Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Chương 75: Vì Nó Vẫn Còn Sống Đúng Không??


Đọc truyện Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 – Tình Yêu Là Cố Chấp 2 – Chương 75: Vì Nó Vẫn Còn Sống Đúng Không??

Sau khi Thành Viễn rời khỏi nhà, An Nhã cũng cùng Dương và A Mạc đến bệnh viện thành phố thăm mẹ Tâm.

Cô ngồi trên xe, nhìn từng cảnh vật trên đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nhớ lại quãng thời gian bảy năm đầy biến cố mà bọn họ đã trải qua, bỗng dưng lại cảm thấy còn được nhìn thấy nhau như thế này đã là vô cùng trân quý.

Dương ngồi ghế lái, thỉnh thoảng len lén liếc cô qua gương chiếu hậu, khóe miệng không nén được ý cười: “Này chị dâu, bảy năm mới gặp lại mà chị có vẻ chẳng hào hứng trùng phùng gì cả”

Mặt An Nhã lúc này vẫn còn đỏ ửng, cô nghiến răng trả lời: “Cậu còn chọc tôi?”

A Mạc quay sang nói: “Chị dâu, bọn em không cố ý thật đấy. Đêm qua em đã bịt tai lại rồi”

“Mạc, im miệng”

Hai người đàn ông ngồi ghế trên phá lên cười khiến cho An Nhã càng lúc càng đỏ mặt. Bọn họ cười ngặt nghẽo một lúc, mới quay xuống nói tiếp: “Thôi không chọc chị dâu nữa. Mấy năm qua chị sống có tốt không?”

“Không có mọi người, làm sao tốt bằng lúc trước”. An Nhã ngoảnh đầu nhìn Dương, trả lời: “Mọi người thì thế nào, đã lập gia đình chưa?”

“Đại ca còn chưa lấy vợ, bọn em làm sao kết hôn được chứ. Chị dâu, chờ đấu nốt trận này, nhất định đại ca sẽ tổ chức cho chị một hôn lễ thật hoành tráng. Bốn người bọn em sẽ làm phù rể”

“Đấu nốt trận này? Đã có chuyện gì vậy?”

“Đại ca chưa nói cho chị biết à?”

An nhã lắc đầu: “Vẫn chưa nói gì cả”

“Tạ Vân vẫn còn sống. Lần hai người bị truy sát ở trên đèo là do cô ta làm”

An Nhã nghe thấy tên Tạ Vân liền kinh ngạc kêu lên: “Cô ta không phải đã bị bắt cùng Hồng Nhân năm đó sao? Tại sao lại có thể tìm ra được anh Thành?”


“Nghe nói cô ta ít nhúng tay vào buôn bán ma túy cho nên không bị tuyên tử hình mà chỉ thi hành phạt tù thôi. Sau khi ra khỏi tù, Tạ Vân tập hợp lại đám tàn dư của những băng đảng dưới trướng Hồng Dã lúc trước, hình như gần đây bắt đầu buôn vũ khí trở lại”

A Mạc ngoái đầu nhìn An Nhã, nói thêm: “Vây cánh của cô ta sau ba năm đã bắt đầu đủ lớn rồi, có thông tin cô ta còn được một người nào đó rất có thế lực chống lưng. Đại ca biết Tạ Vân sẽ trả thù toàn bộ chúng ta cho nên đã sớm đến tìm bọn em. Chị dâu, sau này chúng ta lại có thể cùng nhau chiến đấu rồi, bọn em sẽ bảo vệ chị”

“Vì thế nên Thành mới không cho tôi đến bệnh viện một mình mà hai cậu phải đi theo”

Dương gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy cũng đã sớm sắp xếp để bác gái sang nước ngoài điều trị rồi, có lẽ vẫn chưa xong nên chưa nói với chị. Cuộc chiến này còn nguy hiểm hơn bảy năm trước rất nhiều, chị cũng phải tự biết bảo vệ mình”

A Mạc nói: “Đại ca bây giờ không còn nhiều anh em, cũng không có vũ khí tối tân như lúc trước, chị dâu, lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào thực lực thôi”

An Nhã mím môi, thở dài một tiếng: “Tôi biết rồi”

Xe dừng ở bệnh viện lớn thành phố B, An Nhã để Dương và A Mạc đứng đợi ngoài hành lang, còn cô một mình vào thăm mẹ Tâm. Không ngờ, lúc vừa mở cửa bước vào phòng bệnh thì lại gặp một người.

Nam đang ngồi bên cạnh giường trò chuyện gì đó với mẹ cô, Thấy An Nhã bước vào liền vui vẻ đứng dậy:

“Nhã, em đến rồi à?”

“Sao anh lại biết mẹ em ở đây?”. Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, chậm rãi đi lại giường bệnh của mẹ Tâm, cúi đầu nói: “Mẹ, con đến rồi”

Mẹ Tâm gật gật đầu: “Nam gọi cho con không được nên gọi cho mẹ. Hỏi thăm một lát mới biết mẹ đang nằm viện cho nên đến thăm”

Nam lịch sự kéo ghế đến trước mặt An Nhã, mỉm cười ôn hòa: “Em đấy, tại sao bác gái bệnh như vậy mà không nói cho anh biết”

“Mẹ em không sao rồi mà”

Hai người vừa nói đến đó thì một người y tá từ bên ngoài mở cửa bước vào, cô ấy lịch sự gật đầu chào mọi người trong phòng một cái rồi quay sang nói với mẹ An Nhã: “Bác gái, đến giờ ra ngoài đi dạo rồi”


Sau khi mẹ Tâm ra ngoài, Nam đi lại gần An Nhã, kéo tay cô ngồi xuống: “Anh nghe nói gần đây em thường xuyên không ở đây, em tìm được công việc mới rồi à?”

“Vâng. Công việc phải vắng nhà thường xuyên, nên…”

“Anh gọi cho em mấy ngày không được, lo quá mà không biết làm cách nào cho nên chạy đến đây”

An Nhã cười cười, cố ý lảng tránh sang vấn đề khác: “Gần đây công ty của anh sao rồi? Đã ổn chưa anh?”

“Bị thiệt hại không ít”. Nam đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô. Tay anh ta rất lạnh, những ngón tay thon dài không hề khiến An Nhã có cảm giác an toàn như tay của Thành Viễn: “Nhưng không sao cả. Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi, gần đây đã bắt đầu bán những căn hộ mới”

An Nhã lặng lẽ rút tay ra, cảm thấy áp lực vô hình từ lòng bàn tay truyền đến vẫn còn khiến cô thấy nặng nề: “Vậy thì tốt rồi. Sau này làm việc nên cẩn thận một chút”

Nam bỗng dưng nhìn cô rất lâu, lát sau mới chậm rãi nói: “Nhã, chúng ta kết hôn đi. Anh không muốn nhìn em một mình vất vả thêm nữa”

“Kết hôn?”. Cô vô thức lùi về phía sau một quãng, kinh ngạc kêu lên: “Anh đang nói gì vậy?”

“Gần tám năm qua, em vẫn không thể chấp nhận anh hay sao?”

“Không phải”. An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đối xử với em rất tốt, nhưng mà…”

“Lúc nãy anh đã nói chuyện với bác gái rồi, chúng ta kết hôn rồi cùng chăm sóc mẹ em có được không?”

“Nam, tại sao lại đột ngột như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không. Chỉ là anh không thể kiên nhẫn thêm được nữa”

An Nhã chằm chằm nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng dưng đáy lòng lại ngập tràn thê lương. Bảy năm qua không có Kiến Thành ở bên, chỉ có Nam bên cạnh giúp đỡ mẹ con cô, anh ta luôn kiên nhẫn đi bên đời An Nhã, chưa từng ép buộc cô bất kỳ điều gì… Nhưng mà, tình cảm con người vốn là thứ không thể nào cưỡng cầu được, từ đầu đến cuối trong tim cô lại chỉ có duy nhất một người đàn ông mà thôi, không thể nào chấp nhận thêm được người khác.


An Nhã hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay cắm vào sâu vào da thịt: “Xin lỗi. Em chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với anh”

“Tại sao?”. Nam nắm lấy vai cô, bỗng nhiên nói to: “Tại sao tôi làm nhiều điều vì em như vậy mà em vẫn không thể quên được hắn?”

“Em thực sự xin lỗi, là em không xứng đáng với tình cảm của anh”.

“Vì thằng đó đã quay về có phải không?”. Hai mắt anh ta vằn lên những tia máu đỏ, bàn tay cũng đột ngột siết mạnh khiến vai cô đau nhói: “Vì nó vẫn còn sống có đúng không?”

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của anh ta như vậy, An Nhã kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, mãi rất lâu sau mới có thể phát âm ra được mấy từ: “Tại sao? Tại sao… anh lại biết được”

“Cô dọn đến sống chung với nó cả tháng nay, cô tưởng tôi không biết hay sao? Dương Kiến Thành, bây giờ quay trở về với thân phận Dương Thành Viễn, Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, hắn không những bày mưu hãm hại tôi, còn cho người cắt đứt tất cả tai mắt của tôi ở thành phố này. Tôi đối tốt với cô như vậy mà cô vẫn lén lút theo nó?”.

Nói đến đây, anh ta đột nhiên thở hồng hộc, sau đó dường như mất sạch kiểm soát giơ tay tát mạnh vào mặt An Nhã: “Đồ đĩ điếm lăng loàn”

Gò má cô lập tức in hằn năm đầu ngón tay thon dài vừa mới nắm tay cô, bị đánh bất ngờ như vậy, An Nhã sững người ôm một bên mặt thất thần gần nửa phút, lát sau mới ngẩng đầu nhìn Nam bằng ánh mắt không thể tin được, đúng lúc cô còn chưa kịp nói gì thì Dương và A Mạc từ bên ngoài đã đạp cửa xông vào.

“Chị dâu”. Dương lao lại gần An Nhã, A Mạc cũng ngay lập tức xông đến vung tay đấm mạnh vào mặt Nam khiến anh ta ngã dúi dụi xuống nền nhà.

“Con mẹ mày, dám đánh chị dâu tao?”

Anh ta bị đánh đến tối tăm mặt mũi, mất một lúc lâu sau mới lồm cồm đứng dậy, giơ tay lau vệt máu nơi khóe miệng: “Chị dâu của chúng mày? Con mẹ nó, đây là con đàn bà của tao. Chúng mày là đứa nào? Mau cút”

Dương không nói không rằng câu nào, nghe xong liền lập tức buông An Nhã ra đứng dậy, lao đến giơ chân dồn lực đạp vào bụng Nam, gầm lên: “Mày là thằng chó nào?”

Cả người Nam bị đạp bay vào tường rồi bật lại, quần áo chỉnh tề trên người lập tức trở nên xộc xệch, từ miệng anh ta còn phun ra một ngụm máu tươi. An Nhã ngồi trên giường thấy cảnh này liền vội vội vàng vàng lao lại: “Dương, Mạc, đừng đánh nữa”

“Chị dâu, tránh ra. Thằng chó này nhất định chán sống rồi”

“Anh ta là bạn tôi. Đừng đánh nữa”

Dương lăm lăm chiếc ghế trong tay, hai mắt tràn đầy sát khí quát lớn: “Chị dâu”


An Nhã dang hai tay chắn trước mặt Nam, nghĩ đến quãng thời gian tốt đẹp trước đây giữa cô và anh ta, bất giác lại cảm thấy vô cùng nuối tiếc, còn có cả một chút không cam lòng. Cô nhìn Dương khẩn thiết: “Dương, nể mặt tôi, hãy để anh ta đi đi”

Dương gườm gườm nhìn Nam một lát, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi ném chiếc ghế trên tay “rầm” một cái xuống sàn rồi hậm hực xoay người bỏ đi.

An Nhã ngoảnh đầu liếc chiếc ghế vỡ tan tành dưới nền nhà, khẽ thở hắt ra một hơi. Cô đương nhiên hiểu một điều rằng: kể từ giây phút này, cô và Nam đến bạn bè cũng không thể làm được nữa, những thứ đã qua sẽ mãi là hồi ức tốt đẹp, hiện tại chỉ cần ngoảnh mặt quay lưng là sẽ mãi mãi trở thành người dưng.

An Nhã hít sâu một hơi, lời nói mang theo cả sự trĩu nặng trong lòng: “Anh mau đi đi”

Nam phủi phủi lại ống tay áo, anh ta ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù, lát sau mới lảo đảo đứng dậy bước qua An Nhã. Trước lúc rời khỏi phòng, anh ta còn buông lại một câu không đầu không cuối: “Rồi một ngày cô sẽ phải hối hận”.

***

Buổi tối hôm đó, khi Thành Viễn trở về biệt thự, nhìn thấy một bên gò má An Nhã hơi sưng đỏ liền nhíu mày: “Em làm sao vậy?”

An Nhã lúc này đang tất bật nấu nướng ở trong bếp, thấy anh liền tỏ ra tươi cười, nỗ lực che đi những mâu thuẫn trong lòng mình: “Em không cẩn thận, va vào cánh cửa”

“Thật không?”

“Thật mà”. Cô đặt tô canh nóng xuống bàn, nói: “Anh gọi mọi người lại đây ăn cơm đi. Em nấu xong rồi”

Thành Viễn hơi xoay người, với tay lấy một hộp thuốc ở gần đó rồi đi lại gần An Nhã, ánh mắt dừng ở gò má vẫn còn hơi thâm của cô, đáy lòng bỗng nhiên lại xuất hiện một trận thương xót: “Sao không cẩn thận như vậy?”

Cô hơi cúi mặt để anh lấy thuốc thoa vào, ngón tay Thành Viễn nhẹ nhàng xoa lên gò má sưng đỏ của cô, động tác vừa tỉ mỉ, vừa cẩn thận, tựa như có thể đem chút dư vị yêu thương len lỏi vào tận trái tim An Nhã: “Em không sao mà. Anh đã đói chưa?”

“Đợi Kiệt trở về rồi chúng ta cùng ăn”. Thành Viễn hơi liếc nhìn đồng hồ treo tường trong nhà, giọng nói trầm ấm dễ chịu truyền vào tai cô: “Giờ này chắc cũng sắp về đến rồi”

“Kiệt?”. An Nhã tròn xoe mắt: “Kiệt nào ạ?”

Cô vừa nói xong thì bên ngoài truyền vào mấy tiếng mở cửa. Sau đó, Kiệt cùng một người đàn ông nữa bước vào, mà khi nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, An Nhã lập tức đơ người ra như tượng:

“Ba”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.