Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 532: Thiên huyền nữ


Lúc ấy, đầu óc Cố Sơ hoàn toàn trống rỗng, mặc cho nhiệt độ xung quanh đang hừng hực phả lên mặt, cơ thể cô vẫn lạnh ngắt. Vài giây sau, đầu óc cô bắt đầu xoay chuyển, suy nghĩ đầu tiên chính là: Bị phát hiện rồi. Sau đó, cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem nếu thật sự bị phát hiện cô sẽ phải làm thế nào?

Cô đợi Giang Nguyên bước đến, vạch trần sự thật cô là người ngoại tộc, tới lúc đó cô sẽ nói vì tò mò nên trà trộn vào đây, chí ít sẽ không để Giang Nguyên tìm ra được cả Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu. Hơn nữa, La Trì cũng đã biến đi đâu mất, tám chín mươi phần trăm là đi thu thập manh mối. Một khi để sự tình ầm ĩ lên, sau này muốn điều tra án sẽ càng thêm khó khăn.

Đang mải nghĩ thì cô bỗng nghe thấy Giang Nam nói một câu: “Phiền cô dịch đuốc của mình sang bên trái một chút”.

Thần kinh Cố Sơ đang căng như dây đàn, định bụng sống chết không chịu thừa nhận, không ngờ rằng anh ta gọi giật cô lại chỉ để chỉnh vị trí bó đuốc, nhất thời lại sững ra. Nhưng chính vì sự đờ đẫn ấy mới khiến Giang Nguyên hiểu lầm. Anh ta kéo một cậu thanh niên Tây Tạng tới chỉ về phía Cố Sơ. Cậu thanh niên kia bèn nói một câu Tây Tạng với cô.

Cô lập tức làm theo.

Lúc chỉnh lại đuốc, tim cô vẫn còn đập thình thịch, có cảm giác may mắn như vừa chết đi sống lại. Sự ngây người ban nãy chỉ là vô thức nhưng Giang Nguyên lại nghĩ cô không nghe hiểu tiếng Hán, thế nên việc cô đứng im không nhúc nhích trở thành hợp tình hợp lý.

Khi ra khỏu đám đông, đầu cô túa mồ hôi. Lục Bắc Thần nắm chặt tay cô và nói: “Em phải thả lỏng một chút, cho dù có bị phát hiện, vẫn còn có anh mà, kiểu gì cũng có cách”.

Kiều Vân Tiêu tiến lên, cười: “Em ấy à, từ khi nào trở nên nhát chết vậy? Cho dù có bị phát hiện thật, chẳng phải vẫn còn nhà hòa giải này sao?”.

Lúc trước muốn Kiều Vân Tiêu đi theo, mục đích chính là vì anh ấy khá thân thiết với tộc trưởng, có thể đỡ lời. Nói cách khác, vai trò của anh ấy đích thực như lời anh ấy vừa nói: Nhà hòa giải.

Lễ hội dời núi chính thức bắt đầu lúc chín giờ tối.

Những chiếc lục lạc trên đỉnh đầu bỗng vang lên ầm ĩ, khiến màng nhĩ đau nhức. Đúng lúc này, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, Cố Sơ và mọi người cũng bắt chước theo. Khi ngước lên, cô một lần nữa nhìn thấy sự xuất hiện của thầy phù thủy nọ. Ông ta đi ngay trước tộc trưởng, cuối cùng đứng sững trước ngọn lửa hừng hực. Tộc trưởng Vương đứng bên cạnh ông ta, sắc mặt vẫn trầm như bóng tối.

Thầy phù thủy bô lô ba la nói một tràng dài. Nói xong, tộc trưởng Vương giơ tay lên, Cố Sơ nhìn thấy tất cả mọi người bắt đầu cởi y phục. Cảnh này vượt khỏi dự kiến của họ, nhưng không cởi không được, đành phải bắt chước mọi người cởi áo khoác ngoài ra.

Cởi rồi, Cố Sơ mới phát hiện ra vấn đề.

Tất cả các cô gái đều mặc một chiếc áo dài trắng bên trong, đàn ông thì ở trần nửa người trên. Cố Sơ bàng hoàng hiểu ra, lúc đó khi mua quần áo ở chợ phiên, người chủ đã phối cho cô chiếc áo dài này. Khi ấy cô còn lấy làm lạ, cho rằng mặc thêm một chiếc áo dài bên trong có phần kỳ lạ. Thế rồi người chủ cửa hàng đã nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, nói: “Chỗ chúng tôi toàn mặc như vậy cả”.

Cũng may cô không vì ngại mà mặc độc chiếc áo dài này, nếu không đúng là thành chuyện cười. Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu cũng cởi đồ. Vóc dáng chuẩn chỉnh từ phòng tập bước ra của họ khiến các cô gái xung quanh nhìn đăm đắm. Cũng may đuốc đã được để hết lên trên, nếu không họ ắt sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt, tới lúc đó muốn không bị phát hiện cũng khó.

Cô không biết phải cởi quần áo để làm gì, nhìn Lục Bắc Thần bằng ánh mắt dò hỏi, anh cũng tỏ ý không hiểu.

Lửa vòng quanh đài tế, thầy phù thủy kia không đứng lên đài mà múa may vòng quanh ngọn lửa, giống như một điệu múa tế bái, sau vài lần như vậy là Cố Sơ đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Cô thì thầm với Lục Bắc Thần: “Chẳng biết buổi tế này kéo dài tới khi nào?”.

Lục Bắc Thần đáp lại: “Kiên trì là thắng lợi”.

Tộc trưởng Vương cũng dập đầu bái lạy, nhìn thẳng lên đài cao, hô vang: “Xin quỷ núi phù hộ!”. Tất cả mọi người hô theo, tiếng lục lạc càng lúc càng vang vọng, ồn ào tới nỗi Kiều Vân Tiêu cũng phải chửi thề: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc còn định bái tới lúc nào? Cậu La Trì đó còn quay về được không?”.

Cố Sơ chợt hiểu ra nguyên nhân họ phải nhẫn nại ở đây. Chắc chắn là trước khi đi mấy người họ đã phân công công việc xong xuôi. Họ ở đây, quan trọng nhất là quan sát tình hình, có động tĩnh gì phải báo cho La Trì.


Bây giờ không biết hoạt động này sẽ kéo dài tới mấy giờ. Lỡ như bên này tan sớm mà La Trì còn chưa kết thúc ở phía kia thì rắc rối to.

Đang mải nghĩ, thì bỗng thấy thầy phù thủy tru lên tiếng.

Rồi tất cả mọi người cùng đứng dậy, tất cả bỗng im phăng phắc.

Có tất thảy hàng nghìn người nhưng không ai nói câu nào. Cảnh tượng này quả thật đáng sợ. Cố Sơ hiểu màn quan trọng nhất của lễ tế đã tới, lập tức sốc lại tinh thần, nhưng dẫu sao cũng đã quỳ quá lâu, hai chân cô mềm nhũn cả, đành cố hết sức dựa vào người Lục Bắc Thần. Cô ngửi được mùi hương trên cơ thể anh, vào một buổi tối như thế này, vào thời khắc quan trọng là thế, cô lại vô sỉ nghĩ tới dáng vẻ lúc tình cảm của anh.

Cứ như vậy, mọi người yên ắng nhìn chăm chăm về phía trước. Những mảnh cờ mỏng tang trên đỉnh đầu dường như đang bị gió thổi phần phật, không có tiếng người, chỉ có tiếng gió, tiếng lục lạc, còn cả tiếng củi gỗ lép bép xung quanh đài tế.

Cố Sơ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí dấy lên đôi chút căng thẳng. Loại căng thẳng này không thể miêu tả được, mang đầy dự cảm chẳng lành. Có lẽ qua khoảng mười mấy phút gì đó, có tám người đàn ông lực lưỡng từ phía xa đi tới. Họ khiêng theo một thứ giống như kiệu, đi về phía đài tế.

Mọi người đều nín lặng đợi chờ.

Cô nhìn qua, chợt sửng sốt.

Trên kiệu có một người con gái đang ngồi. Cô gái ấy mặc chiếc váy màu đen như thời cổ đại, vạt váy dài thướt tha, mái tóc được búi cao, đầu đội mũ phượng mạ chỉ vàng, trên mũ khảm phỉ thúy, đá xanh và vô số những loại đá quý khác. Cô gái ấy cúi mặt, khoanh hai tay trước ngực, áp lòng bàn tay lên trước ngực như đang tế bái với hết thảy thành kính.

Khi chiếc kiệu của cô ấy đi tới bên cạnh đài tế, tất cả mọi người phía dưới đồng loạt hô vang: “Thiên Huyền! Thiên Huyền!”.

Cố Sơ ngẩn người: Thiên Huyền là gì?

Lục Bắc Thần hỏi một cô gái đứng sau: “Thiên Huyền là gì vậy?”.

Nếu người anh hỏi là một cậu thanh niên, đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ phải chăng người này trà trộn vào lễ tế. Nhưng đáng ngại rằng đó lại là một cô gái, nhìn thấy anh là mặt cô ấy đã đỏ lựng lên rồi, không phân tích nhiều, cứ thế thành thật “khai báo”.

Thiên Huyền, là Thiên Huyền Nữ, cũng chính là cô gái mặc váy đen ngồi trên chiếc kiệu trước mặt. Nếu quỷ núi là tín ngưỡng của người Cống Tốt thì Thiên Huyền Nữ chính là sứ giả có thể nói chuyện được với quỷ núi. Giống như truyền thuyết Lạt Ma chuyển kiếp của người Tây Tạng vậy, Thiên Huyền Nữ cũng đối mặt với việc chuyển kiếp. Cách để có thể chứng minh đó là Thiên Huyền Nữ chuyển thế cũng giống như việc phượng hoàng có thể bước qua lửa vậy, chỉ có cách thông qua thử thách bước qua lửa mới có thể khai thông khả năng nói chuyện với quỷ núi. Thiên Huyền Nữ sẽ không thường xuyên lộ mặt. Cô ấy sống ở nơi sâu nhất trên núi Tây Nại, ngày ngày tế bái quỷ núi. Nhưng lần này cô ấy lại chủ động bước ra, chứng tỏ cơn giận của quỷ núi còn chưa nguôi, bắt buộc phải nhờ Thiên Huyền Nữ đích thân hoàn thành một cách thức tế bái trọng đại, ngài mới nguôi giận.

Cố Sơ lẩm bẩm: “Không lẽ tối nay sẽ có màn biểu diễn người lửa? Còn phải hy sinh một cô gái để tế lễ? Em biết lễ dời núi không như vậy đâu”.

Lục Bắc Thần nghiêm mặt, nhìn chằm chằm cô gái Thiên Huyền Nữ gần đó và nói: “Tùy cơ ứng biến”.

Giữa tiếng hô vang, Thiên Huyền Nữ xuống kiệu, đứng bên cạnh đống lửa. Thầy phù thủy hét lớn: “Thiên Huyền Nữ ở đây, uy nghiêm của thần linh, không được mạo phạm”.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn mặt của Thiên Huyền Nữ.

Cố Sơ len lén ngước lên. Dưới ánh lửa, gương mặt Thiên Huyền Nữ cực kỳ rõ nét. Cô ấy có một gương mặt trắng trẻo rực sáng như mặt trăng, đôi mắt đen láy, lại rực rỡ như đang bốc cháy, buồn xa xăm. Trông cô ấy có vẻ không nhiều tuổi lắm, thậm chí có thể nói chỉ là thiếu nữ. Mặc dù ăn mặc cực kỳ cao quý, nhưng suy đoán dưới góc độ y học, Cố Sơ cảm thấy cô ấy thiếu dinh dưỡng trầm trọng, gương mặt nhợt nhạt đến kinh người, bờ môi hơi tái, những ngón tay cũng gầy quá mức cho phép.

Thầy phù thủy đi tới trước mặt Thiên Huyền Nữ, trong tay cầm một con dao làm bằng xương bò Tây Tạng, thân dao khắc đầy san hô và ngọc lưu ly, dùng mũi dao rạch ngón trỏ bàn tay phải ra. Cố Sơ nhìn rất rõ, máu chảy ra từ ngón tay của thầy phù thủy. Ông ta giơ tay lên, ấn ngón tay rỏ máu lên ấn đường của Thiên Huyền Nữ, sau đó miệng bắt đầu lẩm nhẩm những câu mà cô không hiểu.

Đầu mày của cô gái bị chấm đỏ, sau đó cô ấy men theo bậc thềm của đài tế chậm rãi bước lên, thì ra đài tế này được chuẩn bị cho cô ấy. Xung quanh đài cao là lửa hừng hực, cô ấy như đứng giữa biển lửa. Cô ấy dang rộng hai tay, giữa bóng đêm trông giống như một con bướm đen vậy, vạt áo nhẹ nhàng tung bay theo gió.


Tất cả mọi người một lần nữa quỳ rạp xuống đất như tế bái thần linh. Đầu gối của Kiều Vân Tiêu khổ không sao tả xiết, anh ấy lẩm bẩm: “Người ở đây thích quỳ thật đấy”.

Giống như đang nghiêng mình trước một bức tượng Phật, mọi người gần như áp sát mặt xuống đất, không dám mạo phạm chút nào.

Ngay sau đó, Cố Sơ nghe thấy tiếng hô, ngước mắt nhìn bỗng giật mình.

Thiên Huyền Nữ trên đài tế khắp người toàn là lửa, ngọn lửa như con rắn dài liếm lên quần áo của cô ấy. “Cô… Cô ấy…”, suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ chính là những cảnh tượng liên quan tới tế lễ vẫn thường thấy trên phim ảnh, những buổi lễ luôn cần có đồng nam đồng nữ làm đồ tế.

Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu cũng không ngờ cô gái trên đầu lại tự đốt mình, sững sờ. Kiều Vân Tiêu khẽ nói: “Giở trò gì đây? Thế này chẳng phải sẽ có án mạng sao? Đúng là mê tín dị đoan! Báo cảnh sát đi!”.

“Khoan đã.” Lục Bắc Thần ngăn anh ấy rút di động ra.

Kiều Vân Tiêu sốt ruột: “Rõ ràng là đang giết người mà!”.

Cố Sơ cũng lo lắng. Cô gái kia còn quá trẻ, cứ chết như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao? Dù có giữ được tính mạng thì nhan sắc cũng bị hủy hoại. Điều càng khiến cô khó lý giải là những người bên dưới đều không cho rằng đây là một vụ giết người, trên gương mặt chỉ tồn tại sự thành kính và sùng bái thần linh.

“Hai người nhìn kỹ đi.” Lục Bắc Thần đè thấp giọng.

Cố Sơ nhìn theo hướng anh chỉ. Ngọn lửa dữ vẫn đang quấn lấy Thiên Huyền Nữ, khiến cô nhìn mà phát hoảng, nhưng cũng lập tức nhận ra điều bất thường! Kiều Vân Tiêu cũng nhận ra, ngỡ ngàng hỏi: “Cô ấy đang nhảy múa?”.

Đúng vậy, Thiên Huyền Nữ trên đài tế đang múa.

Giống như cô gái tốt bụng ban nãy đã nói. Thiên Huyền Nữ đích thực sẽ không sợ lửa. Khi lửa bén vào người cô ấy, cô ấy sẽ như một con chim phượng hoàng tắm trong lửa, nhảy múa giữa nhân gian. Lúc này đây, cô ấy đang múa, ngọn lửa có thể làm cháy quần áo nhưng không mảy may làm bị thương da mặt và tay chân cô ấy.

Tất cả mọi người như phát điên, vui mừng gào thét, khoa tay múa chân. Tộc trưởng Vương quỳ sụp vái lạy Thiên Huyền Nữ, rồi cũng giơ cao cánh tay, hò hét vang trời.

Chỉ có ba người Cố Sơ, Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu là bình thản.

Giây phút này, ba người họ có cùng chung một suy nghĩ: Cái gọi là Thiên Huyền Nữ chỉ là một trò lừa gạt! À, không, nói chính xác thì buổi tế lễ này là một trò lừa gạt!

Nếu thật sự thiêu chết người, bọn họ sẽ cho rằng tộc trưởng Vương là kẻ ngu muội, thiếu hiểu biết, đi tin vào lời nói hoang đường, lấy người sống để tế bái thần linh. Nhưng hiện tại, Thiên Huyền Nữ đang nhảy múa giữa đám lửa, một khả năng trông có vẻ quái dị khiến những người sùng tín phải tâm phục, nhưng lại hoàn toàn lộ rõ âm mưu của tộc trưởng Vương.

Không ai có thể bình an vô sự giữa lửa dữ, trừ phi người ấy có năng lực đặc biệt, nhưng khả năng này gần như bằng không.

Kiều Vân Tiêu cười khẩy: “Mấy màn kịch này lửa mấy người vùng núi không được đi học thì còn ổn. Này, pháp y Lục, chuyện này đối với cậu chỉ là trò vặt phải không?”.

Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh: “Trước lễ hội, bôi Etanol lên chỗ quần áo đã được ngâm trong dung dịch Natri Photphat và phèn chua, để tránh cho mặt và tay bị bỏng thì bôi thẳng chất chống cháy là được. Trò lừa gạt trẻ con, không có gì khó. Nhưng buổi tế lễ này không thể để khoảng thời gian cháy quá ngắn, thế nên tôi đoán bộ quần áo của cô ấy lại được cất trong tủ đá, một là để che giấu mùi của Etanol, hai là có thể giúp thời gian cháy kéo dài hơn một chút”.

“Còn có một vị thuốc Nam.” Cố Sơ học y, sao không hiểu rõ nguyên lý đốt váy trong đám cháy này? Có điều mũi cô khá nhạy, dễ dàng bắt được mùi thực vật thoang thoảng trong không khí. “Có lẽ là có mục đích che giấu kỹ hơn nữa mùi Etanol. Tiếc là em không theo Đông y, nếu có Tiểu Mã ở tổ y tế ở đây thì tốt quá. Cô ấy học Đông y, khá hiểu các vị thuốc Nam.”


“Em nghi ngờ mùi thuốc Nam trên người cô gái kia không chỉ đơn thuần là để che giấu mùi khác?” Lục Bắc Thần hỏi.

Cố Sơ gật đầu. Khi cô nhìn qua thì đám lửa trên người Thiên Huyền Nữ quả nhiên đã nhỏ đi. Rất bình thường, thứ bị cháy hoàn toàn là Etanol bên ngoài quần áo, sau khi Etanol bị cháy sạch, lửa sẽ tự động tắt. “Em cảm thấy sắc mặt của cô gái này không bình thường lắm.”

Đối với lĩnh vực Đông y, Lục Bắc Thần cũng là tay ngang. Những loại thuốc nam sinh trưởng trên vùng núi Tây Nại, rất nhiều loại là thực vật quý hiếm. Cứ lấy ví dụ như loại cỏ muỗi đỏ mà hôm qua Kiều Vân Tiêu sử dụng, Lục Bắc Thần không tra ra được danh pháp của nó. Ngư Khương sở trưởng về phân tích độc dược, cũng khá rành việc nghiên cứu độc tính của thực vật, nhưng nghe xong miêu tả của anh, cô ấy cũng không rõ đó rốt cuộc là loại thực vật nào.

Ngọn lửa trên người Thiên Huyền Nữ cuối cùng cũng tắt. Khi cô ấy đứng yên trên đài cao, không chút thương tổn, mọi người lại vái lạy thêm lần nữa. Cô ấy giơ hai tay ra trước mặt trăng, ngẩng cao đầu, lẩm nhẩm gì đó.

Tộc trưởng Vương tiên phong, dẫn dắt mọi người thành kính vái lễ từng lần, từng lần một.

Vào lúc Cố Sơ còn đang nghiên cứu sức khỏe của Thiên Huyền Nữ thì bỗng nghe thấy tiếng của một đàn dê vang vọng từ xa tới gần. Nhìn kỹ lại thì chính là tám người đàn ông lực lưỡng ban đầu đang khiêng tám con dê qua, trên người đeo lục lạc đủ màu.

Đống lửa dưới đài vẫn đang rừng rực, với sức lửa ấy hoàn toàn có thể đánh sập đài tế. Nhưng không cần nghĩ nhiều, chất liệu của đài tế chắc chắn cũng có tính chống cháy. Thiên Huyền Nữ vẫn đang giữ nguyên tư thế cầu nguyện về phía mặt trăng. Những người đàn ông kia đã khiêng dê tới bên cạnh đài tế. Lũ dê hoảng sợ, muốn chạy trốn nhưng đã bị móc nối vào nhau.

Một cái hũ cao bằng nửa người được khiêng lên đài.

Tộc trưởng Vương quát một tiếng, đám đàn ông lập tức chặt đứt dây thừng trên mình một con dê rồi giơ cao nó lên. Dưới ánh lửa, tộc trưởng Vương cầm dao, vung một nhát, cứa ngang cổ con dê. Con dê kêu lên thảm thiết rồi chết lịm, máu chảy ra từ đó, bốn chân nó ban đầu còn giãy giụa từ từ yếu ớt dần. Máu nhỏ dần xuống cái hũ. Số phận của những con dê còn lại cũng không hề khác.

Cố Sơ không nỡ nhìn thẳng, quay ngoắt đầu đi. Tiếng chúng kêu thảm thiết không ngừng vang bên tai. Cô cảm thấy đám người kia thật là ác độc, nhưng họ chỉ bày ra vẻ mặt đợi chờ, cô không rõ họ chờ điều gì.

Cứ như vậy, tám con dê được xử lý xong, rồi lại được tám người đàn ông ném vào trong lửa, chẳng mấy chốc đã bị thui.

“Anh có phát hiện ra họ cực kỳ thích thiêu rụi mọi thứ không?” Cố Sơ cố đè nén cảm giác lạnh toát trong lòng, nói với Lục Bắc Thần.

Không cần nói anh cũng phát hiện ra, suy nghĩ một lúc anh tiếp lời: “Thế nên anh càng dám chắc, trận hỏa hoạn trên núi có quan hệ rất lớn với tộc trưởng Vương”.

Cố Sơ thảng thốt: “Anh nghi ngờ ông ta…”.

“Phải xem La Trì tìm được gì.” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, “Còn về cái gọi là thiên uy không thể phạm, anh muốn xem xem, họ thoát khỏi lướt trời lồng lộng như thế nào”.

Đang nói, di động trong túi quần anh bỗng rung lên. Anh lấy ra xem, khóe môi cong lên.

“Sao rồi?” Cố Sơ hỏi.

Lục Bắc Thần cất di động đi, cười khẽ: “Xem ra La Trì kiếm được không ít thứ có giá trị”.

Kiều Vân Tiêu nghe vậy bèn lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chúng ta rút thôi. Trò ma quỷ này chẳng biết kéo dài tới khi nào, làm cả hũ máu thế kia không chừng là bắt chúng ta uống, tôi chịu không nổi đâu”.

“Cậu vào hang cọp rồi mà để xổng mất cọp con có phải thiệt thòi quá không?” Lục Bắc Thần cười, “Phá án không phải trò con nít, uống máu thì sao chứ? Nếu uống máu mà phá được án cũng không hề gì”.

Kiều Vân Tiêu nghe xong muốn nôn ngay tắp lự.

“Chúng ta đợi tin của La Trì.” Không phải Lục Bắc Thần chưa muốn đi ngay, mà còn cô Thiên Huyền Nữ ở trên cao kia nữa, anh cứ cảm thấy cô gái đó đầy kỳ lạ.

Nói không sai, cái miệng xui xẻo của Kiều Vân Tiêu đã đoán chuẩn. Tộc trưởng Vương đón lấy hũ máu lớn, rồi đẩy lên đài. Thiên Huyền Nữ giữ nguyên tư thế hướng về mặt trăng, cầm con dao ban nãy thầy phù thủy đưa cho cô ấy lên, giơ cánh tay ra trước mặt mọi người.

Cố Sơ cảm thấy cánh tay người ấy mảnh như que củi.


Lưỡi dao chậm rãi cứa qua cổ tay, dưới bầu trời đêm, lần này là từng giọt máu người rơi xuống hũ.

Lúc này, Cố Sơ không thể bình tĩnh được nữa. Cô hoảng sợ nhìn Thiên Huyền Nữ, kéo cánh tay Lục Bắc Thần: “Cô ấy cắt tay đấy! Lần này không thể nào vẫn còn cách khiến cô ấy bình an vô sự chứ?”.

Lục Bắc Thần bình tĩnh đứng đó, không nói một câu.

“Ông trời ơi, lần này là thật rồi.” Kiều Vân Tiêu chống tay lên trán, thì thầm: “Còn không báo cảnh sát, cô gái này sẽ bị tàn phế đấy, có thần thông cách mấy cũng đâu thể chịu bị rút cạn máu chứ?”.

“Hình như không phải vậy.” Lục Bắc Thần rất điềm đạm.

Thì ra Thiên Huyền Nữ chỉ rỏ xuống hũ vài giọt máu mà thôi. Cô ấy nhanh chóng rút tay về, giấu dưới vạt áo, đứng sững trên đài tế, nói với mọi người: “Ta nguyện dùng máu của ta rửa sạch tội nghiệt của các người!”.

Giang Nguyên bước lên đổ một bát máu, giơ cao quá đầu, “Lửa trời hừng hực không tắt vì quỷ núi vẫn còn canh cánh chuyện chúng ta để người ngoại tộc lên núi, xin hãy để máu của Thiên Huyền Nữ rửa sạch tội nghiệt của chúng ta!”.

Thế là mỗi người lần lượt tự động xếp hàng. Cố Sơ đứng đầu hàng, giương mắt nhìn những người tít phía trên cầm bát uống máu, sau đó đứng sang một bên, truyền bát máu vào tay người phía sau.

Cố Sơ đã lâm râm cảm thấy dạ dày cuộn trào, gấp gáp lẩm bẩm: “Phải làm sao đây, làm sao đây?”.

“Uống.” Lục Bắc Thần chỉ đáp một chữ.

Cô lại muốn nôn.

Kiều Vân Tiêu ủ dột: “Cái tên La Trì kia, mau mau về đi chứ!”.

Người này nối người kia, để trì hoãn, Cố Sơ vốn định đổi chỗ cho người phía sau. Ai dè người ấy nhìn cô bằng ánh mắt quái đản: “Đây là đặc ân hiếm có trời ban, sao cô không biết hưởng hả?”.

Lục Bắc Thần vội đỡ lời thay cô: “Cô ấy sợ máu”.

Người kia cười: “Cô đang uống máu thuần khiết của Thiên Huyền Nữ, dòng máu của nữ thần uống vào sẽ được phù hộ đấy”.

Cố Sơ thầm nghĩ: Dòng máu nữ thần gì chứ, rõ ràng là của cả một đàn dê vô tội.

Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu đi trước cô. Khi phía La Trì còn chưa xác nhận tin tức, họ chỉ còn cách nhập gia tùy tục. Điều Cố Sơ lo lắng bây giờ là tộc trưởng Vương đứng rất gần cái hũ, hơn nữa còn đích thân đưa bát máu, liệu có nhận ra họ không?

Đúng vào lúc này đài tế xảy ra sự cố, ngay lúc Lục Bắc Thần chuẩn bị nhận bát. Cả đám người hét lên, Thiên Huyền Nữ ngã nhào từ trên đài xuống. Cảnh này xảy ra quá đột ngột, ngay cả tộc trưởng Vương cũng sững người. Lục Bắc Thần vọt tới, một tay đỡ vững lấy Thiên Huyền Nữ, ngọn lửa liếm qua cánh tay anh, anh vẫn phải cắn chặt răng không buông, ngăn không cho cô ấy rơi vào đống lửa.

Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là: Toi rồi.

Không phải vì anh để tâm tới một cô gái khác mà vì khả năng anh bị phát hiện sẽ cực kỳ cao. Suy nghĩ ấy vừa lướt ngang qua đầu thì chẳng biết tiếng ai hô vang giữa đám đông: “Anh là ai? Vì sao lại mặc quần áo ngoại tộc tham gia lễ tế?”.

Câu nói ấy đã thành công khiến mọi chuyển dời ánh mắt từ Lục Bắc Thần qua nơi có tiếng nói.

Cố Sơ vừa định cảm tạ trời đất thì ngước lên nhìn đã lập tức đổ mồ hôi lạnh. Mọi người rẽ ra, chỉ còn một người duy nhất đứng lộ liễu, không phải ai khác chính là La Trì vừa đi thu thập manh mối trở về!

Anh ấy vốn không biết việc tham gia lễ tế phải cởi áo ngoài, nhân lúc trời tối đã lẻn vào đám đông, đang lấy làm lạ sao mọi người đều ở trần hoặc mặc áo dài trắng, chưa kịp phát hiện ra đã bị bắt tại trận!

Cố Sơ thấy tộc trưởng Vương cũng đã quét mắt tới, nhắm chuẩn xác lên người La Trì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.