Đọc truyện Bảy Năm Sau – Chương 53
Constance hạ cửa kính ô tô xuống để trình tấm thẻ có ba vạch màu với người gác cổng đang trực trước Hiệp hội Hoa Kỳ.
– Đại úy Lagrange, Đội cảnh sát truy nã quốc gia, xin vui lòng mở cổng cho tôi.
Nằm tại quân XIV, khu lưu trú dành cho sinh viên nằm đối diện với vườn hoa Montsouris và bến dừng mới của đường tàu điện Các Thống Chế. Constance đậu chiếc xe hai cửa trước tòa nhà đồ sộ bằng gạch màu đất son và đá trắng. Theo sau là Nikki và Sebastian, cô tiến vào sảnh nơi có quầy lễ tân rồi hỏi số phòng của Simon Turner.
Theo chỉ dẫn, ba người đi lên tầng sáu nơi bố trí san sát các xưởng nghệ sĩ nhỏ và những căn phòng được cách âm lần lượt dành riêng cho các sinh viên theo học ngành nghệ thuật tạo hình và các nhạc sĩ.
Constance đẩy cánh cửa xưởng nghệ sĩ mà không thèm gõ cửa. Tóc tai màu mè, áo phông trendy, quần côn và giày vải cao cổ kiểu cổ điển: một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi đang cố đóng chiếc va li to tướng đặt trên chiếc giường bừa bộn. Cậu ta đeo một chiếc khuyên dày cộp phía đuôi mày. Dáng vóc mảnh dẻ và đường nét thanh tú khiến cậu ta trông như một kẻ ái nam ái nữ trau chuốt.
– Muốn tôi giúp một tay không, chàng trai? Constance vừa hỏi vừa chìa huy hiệu cảnh sát ra.
Trong thoáng chốc, cậu sinh viên mất bình tĩnh. Mặt cậu tái đi rồi chảy dài ra.
– Tôi… tôi là công dân Mỹ! Cậu ta lắp bắp trong khi cô cảnh sát trẻ tóm lấy cánh tay cậu ta.
– Đấy là lời thoại trong phim thôi, chàng trai ạ ! Trên thực tế, mấy câu đó thật sáo rỗng, cô nói đồng thời đẩy cậu thanh niên ngồi xuống chiếc ghế tựa.
Khi nhận ra vợ chồng Larabee ở phía sau cô cảnh sát, Simon kêu lên:
– Cháu thề với cô là cháu đã cố can ngăn Jeremy, cô ạ! Cậu ta nói với Nikki.
Đến lượt mình, Sebastian cũng tiến lại gần cậu thanh niên rồi giữ chặt lấy hai vai cậu ta:
– OK, con trai, chúng ta tin cháu. Cháu bình tĩnh lại rồi kể cho chúng ta nghe từ đầu đến cuối, được không?
Cậu sinh viên lúng túng xưng tội. Đúng như Constance tiên đoán, Jeremy đã dàn dựng nhằm nối lại quan hệ giữa cha mẹ bất chấp ý muốn của họ.
– Cậu ấy tin rằng tình cảm của cô chú sẽ lại nảy sinh nếu cả hai cô chú có nhiều ngày bên nhau, Simon giải thích. Cậu ấy nghĩ về chuyện này nhiều năm rồi. Thời gian gần đây, thậm chí điều đó đã trở nên ám ảnh. Ngay khi thuyết phục thành công em gái tham gia vào kế hoạch này, cậu ấy đã nỗ lực vạch kế hoạch để buộc cô chú phải cùng nhau tới Paris.
Với vẻ ngỡ ngàng, Sebastian lắng nghe những lời giãi bày của cậu thanh niên mà không thể ép mình coi chuyện đó là nghiêm túc được.
– Cách duy nhất có thể khiến cô chú mất cảnh giác là làm cô chú tin rằng một trong hai đứa con của cô chú đang gặp nguy hiểm lớn, Simon nói tiếp. Cậu ấy đã nảy ra ý nghĩ và dàn dựng vụ bắt cóc mình như thế đấy.
Cậu thanh niên dừng lại vài giây để lấy hơi.
– Cháu nói tiếp đi! Nikki thúc giục.
– Jeremy đã tận dụng niềm đam mê đối với điện ảnh của mình: để buộc cô chú phải đoàn kết lại vì mục đích cứu cậu ấy, cậu ấy đã soạn ra một kịch bản thật sự với các dấu vết, những hướng tìm kiếm sai và các phản ứng bật lại.
Constance nói tiếp:
– Thế còn cậu, vai trò của cậu là gì?
– Chuyến thực tập của cháu ở Paris đã được lên kế hoạch từ lâu rồi. Jeremy đã lợi dụng điều đó để yêu cầu cháu thực hiện một đoạn phim ngắn dàn dựng vụ tấn công và bắt cóc cậu ấy ở bến tàu điện.
– Chính cháu đã gửi đoạn phim cho chúng ta phải không? Sebastian hỏi.
Cậu thanh niên gật đầu xác nhận, rồi nói thêm:
– Nhưng người mà cô chú thấy trên phim không phải Jeremy đâu. Đó là Julian, một thằng bạn thân của cháu. Cậu ấy có vẻ ngoài hơi giống Jeremy nhưng quan trọng là cậu ấy mặc quần áo của con trai cô chú: chiếc mũ lưỡi trai, áo khoác và áo phông in hình Shooters. Cô chú đã tưởng là cậu ấy, phải không?
– Thêm nữa, chuyện đó khiến cháu vui lắm sao, thằng ngốc? Sebastian nổi nóng đồng thời lắc mạnh Simon.
Lòng bực tức, anh cố lần lại theo trình tự các sự kiện xảy ra:
– Thế chính cháu đã gọi cho chúng ta từ quán bar đó phải không, quán Lưỡi mèo ấy?
– Vâng. Đó là ý tưởng của Camille. Khá là kỳ cục, không phải sao?
– Thế sau đó thì sao? Constance sốt ruột hỏi.
– Cháu đã làm theo bức thư hướng dẫn của Jeremy: cháu đã để ba lô của cậu ấy trong một tủ gửi đồ ở Ga Bắc, cháu móc ổ khóa lên cầu Nghệ thuật và cháu đã giao tới khách sạn cô chú ở số quần áo mà Camille bắt cháu mua.
Sebastian nổi khùng lên:
– Camille không đời nào lại dính dáng tới cái trò hề này được!
Simon nhún vai:
– Nhưng mà… Khi chú vẫn đang ở New York, chính cô bé đã dùng thẻ thanh toán của chú đặt phòng khách sạn ở Montmartre và bữa tối trên du thuyền sông Seine.
– Nói láo!
– Đó là sự thật! Cậu thanh niên đáp trả. Còn quyển sách ở hiệu sách cũ: theo chú, ai có thể lấy trộm nó từ két sắt của chú để bán lại trên eBay?
Trước những chứng cớ dồn dập, Sebastian ngỡ ngàng không nói nên lời. Rất bình tĩnh, Nikki nắm nhẹ cánh tay Simon:
– Cái trò đuổi bắt này nên kết thúc như thế nào đây?
– Cô chú tìm thấy bức ảnh rồi, đúng không ạ?
Cô gật đầu:
– Đó là miếng ghép cuối cùng sao?
– Đúng vậy: một cuộc hẹn trong vườn hoa Tuileries. Camille và Jeremy dự định sẽ gặp cô chú lúc sáu rưỡi tối nay để thú nhận sự thật, nhưng…
Simon ngừng lại, cố tìm từ ngữ cho thích hợp.
– Nhưng sao? Constance giục giã.
– Hai đứa không đến Paris được như dự kiến, cậu thanh niên sợ hãi. Gần một tuần nay cháu không nhận được tin tức gì từ Jeremy, còn điện thoại di động của Camille thì không ai nghe máy đã hai ngày rồi.
Run người vì giận giữ, Sebastian dứ ngón tay trỏ ra đầy đe dọa:
– Chú báo trước với cháu rồi nhé, nếu còn có một lời dối trá nào…
– Đó là sự thật, cháu thề với chú đấy!
– Nhưng còn ma túy và mấy xác chết, những thứ đó không nằm trong cái kế hoạch khốn khiếp của cháu đấy chứ? Anh bùng nổ.
Nét mặt Simon rụng rời:
– Ma túy gì ạ? Những xác chết nào? Cậu ta hỏi, đột nhiên hoảng sợ.