh chỉ biết là ánh sáng đầy hứng thú lấp lóe trong ánh mắt cậu gần như khiến anh tổn thương, khiến Bạch Trăn chỉ hận không thể xông lên sân khấu đè cái tên mặc áo xám xuống đất đập một trận tơi bời. Nỗi đố kị chưa bao giờ xuất hiện trước Quý Phong, giờ phút này lại xuất hiện trước một người khác.
Tại sao mình không bằng cậu ta? Vì sao người Viên Trạch nhìn như vậy lại không phải là mình?
Trong giây lát này Bạch Trăn đột nhiên thông suốt, biến thành sinh viên tốt quyết chí vươn lên, mục đích chỉ là vì muốn ánh mắt người đàn ông bên cạnh chỉ có thể chứa một diễn viên là mình.
Cùng với việc càng ngày càng hiểu rõ Viên Trạch, Bạch Trăn cũng biết muốn thu hút sự chú ý dài lâu của cậu, so với ái tình thì e là tài hoa còn quan trọng hơn.
Giống như đoạn thời gian đó, vì vấn đề đổi tay bass hay không mà cậu với Quý Phong cãi cọ cực kỳ không vui, gần như mỗi lần tập đều phải cãi hơn một lần, nhưng dù có vậy thì lúc Quý Phong solo, Viên Trạch ngồi bên cạnh Bạch Trăn vẫn cứ không che giấu nổi sự thưởng thức đối với gã đàn ông ấy.
“Không thể không nói, người thì khốn kiếp nhưng ngón đàn quả thật cmn xuất sắc.”
Bạch Trăn vĩnh viễn không quên được giây phút kia, thần sắc của Viên Trạch lúc nhìn về phía Quý Phong.
Nói ra có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà cho dù Quý Phong có làm bao nhiêu chuyện bậy bạ thì Viên Trạch vẫn dàn dựng và luyện tập chung với y. Có thể nói trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giao tiếp lúc luyện tập ra thì cả hai hoàn toàn chẳng có một cuộc đối thoại dứt khoát nào, ngay cả việc ăn thức ăn ngoài cũng đấu nhau cho được, ai cũng không chịu nhường ai, đợi hai người náo loạn mệt mỏi mới phát hiện ra Bạch Trăn đã sớm gọi xong đồ ăn mà từng người muốn.
Cũng bởi vậy mà hai người gần như cả tháng rồi chưa làm, cũng không phải không muốn làm mà là mỗi lần làm luôn vì một lời không hợp mà lập tức có người kéo quần lên bỏ đi.
Lần này cũng vậy, khó khăn lắm cả hai mới cùng có hứng thú, nguyên ngày không có tí thuốc súng nào, thân thể đã lâu chưa phát tiết rất khát vọng một cuộc làm tình thỏa thê. Song đến lúc củi khô lửa bốc, điện thoại di động Quý Phong đặt một bên đột nhiên sáng lên, là nhận được tin nhắn của tay bass y vừa tìm đến.
Một tin nhắn cực kỳ mờ ám.
Viên Trạch nhíu mày lấy di động đến, né khỏi bàn tay Quý Phong muốn giành điện thoại lại, bấm đọc.
“Này, chúng ta chưa bao giờ hỏi đến việc riêng tư của đối phương.” Quý Phong cuống lên.
Đã sớm lướt qua hết phần lớn tin nhắn, Viên Trạch giơ giơ di động trong tay, sắc mặt không hề ổn, “Đây là ý gì? Anh nói với tôi cậu ta rất muốn vào nhóm chúng ta, chúng ta mới thảo luận xem có nên đẩy Hổ Tử ra không, bây giờ thì sao? Cậu ta vốn chẳng hề định như thế, còn kiểu mời của anh chính là chơi cậu ta?”
“Tôi chỉ đang câu dẫn cậu ta thôi, lôi kéo cậu ta tới đây. Không thì thế nào.”
“Đối với anh mà nói cái gì cũng có thể dùng làm công cụ, chỉ cần đạt được mục đích thôi đúng không?” Viên Trạch thừa nhận giờ phút này mình có hơi kích động.
“Tôi muốn tay bass của cậu ta.”
“À há, thực ra tôi và cậu ta chẳng khác gì nhau hết, anh cũng chỉ là muốn giọng hát của tôi cho nên mới lên giường với tôi chứ gì!”
“Đừng nói nhảm!” Quý Phong cũng thật sự cuống lên, có điều đâu biết được có phải là căng thẳng khi lời che giấu bị vạch trần không. Y nhanh chóng đánh trống lảng, thậm chí còn quay ngược đầu súng, kiểu cãi cọ này bọn họ đã sớm quen tay hay việc, “Còn nói tôi, em thì sao? Cả ngày dẫn theo cái kẻ ngu si ai ai cũng biết là thích em bên cạnh, có ý gì? Thị uy với tôi hả?”
“À, ít ra người ta còn thích tôi, anh thì sao? Anh thích tôi không?”
Quý Phong không ngờ Viên Trạch lại đột nhiên hỏi đến vấn đề ấy, sặc một phát nhíu mày, “Bây giờ còn nói chuyện này có ý nghĩa gì không?”
Không nói gì nữa, Viên Trạch ném trả di động cho Quý Phong, kéo quần lên lại nghênh ngang bỏ đi.
“Ha ha, thật khôi hài, vậy mà anh ta còn dám trả lời tôi!” Lần này nỗi buồn bực quá rõ ràng khiến Viên Trạch lựa chọn phát tiết ra, vì vậy liền gọi Bạch Trăn tới rồi tự chuốc bản thân say khướt.
Bạch Trăn nhẹ nhàng đỡ lấy Viên Trạch vừa lảo đảo cả người, nếu không có lẽ cậu đã trượt té rồi.
Sau khi hai người gặp nhau ở quán bar, Viên Trạch liền bắt đầu tự rót cho mình, tiếp đến là thao thao bất tuyệt kể lại chuyện mình và Quý Phong tan rã trong không vui mấy tiếng trước, kể đến đoạn về Bạch Trăn cũng chẳng có gì bất tiện, giống như chuyện Bạch Trăn thích cậu đã sớm trở thành bí mật công khai, vậy mà Bạch Trăn lại không hề muốn giải thích gì.
Hồi lâu sau, lúc Viên Trạch muốn nâng ly rượu lên lần nữa, Bạch Trăn mới mở miệng, “Vậy còn cậu, cậu thích Quý Phong ư?”
Bàn tay cầm ly khựng lại một chút, Viên Trạch nghe câu này xong liền chớp mắt, sau đó cậu phát hiện vấn đề này dường như không thể đưa ra đáp án.
Viên Trạch biết mình thích tài ghita của Quý Phong, thậm chí có thể nói là cũng rất thích thân thể y, nhưng muốn nói cậu thích người này thì quả thật không có bao nhiêu… À, e là sẽ không làm cách nào thích y được, nhờ âm nhạc mà hai người cộng hưởng với nhau, thân thể lại phù hợp, vậy nên mới tự nhiên lăn đến một chỗ, còn có thích hay không thì quả thật không có cách nào trả lời.
Thấy Viên Trạch chậm chạp không lên tiếng, Bạch Trăn nói tiếp, “Hôm nay cậu khó chịu là vì cậu ta tán tỉnh một chàng trai khác, thậm chí là có thể phát sinh quan hệ với người kia?”
“Đương nhiên không phải!” Lần này Viên Trạch ngược lại chẳng hề do dự, lập tức đáp lời.
Sao có thể là vì lý do đó chứ, sở dĩ Viên Trạch tức giận như vậy là bởi vì Quý Phong lừa cậu, đồng thời còn dùng cách buồn nôn nát bét này kéo người về, làm vậy có ý gì, sao xứng đáng với Hổ Tử?! Chứ còn y muốn ngủ với ai Viên Trạch quả thực không mấy để tâm, thích ngủ thì ngủ, đừng chậm buổi diễn là được.
Một lần nữa thân thể không khống chế nổi trượt đi liền được một người khác dịu dàng đỡ lấy, lần này đôi tay đẹp đẽ kia còn đỡ cả đầu cậu, buộc Viên Trạch phải nhìn thẳng vào anh.
Vẻ mặt Bạch Trăn rất nghiêm túc, nhưng lại không quá bức người.
“Nếu cậu ta không thích cậu, cậu không thích cậu ta, cậu cũng không thèm để ý việc cậu ta có phát sinh quan hệ với người khác không, phải chăng là nói rõ cho dù cậu và những người khác có phát sinh quan hệ thì hai người các cậu đều sẽ chẳng để ý?”
Hả? Vốn cho rằng Bạch Trăn sẽ giảng một đống đạo lý, hoặc là thật lòng thổ lộ gì đó, nào ngờ vậy mà lại nghe được câu này. Nhưng theo logic mà nói thì lời này chẳng có gì sai cả.
Chàng trai ngũ quan đoan chính nhẹ nhàng cong môi, trong đôi mắt say khướt của Viên Trạch thì đúng là mê hoặc chết người.
“Bây giờ, cậu có muốn ngủ với tôi không?”