Đọc truyện Bảy Năm Sau – Chương 17
– Nikki! Phải đi thôi!
Không khí nặng nề, không thể thở nổi.
Động mạch của tên hộ pháp Maori đang nằm bẹp dưới chân quầy bar cứ tuôn máu ra từng đợt, phải đến hàng lít, hoàn thành việc biến quán bar thành một lò mổ nhớp nhúa. Cái lò đáng lo ngại của một tên đồ tể điên cuồng nơi có hai cơ thể đang chờ sả thịt.
Bên ngoài, nước mưa nện vào cửa kính. Gió thổi mạnh, nhưng không đủ mạnh để át đi tiếng hụ còi của xe cấp cứu đang ngược phố đi lên.
– Đứng dậy đi, Sebastian khích lệ. Cứu thương đang tới và cảnh sát sẽ chẳng mấy chốc mà có mặt đâu.
Anh giúp Nikki đứng dậy rồi đỡ hông cô.
– Chắc hẳn phải có một lối ra phía sau.
Qua cánh cửa ở tận sâu trong quán, anh đưa cô ra sân sau thông thẳng ra con ngõ nhỏ. Từ địa ngục bước ra, họ đón nhận sự tiếp xúc với không khí trong lành và làn mưa xối xả như đón nhận sự ban phước. Sau tất cả những gì đã chịu đựng, có lẽ họ cần tắm rửa kỹ càng để tẩy hết thứ máu đang ngấm dần vào da thịt họ.
Sebastian kéo Nikki vào chiếc Jaguar, ấn công tắc rồi nhanh chóng khởi động xe trong khi những tia nháy loang loáng xanh của đèn hiệu xe cấp cứu choán ngợp không khí xám xịt tang tóc bao trùm Bushwick.
Họ đã chạy xe đủ lâu nên có thể tạm ngoài vòng nguy hiểm. Rồi Sebastian dừng xe trước một hàng rào công trường trong một con phố vắng vẻ khu Bedford Stuyvesant.
Anh tắt máy xe. Khoang ô tô bị quây kín trong màn mưa dày.
– Chết tiệt, anh định làm gì ở đó chứ! Nikki gào lên, căng thẳng tột độ. Chúng ta đã thống nhất sẽ gặp nhau tại sở cảnh sát cơ mà!
– Bình tĩnh lại đi, tôi xin cô đấy! Tôi tưởng có thể tự mình thu xếp mọi việc. Tôi đã nhầm… Nhưng còn cô, làm sao cô biết…
– Tôi muốn có một hình dung rõ ràng về nơi đó trước khi bị đám cảnh sát ở CARD tra hỏi. Đúng hơn thì tôi đã làm tốt đấy chứ, không phải sao?
Toàn thân Nikki run rẩy.
– Chúng là ai, mấy gã đó ấy?
– Tên râu rậm là Drake Decker. Còn tên quái vật xăm trổ đó thì tôi chịu.
Cô hạ tấm che nắng xuống rồi nhìn mình trong gương. Mặt cô sưng húp, quần áo rách nát còn tóc thì bết máu khô.
– Sao Jeremy có thể rơi vào cơn ác mộng như thế này được chứ? Cô hỏi, giọng nghẹn lại.
Khi cô nhắm mắt lại, con đập chắn trong cô vỡ tan. Một con sóng dồn dập trong cơ thể cô và cô bật khóc nức nở. Sebastian đặt một tay lên vai cô để trấn an, nhưng cô gạt đi.
Anh thở dài rồi dụi mắt. Đầu anh nặng trịch. Bị cơ đau nửa đầu nhức nhối hành hạ, anh cũng rùng mình trong chiếc sơ mi sũng nước. Anh không thể tin mình vừa giết một người bằng cách cắt họng hắn. Làm sao anh có thể bị cuốn theo mối lùng nhùng này nhanh như thế được chứ?
Sáng nay anh còn thức dậy trong tiện nghi xa hoa ở nhà. Ánh nắng yên bình tràn ngập phòng anh. Còn bây giờ, tay anh đã vấy máu, anh đang ở ngưỡng cửa tù tội mà vẫn chẳng có được chút tin tức gì về con trai.
Bất chấp cơn đau như đang khoan vào đầu khiến anh buồn nôn, anh cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tâm trì anh đang lộn xộn cả đống hình ảnh: cuộc tái ngộ với Nikki, việc phát hiện ra ma túy, xác chết bị phanh thây của Decker, vẻ hung hăng như thú vật của gã chiến binh Maori, mảnh gương vỡ nhọn hoắt mà anh đã cắm vào họng hắn…
Tiếng sấm vang dậy và cơn mưa rào lại thêm nặng hạt. Ngập dưới màn mưa như trút nước, chiếc xe bị gió rung lắc như mảnh vỏ trứng giữa cơn bão. Sebastian dùng tay áo lau làn hơi nước đọng trên kính xe. Cũng không thể nhìn được quá ba mét.
– Chúng ta không thể giấu những điều chúng ta biết với cảnh sát được nữa, anh vửa nói vừa quay lại nhìn vợ cũ.
Nikki lắc đầu.
– Chúng ta vừa giết người! Chúng ta đã vượt quá giới hạn và không thể quay lại rồi. Giờ không phải là vấn đề tiết lộ hay không dù đó có là chuyện gì!
– Nikki, mối nguy hiểm đe dọa Jeremy lớn hơn những điều chúng ta đang lo sợ.
Cô vén mấy lọn tóc đang che khuất gương mặt mình.
– Cảnh sát sẽ không giúp chúng ta đâu, Sebastian. Đừng ảo tưởng. Họ sẽ trở lại với hai xác chết và họ sẽ cần một thủ phạm.
– Đó là phòng vệ chính đáng!
– Sẽ rất khó chứng minh điều đó, tin tôi đi. Và báo chí sẽ háo hức khi thủ phạm là một người có danh tiếng.
Anh cân nhắc lập luận đó. Tự đáy lòng, anh biết cô nói không sai. Chuyện xảy ra trong quán bar trước khi họ tới không đơn thuần chỉ là một vụ thanh toàn giữa các băng đảng. Đó thật sự là một cuộc tàn sát. Và thậm chí họ vẫn không biết Jeremy giữ vai trò gì trong vũng bùn ấy, rõ ràng là các vấn đề vừa thay đổi bản chất. Họ không chỉ thấy lo ngại trước viễn cảnh con trai mình bị bắt hay tống vào tù. Họ còn sợ rằng sẽ tìm thấy thằng bé đã chết…
Điện thoại của họ đổ chuông cùng lúc. Bản Partita của Bach từ điện thoại của anh; đoạn riff đàn ghi ta của Jimi Hendrix từ điện thoại của cô. Nikki nhìn màn hình: Santos hẳn đang vô cùng sốt ruột tại trụ sở CARD, một nhánh của FBI. Cô chọn cách lờ cuộc gọi đi. Cô sẽ báo tin cho anh, nhưng để sau đi.
Cô liếc mắt sang điện thoại của Sabastian. Đầu số cho thấy đây là một cuộc gọi từ nước ngoài. Anh nhíu mày cho thấy anh không biết số máy, nhưng sau vài giây chần chừ, anh chọn cách bật loa ngoài để nghe máy.
– Ông Larabee phải không? Một giọng nam âm sắc nước ngoài hỏi.
– Đúng thế.
– Tôi ngờ rằng ông đang mong tin từ con trai mình.
Sebastian cảm thấy họng mình nghẹn lại.
– Ông là ai? Ông đã làm gì với…
– Xem phim vui nhé, ông Larabee! Giọng nói ngắt lời anh rồi cúp máy.
Bàng hoàng, họ im lặng nhìn nhau, vừa lo lắng vừa sững sờ.
Tiếng chuông trong veo cất lên khiến họ giật nảy mình.
Một email vừa được gửi tới điện thoại của Nikki. Địa chỉ người gửi lạ. Cô mở thư: phần nội dung trống trơn, chỉ có một tệp tin đính kèm mà phải mất một lúc máy mới tải xong.
– Là một đoạn clip, cô nói.
Run rẩy, cô ấn vào nút chạy clip.
Theo bản năng, bàn tay cô tìm kiếm cánh tay Sebastian để có thể bấu víu vào thứ gì đó.
Đoạn clip bắt đầu chạy.
Cô chờ đợi điều tồi tệ nhất.
Bên ngoài, cơn mưa như thác đổ vẫn tiếp tục dội xuống nóc xe.