Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 64: Cô và anh như hai thế giới


“Em có nghe không vậy?”

“Ồ, chị cứ nói.”

“Giáo sư Lục nói rõ muốn em tới quét dọn phòng của anh ấy, những người khác đều không được.”

“Dọn phòng?” Cố Sơ choáng váng: “Đây là việc của mấy bác dọn vệ sinh mà.”

“Phía khách sạn cũng đã giải thích với giáo sư Lục nhưng thái độ của anh ấy rất cứng rắn.”

“Giám đốc, hôm nay không phải ngày làm việc của em.”

“Chị biết, chị biết. Nhưng chẳng phải khách sạn cũng hết cách rồi sao, chúng ta cũng không thể làm mích lòng anh ấy được, phải không? Cố Sơ à, em xem liệu em có thể vất vả một chút, đến khách sạn một chuyến. Em yên tâm, hôm nay coi như em tăng ca, tiền lương gì đó đều có thể thương lượng, chỉ cần có thể khiến khách hài lòng.”

“Giám đốc, hôm nay em quả thực không tiện lắm.” Cố Sơ nghĩ tới chuyện chiều nay Cố Tư sẽ quay về, lỡ như để Cố Tư biết cô làm thêm ở khách sạn, chẳng biết nó sẽ ầm ĩ lên thế nào.

Đầu kia, giám đốc thở dài nặng nề, một lần nữa khẩn thiết thỉnh cầu: “Coi như chị xin em được không? Con người giáo sư Lục đó bới móc thế nào đâu phải em không biết, hay là để phó tổng giám đốc đích thân mời em?”

“Đừng, đừng, đừng!” Cố Sơ vội vàng ngăn cản.

“Vậy em…”

Cố Sơ suy nghĩ một lúc mới thỏa hiệp: “Thôi được rồi.”

Giám đốc như vừa bắt được cứu tinh bèn tạ ơn trời đất.

Sau khi đặt ống nghe xuống, Cố Sơ lập tức hơi hối hận, rốt cuộc vẫn không chữa được cái bệnh mềm lòng. Nhìn những bộ quần áo đang đung đưa dưới nắng, cô buông tiếng thở dài. Thôi, đi vậy!

***

Trên độ cao vạn thước, cánh máy bay xuyên qua mây mù, ngàn dặm xa xôi vẫn chỉ có tầng tầng mây trắng, sắc xanh biếc của mặt hồ, qua sự phản chiếu của ánh mặt trời đã mềm mại đi rất nhiều. Sau khi Hứa Đồng đồng ý cùng Thịnh Thiên Vỹ quay về Nội Mông, Thịnh Thiên Vỹ cũng đã rút ngắn hành trình ở Bắc Kinh. Nhưng hai ngày này, anh không quấy rầy Hứa Đồng mà cho cô đủ thời gian xử lý những việc cá nhân.

Chuyện riêng của Hứa Đồng, bao gồm việc tới thăm Niên Bách Ngạn.

Nhưng Niên Bách Ngạn không gặp cô.

Từ sau khi Niên Bách Ngạn vào tù, trong danh sách của anh ấy chỉ có hai người, đến cả vợ anh ấy, Tố Diệp, cũng không có tên trong đó. Bao năm nay, cô rất hiểu Niên Bách Ngạn, cũng hiểu rõ những tâm ý sâu xa của anh ấy. Nhưng điều rõ ràng là, Niên Bách Ngạn không biết Tố Diệp đã mang thai, nếu không nhất định không thể nhẫn tâm làm vậy. Hứa Đồng cho mình một lý do, một lý do có thể quang minh chính đại tới gặp Niên Bách Ngạn. Lý do này chính là, cô cần phải nói cho Niên Bách Ngạn biết chuyện này, nói rằng hành vi của anh tàn nhẫn cỡ nào, nói cho anh biết sau khi mang thai đứa con của anh, ở ngoài Tố Diệp vất vả bao nhiêu.

Tiếc là cô không có cơ hội này.

Cứ như vậy, cô buồn bã ra về. Thật ra cô đã sớm biết kết quả. Niên Bách Ngạn là người đàn ông cô không thể bám víu, không thể nghĩ tới, phải bóp chết cái suy nghĩ này, cho tới khi nào gặp lại anh mà lòng không rung động. Có lẽ, đồng ý với Thịnh Thiên Vỹ, phần nhiều là vì muốn lãng quên, muốn thoát ra khỏi mối tình đơn phương đau khổ của quá khứ.

Cách giải thoát đó giống như một sự siêu thoát, đã định trước một nỗi đau đầm đìa máu chảy. Giống như loài diều hâu muốn tái sinh thì bắt buộc phải trút bỏ hoàn toàn chiếc mỏ rắn chắc của mình, đợi cho chiếc mỏ mới mọc ra, đồng thời cũng phải nhổ bỏ từng chiếc móng vuốt và lông vũ đã lão hóa của mình, đợi tới ngày móng sắc và bộ cánh mới dài ra. Cái giá của sự tái sinh là đau khổ, phải chịu đựng biết bao nỗi đau mới có được một sinh mệnh mới.

*Trong những loài chim, diều hâu là loài có tuổi thọ dài nhất. Tuổi thọ cao nhất của nó có thể đạt tới 70 tuổi. Để sống được lâu như vậy, lúc 40 tuổi, nó bắt buộc phải đưa ra một quyết định rất khó khăn nhưng vô cùng quan trọng. Khi diều hâu sống đến 40 tuổi, móng vuốt của nó đã bắt đầu bị lão hóa, sẽ không còn cách nào bắt mồi hiệu quả nữa. Mỏ của nó trở nên vừa dài vừa cong, gần như chạm ức. Đôi cách của nó cũng trở nên vô cùng nặng nề, bởi lông vũ của nó mọc vừa dài, vừa dày, vừa nhiều, mỗi khi cất cánh bay lên là cảm thấy rất tốn sức. Lúc này chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc là đợi chết, hoặc là trải qua một quá trình đổi mới cực kỳ đau khổ. Quá trình đổi mới này kéo dài tới 150 ngày, diều hâu buộc phải chịu gian khổ bay lên đỉnh núi, xây tổ trên vách cheo leo, tại đó nó hoàn thành sự đổi mới. Đầu tiên, diều hâu phải dùng mỏ của mình mổ vào đá nham thạch, cho đến khi chiếc mỏ hoàn toàn rơi xuống, sau đó yên lặng chờ đợi cho mỏ mới mọc dài ra. Thế nhưng nó phải dùng cái mỏ mới dài ra đó nhổ từng cái móng chân của mình. Sau khi móng chân dài ra, nó lại nhổ sạch từng sợi lông vũ đi. Sau 5 tháng, lông cũ mới lại mọc dài ra.

Cô phải dùng công việc để gây tê chính mình, một công việc với cường độ cao.


Khách tại khoang hạng nhất không nhiều, chưa ngồi đầy chỗ. Sau khi máy bay ổn định, Thịnh Thiên Vỹ bèn nói với cô: “Em nghỉ ngơi một lát đi.”

Hứa Đồng đương nhiên không chịu nghỉ. Nếu đã đồng ý làm trợ lý tạm thời của anh, vẫn nên nhanh chóng tìm hiểu tình hình công việc là hơn. Thịnh Thiên Vỹ thấy cô tích cực liền cười: “Trông tôi giống ‘Chu lột da’* lắm sao?”

*Chu lột da: Là tên địa chủ ác bá, nam chính phản diện nổi tiếng trong tác phẩm ‘Tiếng chim lúc nửa đêm’ của nhà văn nổi tiếng Cao Ngọc Bảo. Vì muốn đám người làm lao động nhiều hơn, nên nửa đêm gá gáy đã dậy học tiếng chim kêu (trên khế ước bán thân có quy định: Cứ chim kêu là phải dậy làm việc).

“Tổng giám đốc Thịnh, anh hiểu lầm rồi!” Hứa Đồng vội vàng giải thích.

Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô đầy hứng thú: “Em đừng căng thẳng như vậy, bây giờ vẫn chưa tới giờ làm việc mà.”

“Vậy giờ làm việc của tổng giám đốc Thịnh là?” Hứa Đồng lấy cuốn sổ tay trong túi xách ra, định ghi chép lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của anh. Đây là thói quen cô nuôi dưỡng bao năm nay. Là một trợ lý, tìm hiểu lịch trình thời gian và sở thích của sếp là rất quan trọng, giống như tất cả thói quen và giờ giấc làm việc, sinh hoạt của Niên Bách Ngạn cô đều nắm rõ.

Thịnh Thiên Vỹ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó thì phá lên cười. Hứa Đồng thấy anh cười càng không hiểu gì, cứ nhìn anh.

“Quả nhiên là chủ nào thì tớ nấy. Giống Niên Bách Ngạn y như đúc, quá nghiêm túc, quá rành mạch.”

Hứa Đồng có chút ngượng ngập.

“Cất sổ đi.” Thịnh Thiên Vỹ cười nói: “Con người tôi không tỉ mỉ như thế, thời gian làm việc cũng không cố định, chủ yếu là xem tâm trạng thế nào, tâm trạng mà tốt thì có thể mấy tháng tôi không làm việc.”

“Ý tổng giám đốc Thịnh là anh chỉ làm việc những khi tâm trạng tồi tệ?” Hứa Đồng gần như câm nín.

Thịnh Thiên Vỹ nhướng mày: “Em cảm thấy làm việc là chuyện vui vẻ lắm sao? Tôi nghĩ trên đời này chắc chẳng có ai thích làm việc đâu.” Nói tới đây, anh lại sửa chữa: “À, cũng có ngoại lệ.”

Hứa Đồng biết ‘ngoại lệ’ mà anh nói ám chỉ ai. Anh và Niên Bách Ngạn là hai mẫu người khác nhau. Niên Bách Ngạn lấy công việc làm trọng, về cơ bản thời gian cả ngày đều dùng vào công việc. Trong suy nghĩ của Hứa Đồng, tâm trạng của Niên Bách Ngạn tốt hay xấu dường như chẳng liên quan gì đến công việc.

“Tình hình của tôi không cần ghi chép, mà cần em quan sát rồi ghi nhớ trong lòng.” Thịnh Thiên Vỹ nói.

Hứa Đồng khẽ đáp: “Việc này tôi sẽ làm được.”

“Đương nhiên là tôi tin năng lực của em, chỉ có điều muốn nói với em rằng, con người tôi rất dễ gần, là một ông chủ hiền lành nhất.”

Hứa Đồng im lặng, nghĩ bụng, còn có người tự tâng bốc mình thế này cơ đấy.

“Bây giờ em cần nghỉ ngơi một chút, tối qua không ngủ được phải không? Mắt em đỏ quạch kìa.”

Hứa Đồng không cần soi gương cũng đủ biết bộ dạng thê thảm của mình. Tối qua lúc thu dọn đồ đạc, cô ngồi tổng kết bản thân mình mấy năm qua, nhớ lại biết bao nhiêu chuyện, đương nhiên là không ngủ được. Sáng sớm, cô lại đi gặp Tố Diệp, chào tạm biệt cô ấy.

“Tôi không buồn ngủ.”

Thịnh Thiên Vỹ không nói gì nhiều, thẳng thừng giơ tay ấn đầu cô xuống ghế, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại.”

Hứa Đồng không lay chuyển được anh, bèn yên lặng nhắm mắt ngủ một chút.

Lại một lúc sau, có người đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, che bớt không khí lạnh trong khoang máy bay. Hơi ấm của chăn đan xen với mùi hương của người đàn ông, của Thịnh Thiên Vỹ. Lòng cô khẽ cuộn trào. Niên Bách Ngạn chưa bao giờ đắp chăn cho cô, đa phần đều là cô lo anh ấy bị lạnh.

Phải, sự quan tâm của Niên Bách Ngạn chỉ dành cho Tố Diệp.


Nghĩ tới đây, khóe mắt Hứa Đồng lại cay cay, bên ngoài bỗng mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, giống như khó xử, lại giống như chất chứa tâm tình gì khác, phức tạp không thể nói rõ, vẫn là Thịnh Thiên Vỹ. Cô không biết vì sao Thịnh Thiên Vỹ lại thở dài nhưng có linh cảm anh đang nhìn mình nên không mở mắt ra.

Cứ thế, trong mơ mơ hồ hồ, cô đã gặp rất nhiều giấc mơ, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Trong đó nhiều nhất lại là Tố Diệp. Tố Diệp kéo tay cô nói: Hứa Đồng, thật ra tôi biết cô thích Bách Ngạn…

Cô bất thình lình mở mắt ra, trên trán vã mồ hôi.

Trên chiếc ghế nửa hình cung bên cạnh, Thịnh Thiên Vỹ rất yên lặng, không biết đang làm gì.

Hứa Đồng chỉnh lại tư thế, muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ nhưng không được như ý muốn. Cô cảm thấy đã nói là tới giúp đỡ, nếu Thịnh Thiên Vỹ đang ngồi bên cạnh làm việc mà mình lại ngủ một cách vô tâm thì chẳng nhân đạo chút nào. Cô bèn vén chăn ra, khẽ gọi: “Tổng giám đốc Thịnh?”

Thịnh Thiên Vỹ không lên tiếng.

Chiếc ghế trong trạng thái nửa khép nửa mở, cô không thể không thò đầu ra mới nhìn được rõ.

Vừa thò đầu, sau khi nhìn thấy Thịnh Thiên Vỹ, cô quả thực đã đứng người.

Từ trước tới nay, cô theo Niên Bách Ngạn đi khắp Đông Tây Nam Bắc, chẳng biết có bao nhiêu tài liệu đều phải giải quyết trên máy bay. Cho dù chỉ là một chuyến hành trình một, hai tiếng, Niên Bách Ngạn cũng ngồi làm việc, những lúc nhắm mắt nghỉ ngơi đếm được trên đầu ngón tay. Cô cứ tưởng ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, Thịnh Thiên Vỹ là bạn tốt của Niên Bách Ngạn thì chắc cũng là một người cuồng công việc.

Ai dè, lúc này đây Thịnh Thiên Vỹ không hề xử lý các loại tài liệu. Anh đang đeo tai nghe, xem phim hoạt hình!

Chú lợn Mcdull trên màn hình tinh thể lỏng đang cười ngặt nghẽo. Có lẽ vì sợ làm ồn tới cô nên Thịnh Thiên Vỹ nãy giờ vẫn nhịn cười nhưng có thể nhận ra anh đã bị con Mcdull trong phim chọc cười tới sắp không trụ nổi nữa.

Hứa Đồng bỗng chốc có cảm giác như bị sét đánh.

Chuyện gì thế này?

Anh ấy đang xem Mcdull?

Khoảnh khắc này Hứa Đồng cảm thấy mắt mình có vấn đề.

Thịnh Thiên Vỹ thấy cô đã tỉnh, bèn tháo tai nghe ra, khóe môi vẫn còn vương nụ cười ban nãy: “Ngủ thêm một lát đi, sắp tới tôi sẽ gọi em.”

Hứa Đồng vội vàng lắc đầu, chỉ tay vào màn hình.

“À, tôi rảnh rỗi không có việc gì thì xem thôi.” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha.

Rảnh rỗi không có việc gì?

Hứa Đồng lại cảm thấy cả một đàn quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu.

“Anh… không có tài liệu gì cần giải quyết sao? Hay là công việc gì đó muốn giao cho tôi?” Cô cảm thấy cần phải hỏi một câu.

Thịnh Thiên Vỹ phá lên cười: “Cô bé, em không cần giây phút nào cũng đặt công việc lên hàng đầu thế chứ?”


Thế cô đi theo làm gì chứ?

Đương nhiên, Hứa Đồng không thể hỏi câu này.

“Xem phim một lúc đi, hay là xem hoạt hình cũng được, thú vị lắm.”

Hứa Đồng lắc đầu: “Tôi không xem phim hoạt hình.”

“Vì sao vậy?”

“Tôi xem không hiểu.” Hứa Đồng thành thật trả lời: “Phim hoạt hình thường chẳng có logic gì, xem rất khó hiểu.”

Thịnh Thiên Vỹ không ngờ lại có được câu trả lời như vậy. Anh ngẩn ra giây lát rồi bỗng nhiên ôm bụng cười lăn lộn.

Hứa Đồng không cười, cô không hiểu câu trả lời đó thì có gì đáng cười.

Thịnh Thiên Vỹ chỉ vào cô: “Tiểu Hứa à, em thú vị quá đi mất. Tôi càng ngày càng thích ở bên cạnh em rồi.”

Một câu nói khiến Hứa Đồng cảm thấy là lạ…

*Bổ sung thêm cho những bạn chưa đọc cuốn ‘Đừng để lỡ nhau’. Đó là câu chuyện về Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, trong đó Hứa Đồng là trợ lý của Niên Bách Ngạn và yêu thầm anh từ rất lâu, về sau được sự động viên của Tố Diệp, Hứa Đồng đã tỏ tình và cũng nghỉ công việc làm trợ lý của Niên Bách Ngạn từ đó. Trong phần kết của Đừng để lỡ nhau, Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ đã tới với nhau nhưng Ân Tầm dành quá trình đó sang ‘Bảy năm’ mới viết chi tiết. Hai bộ truyện nó không liên quan, chính vì thế các bạn chỉ cần đọc ‘Bảy năm’ vẫn có thể hiểu toàn bộ câu chuyện ^^.

***

Khi Cố Sơ tới khách sạn đã là hơn hai giờ chiều. Vừa bước vào đại sảnh, cô đã nhận được điện thoại của Cố Tư, trong điện thoại Cố Tư nói phải đến tối mới về nhà, con bé muốn đi gặp một người bạn. Cố Sơ sắp phải cảm tạ trời đất nên cũng không hỏi han nhiều.

Điều bất ngờ là phòng 1211 không có ai.

Cô gõ cửa rất lâu, xác định bên trong không có người mới quẹt thẻ đi vào.

Quả nhiên là anh không có ở đây.

Đi vào cửa không thấy bóng dáng của anh, lúc ấy Cố Sơ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau ngày hôm qua, thật sự cô càng không biết phải đối mặt với Lục Bắc Thần như thế nào. Anh có thể hận cô không chút kiêng dè, có thể nghĩ ra bất cứ cách nào để đùa giỡn với cô, còn cô cho dù có không tình nguyện, có tức giận bao nhiêu đi nữa cũng phải nhẫn nhịn vì anh là anh trai của Bắc Thâm, vì cô nợ anh ấy.

Thật ra, có lúc Cố Sơ cũng nghĩ có khi nào anh lừa cô không? Anh chính là Bắc Thâm, chính là chàng trai đã có tình cảm với cô hai năm trời, là người đàn ông đã mang tới cho cô mùi vị trẻ trung, đắng chát của mối tình đầu, nếu không sao anh có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác như thế? Nếu không sao anh có thể tường tận mọi chuyện giữa cô và Bắc Thâm như thế? Nhưng cô lại không thể tin tưởng một cách chắc chắn vào phán đoán của mình. Anh có quá nhiều điểm khác với Bắc Thâm, ngoại trừ gương mặt không thể giống hơn ấy.

Nếu như Bắc Thâm còn sống.

Vậy thì anh ấy chắc chắn cũng không dễ dàng tha thứ cho cô.

Cố Sơ cảm thấy lồng ngực tưng tức, có lẽ vì trong phòng không thoáng khí. Cô bèn đi tới mở hết cửa sổ ra. Cơn gió oi ả của buổi chiều cuốn vào phòng, rất nhẹ nhàng, khi thổi vào mặt sẽ dính nhơm nhớp nhưng lại đánh tan mùi hương của anh. Phòng ốc không quá bừa bãi. Trên góc bàn trong phòng ngủ đặt một chiếc ly không, bên trong còn sót lại vết rượu vang. Xem ra tối qua sau khi cô đi, anh đã uống rượu.

Cầm chiếc ly lên, chẳng hiểu sao cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi tựa cửa nhấp rượu. Ánh đèn chắc cũng không sáng sủa, ngoài cửa sổ là ánh sao và đèn đường, trong phòng là u tối, chỉ còn ánh trăng tùy ý tràn vào, kéo dài bóng anh. Bóng hình ấy chắc là rất cao lớn, cứ bất động đứng đó, rất lâu…

Chiếc chăn trên một góc giường bị tung lên, bên kia vẫn phẳng phiu như cũ. Cố Sơ nhìn ga giường, bất giác nhớ tới cô gái hôm qua nhìn thấy, người con gái có thể khiến Lục Bắc Thần tươi cười thoải mái. Lòng cô chợt nặng trĩu, cô giơ tay ra như bị ma sai quỷ khiến, ôm chiếc gối còn lại lên, cúi đầu xuống ngửi.

Không có mùi hương phụ nữ, chỉ có mùi hương của anh.

Chứng tỏ… tối qua anh ngủ một mình.

Cô bỗng hớn hở đôi chút.

Nhưng rồi rất nhanh, Cố Sơ tự véo vào người mình, một lần nữa nhắc nhở: Anh ta không phải Bắc Thâm.

Cô lột vỏ chăn và ga giường ra, bảo cô dọn vệ sinh thay bộ mới. Cánh cửa tủ quần áo mở hé, Cố Sơ kéo ra xem. Quần áo thay giặt và các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của anh đều đã được mang tới đây: áo sơ mi, cà vạt, áo vest, quần áo bình thường đều được treo gọn gàng. Mở ngăn lớn nhất bên dưới tủ giày, có giày dép để anh thay, đa số đều là giày da thương vụ. Mở ngăn kéo ở giữa ra, mặt Cố Sơ lập tức đỏ bừng, tất cả những thứ được xếp thành lớp lang ngăn nắp chính là quần lót nam.


Cô vội vàng đóng tủ lại, tim vẫn còn đập thình thịch không thôi.

Chiếc giỏ thu quần áo trong phòng tắm có quần áo anh thay ra, là quần áo mặc ở nhà, cùng với áo sơ mi, quần dài hôm qua anh mặc. Cố Sơ gọi nhân viên giặt khô tới, giao hết quần áo cần giặt cho người đó. Cô nhân viên chỉ vào quần áo trong giỏ: “Trong kia còn một món đồ.”

Trái tim Cố Sơ lại bắt đầu thiếu nghiêm túc. Cô đá chiếc giỏ qua một bên, hắng giọng: “Chiếc này… khách không cần người khác giặt giũ.”

Sau khi người nhân viên đi rồi, cô nhìn chằm chằm vào chiếc quần trơ trọi trong giỏ, ra sức cắn môi. Anh chắc chắn là cố tình, không còn gì phải nghi ngờ. Không cần người khác giặt hộ nhưng rõ ràng là muốn cô đích thân ra tay. Mở vòi nước ra, cô chọn loại bột giặt chuyên dùng để giặt quần lót, rồi vò một cách tỉ mỉ. Cái cớ cô viện cho bản thân là, chiếc quần lót này là hàng hiệu, giá cũng không hề rẻ, cô mà giặt hỏng là phải đền đó.

Nhưng có ma mới tin cái cớ ấy.

Sự thật là, đây là lần đầu tiên cô giặt quần lót nam, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Ngẩng đầu, bất giác nhìn thấy mình trong gương, cô bỗng giật nảy mình. Trời đất ơi, mặt đỏ như nướng chín vậy. Sau khi tự cho rằng mình đã giặt sạch sẽ, cô bèn phơi lên. Cố Sơ liếc nhìn, lại cảm thấy gò má nóng bừng bừng, nghĩ bụng có thể dùng cách gì để hong khô nó một cách nhanh nhất, sau đó để vào trong đống quần lót sạch, thế là cô khỏi phải ngượng ngùng thế này. Nghĩ mãi, ánh mắt cô chợt chuyển hướng tới chiếc máy sấy, nhìn đến mất hồn. Đang định hành động thì đúng lúc này chuông cửa vang lên. Cố Sơ hoảng hốt, vội vàng lùi ra khỏi phòng tắm.

Ngoài cửa không phải Lục Bắc Thần.

Là một cô gái, sau khi thấy Cố Sơ thì hơi đờ ra rồi cười thoải mái với cô: “Hi, tôi tìm Vic Lu.”

Cố Sơ không hiểu gì.

“À, xin lỗi, xin lỗi.” Cô gái lập tức sửa lại: “Là Lục Bắc Thần, tôi muốn tìm Lục Bắc Thần.”

“Anh ấy không có ở đây.” Cố Sơ quan sát kỹ cô gái trước mặt. Cô nhận ra, chính là người uống café cùng Lục Bắc Thần, xem ra không hay nói tiếng Trung, phát âm có chút kỳ lạ.

Đồng thời lúc này, cô gái ấy cũng đang đánh giá Cố Sơ, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh lên một vẻ ngỡ ngàng. Sau đó cô ấy hưng phấn bắt tay cô: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?” Còn chưa đợi Cố Sơ đáp lại, cô ấy đã nhớ ra: “À, tôi nhớ rồi.”

Cố Sơ có phần chịu không nổi biểu cảm thất thường của cô ấy, bèn nói: “Cô có thể gọi điện cho giáo sư Lục.”

“Di động của Vic Lu không liên lạc được, chắc là lại ở cùng một chỗ với xác chết rồi.” Cô gái khoát tay: “À, nhầm, Lục Bắc Thần.”

Vic, thì ra tên tiếng Anh của Lục Bắc Thần là Vic. Đúng vào khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhiên ý thức được, giữa cô và Lục Bắc Thần có một bức tường vô hình. Cô đứng ở ngoài, còn anh và người con gái trước mặt này mới là người cùng ở bên trong.

Cô gái cười hì hì nhìn cô: “Em gái, em xinh thật đấy, tên là gì vậy?”

Cố Sơ chỉ vào mũi mình: “Em gái?”

“Trông cô rất nhỏ tuổi mà.”

Cố Sơ cảm thấy cô ấy hơi lạ, hơi nghiêng người: “Cô có muốn vào trong đợi không ạ?”

“Không cần đâu, cô giao lại tập tài liệu này cho anh ấy là được.” Cô gái rút từ trong túi ra một phong bì lớn, đưa cho cô.

Cố Sơ nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong. Cô gái thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Như vậy không hay lắm thì phải? Cô cứ đưa tận tay giáo sư Lục đi ạ.”

Cô gái nghe xong càng cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải cô ở đây ư?”

“Đúng thế, nhưng mà…” Cố Sơ muốn giải thích rõ ràng, nhưng cúi đầu nhìn trang phục của mình, cô lại nuốt hết những lời định nói vào bụng. Hôm nay cô tới vội vàng, chưa đi nhận đồng phục khách sạn mà mặc luôn quần áo của mình tới dọn phòng, cô định dọn dẹp cho nhanh rồi ra về. Thế nên rõ ràng là cô muốn giải thích với cô gái trước mặt mình là nhân viên khách sạn sẽ càng khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu.

“Đừng nhưng mà nữa. Tôi còn có việc, không có thời gian tới phòng khám nghiệm.” Cô gái nhét bì thư vào lòng cô: “Giúp tôi đi, cảm ơn, dù sao thì anh ấy đâu có coi cô là người ngoài. Tôi đi nhé!”

Cứ như vậy, cô gái hùng hùng hổ hổ, cả đến và đi đều vội vàng, chỉ để lại mình Cố Sơ đứng ngây ngốc trước cửa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.