Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Chương 70: Người Chăn Lợn


Đọc truyện Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 – Tình Yêu Là Cố Chấp 2 – Chương 70: Người Chăn Lợn

Thế gian có đủ loại tình yêu, có người yêu đến cuồng nhiệt, không bận tâm hết thảy, có gặp ngăn trở cũng không chịu quay đầu, có người lại yêu đến cố chấp, mười năm trăm năm, tâm đều như một. Dẫu là thay thân đổi phận, hay xa cách bao lâu đi nữa, yêu vẫn cứ là yêu. Cố chấp không thay đổi.

Thành Viễn dang tay siết chặt An Nhã vào trong lòng, cảm nhân được dư vị môi lưỡi quen thuộc của người con gái anh đã yêu suốt bảy năm qua, trái tim kịch liệt chấn động. Đã rất lâu rồi anh mới tìm lại được cảm giác như vậy, cảm giác có thể cùng sinh cùng tử, cùng vượt qua bao nhiêu gian nan hiểm nguy, đến cuối cùng vẫn có một người phụ nữ đứng bên mình. Và người phụ nữ ấy sau bảy năm dài đằng đẵng cuối cùng vẫn chỉ là một Kiều An Nhã.

Yêu và hận. Hận và yêu. Duyên nợ của con người ta đôi khi thật kỳ lạ!!!

Một lát sau đó, Thành Viễn mới quyến luyến rời môi cô, sau đó giơ tay ôm lấy đầu An Nhã kéo sát vào lồng ngực mình. Mà lúc này, người con gái kia mới chợt nhận ra rằng mình phải phản kháng, phản kháng vì anh đang bị thương, và cũng  vì người đàn ông này không phải Dương Kiến Thành. Tại sao cô lại có thể hôn trả anh ta nhiệt tình như vậy được?

An Nhã hai má đỏ bừng bừng, luống cuống vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Dương Thành Viễn.

Tuy nhiên, dù hiện tại đã lạnh anh đến mức gần như kiệt sức, nhưng hai cánh tay rắn chắc như gọng kìm vẫn nhất định không chịu buông ra. Thành Viễn khẽ cau mày, âm thanh trong cổ họng đã trở nên khàn đặc: “Để tôi ôm em một lúc”

Có lẽ vì ngâm dưới nước quá lạnh cho nên cổ họng anh đã có vấn đề, mà khi chạm vào cơ thể của Thành Viễn, An Nhã cũng cảm nhận được rõ sự buốt giá trên da thịt anh. Cô đắn đo suy nghĩ một lát rồi chậm chạp buông tay, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.

Hai người cứ ôm nhau như vậy đến một lúc sau đó, An Nhã mới đưa tay lên vỗ vỗ vai Thành Viễn, nhẹ nhàng nói: “Đợi một chút. Tôi đi tìm cái gì đó đốt lửa”

Dương Thành Viễn lúc này mới chịu buông cô ra, khuôn mặt anh tuấn thường ngày hiện tại đã trắng bệch như tờ giấy, lát sau khẽ gật đầu.

An Nhã đứng dậy nhặt mấy cành cây khô từ bên ngoài rơi vào trong hang, sau đó lại tìm mấy hòn đá để đánh lửa. Bàn tay cô vì lạnh mà run rẩy đến mức phải đánh đi đánh lại rất nhiều lần mới có thể làm cháy được đống củi khô kia, lửa vừa cháy thì ánh sáng cuối cùng trên bầu trời ngoài hang động cũng vụt tắt.

Ánh lửa bập bùng, soi lên gương mặt đã trở nên vô cùng nhợt nhạt của Thành Viễn, An Nhã nhìn sắc môi lúc này đã tím tái của anh, đáy lòng bỗng xông lên một cảm giác vô cùng thương xót. Anh ngâm trong nước lạnh thời gian lâu như vậy, trên người lại còn bị thương, thể lực của Dương Thành Viễn phải ở mức cực kỳ phi thường mới có thể chịu đựng được đến tận bây giờ, không những thế, ngay cả mở miệng than phiền nửa chữ anh ta cũng nhất định không nói.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài một tiếng rồi chậm chạp cầm tay Thành Viễn, giơ lên hơ lại gần đống lửa, sau đó lại xoa xoa tay anh, cứ như vậy đem hơi ấm len lỏi vào tận trong lòng của người đàn ông đang an tĩnh ngồi bên cạnh.

Ánh lửa lấp lánh trong đôi đồng tử đen thẫm của Dương Thành Viễn, lúc này cơ thể anh được sưởi ấm đã dần dần lấy lại được chút cảm giác. Thành Viễn nghiêng đầu nhìn An Nhã đang chuyên tâm nắm bàn tay mình, đột nhiên lên tiếng: “Người trong lòng mà em nói là ai vậy?”

Động tác đang xoa xoa bàn tay của cô ngừng lại, An Nhã hơi ngoảnh đầu nhìn anh: “Không phải là anh”

“Tôi đương nhiên biết không phải là tôi”. Thành Viễn khẽ cười: “Tôi chỉ thắc mắc không hiểu tại sao hắn lại có thể để một cô gái thú vị như em tìm đến người đàn ông khác thôi”

Ít phút trước còn thấy cực kỳ cảm động vì anh ta không quản thân mình cõng cô qua hồ nước lạnh như vậy, ít phút sau nghe xong câu này, An Nhã lại muốn mặc kệ cho anh ta chết lạnh luôn ở đây.


Cô bực tức bỏ tay Thành Viễn ra, trả lời: “Cơ thể tôi là của tôi. Muốn bán cho ai cũng là việc của tôi”

“Vậy trái tim em thì sao?”. Anh ngừng lại một lát, đáy mắt bỗng nhiên lại tràn ngập cô đơn: “Trái tim có thể bán không?”

Thực ra anh mới chỉ nói nửa câu, nửa câu còn lại Thành Viễn không nói ra chính là: Vì chỉ có người đã bán đi trái tim của mình để đổi lấy lợi ích mới có thể nhẫn tâm từ bỏ đi đứa con mà tôi và em đã có năm đó. Tình yêu của em quả thực khiến tôi rất buồn cười!!!

An Nhã ngẩng đầu lên nhìn Thành Viễn, kiên định trả lời: “Tôi có thể bán thể xác cho anh, còn lại, thứ gì tôi cũng không bán”

“Vậy thì em cũng nên biết, dù em có bán thứ gì thì sau này người đàn ông trong lòng em cũng sẽ không thể chấp nhận em nữa”. Nói đến đây, anh hơi cong môi cười nhạt: “Hay là em cứ ngoan ngoãn toàn tâm toàn ý ở cạnh tôi đi”

“Không thể chấp nhận nữa thì sao? Tôi không hy vọng anh ấy có thể chấp nhận một người phụ nữ đã dơ bẩn như tôi, càng không mong sau này sẽ phải ở bên cạnh anh. Tôi đã nói rồi, giữa tôi và anh chỉ là trao đổi – trả tiền”

“Vậy tại sao ngay từ đầu em không tìm đến anh ta?”

Nghe xong câu này, trái tim An Nhã đột nhiên như bị ai cầm dao đâm mạnh vào, đau đớn ngấm tận vào sâu trong cốt tủy. Cô ngoảnh đầu nhìn đống lửa, cố che đi vẻ thê lương trong mắt mình: “Anh đã từng yêu ai chưa?”

“Rồi”. Thành Viễn cười cười: “Từng yêu một người”

“Anh có dám chắc sẽ bảo vệ được người con gái anh yêu được hết cả một đời không? Nếu lúc cô ấy đi đến bước đường cùng mà không có anh bên cạnh thì phải làm thế nào?”. Cô hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Dương Thành Viễn, một người tiền tiêu cả đời không hết như anh đương nhiên sẽ không thể hiểu được cuộc sống của những người như tôi. Thế giới của chúng ta vốn dĩ quá khác biệt”

Thành Viễn tựa lưng vào tảng đá, từng kỷ niệm như một thước phim tua ngược tràn về trong đại não anh. Thực ra, anh có thể tha thứ tất cả, có thể bỏ qua việc cô đã phản bội mình, thậm chí ngay cả việc cô không còn là của riêng anh nữa, anh cũng đều có thể chấp nhận. Duy chỉ có một điều là anh không sao hiểu được. Thực sự không sao hiểu được!!!

Người ta nói, yêu bao nhiêu thì hận cũng bấy nhiêu. Thế nhưng, mẹ nó, cái khái niệm này thực ra đem xài trên người anh cũng như đồ bỏ đi. Đã yêu cô đến mạng cũng không cần, vậy còn có thể hận sâu đậm cái gì?

Thành Viễn chớp mắt, đè nén lại tiếng thở dài trong lòng, chậm rãi mở miệng: “Em nói đúng. Thế giới của chúng ta quá khác biệt”. Anh ngừng lại một lát, giọng nói mang theo ngữ điệu bá đạo không cách nào lay chuyển được: “Tuy nhiên trời sinh tôi bản tính cố chấp, đã nhận định cái gì thì dù phải bỏ mạng cũng nhất định phải có được. Chỉ cần là người tôi thích, tôi sẽ khiến thế giới của cô ấy chỉ là một mình tôi”

Còn bá đạo hơn cả lúc xưa Dương Kiến Thành tuyên bố trước tất cả mọi người: “Tôi sẽ làm cho em thích tôi”.

An Nhã nghe xong câu này của anh, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra. Ngữ điệu và thần thái của Thành Viễn thực sự quá giống Kiến Thành, giống đến mức không thể phân biệt được. Không tính đến thể lực phi phàm, không nói đến thân thủ linh hoạt, chỉ tính riêng sự cố chấp của người đàn ông này thôi, cũng giống Kiến Thành y như tạc rồi. Lẽ nào trên đời này lại có sự trùng hợp đến như thế?

An Nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đen không thấy đáy của Dương Thành Viễn, lạnh lùng mở miệng: “Anh Viễn, tôi có thể hỏi một câu hơi riêng tư được không?”


“Chỉ cần khi lên giường em không hỏi mình là người thứ bao nhiêu của tôi là được rồi”

Thật muốn đem anh ta ném lại hồ nước kia một lần nữa cho con thủy quái kia nhai. An Nhã cố nuốt cục tức vào trong lòng, nói: “Anh có anh em sinh đôi không?”

Khi nói ra những lời này, An Nhã đã rất cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên gương mặt của Thành Viễn. Tuy nhiên, người đàn ông đang tựa bên phiến đá kia dường như không hề tỏ ra thắc mắc trước câu hỏi của cô mà sắc mặt vẫn vô cùng bình thản. Anh im lặng một lát rồi khẽ mỉm cười: “Tôi giống người quen của em à?”

Thực ra, bởi vì cô chưa từng nghĩ rằng Dương Kiến Thành có thể không nhận ra mình, hoặc là dù năm ấy anh có bị mất trí nhớ đi nữa thì sẹo trên cơ thể cũng không thể nào biến mất không còn dấu tích nào như vậy được.

Sẹo từ súng đạn, không phải muốn xóa là có thể xóa. Cũng như ký ức không phải muốn quên là có thể quên.

Bởi vậy cho đến tận lúc này, An Nhã vẫn nghĩ rằng hai người đàn ông cùng họ Dương kia chắc chắn là anh em sinh đôi, cùng được quốc gia huấn luyện đặc biệt cho nên mới có thể có sự trùng hợp như thế.

Cô cúi đầu, chằm chằm nhìn vào đống lửa sắp tàn bên cạnh: “Đúng vậy. Trước đây tôi từng gặp một người giống hệt anh”

Người con gái kia đã không thể nhìn thấy đáy mắt của Thành Viễn đột nhiên cuồn cuộn sóng ngầm, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, một lát sau lại khẽ buông ra: “Vậy anh ta ở đâu rồi?”

Nghe câu hỏi này, cảm xúc trong trái tim An Nhã đôt nhiên như muốn vỡ tan thành từng mảnh, cô thực sự rất muốn biết anh bây giờ ở đâu rồi, người đàn ông cô yêu suốt bảy năm qua thực ra đã đi đâu rồi…

Chỉ là, cô đã không biết… người muốn tìm, thật ra chẳng ở đâu xa…

Sống mũi An Nhã đột nhiên cay cay, cô ngoảnh đầu nhìn xuyên qua miệng hang ra bầu trời đã tối đen bên ngoài, đáy lòng tràn ngập cô liêu: “Không biết. Không thể gặp lại nữa”

“Tại sao?”

Một giọt nước mắt bỗng nhiên trượt xuống từ khóe mi An Nhã, lúc này cô chẳng còn nhớ mình đã nghĩ cái gì, nói cái gì. Cảm giác được trải nghiệm lại cuộc sống khi xưa khiến cho bao nhiêu nhớ nhung cô phải chịu đựng suốt một thời gian dài cuối cùng cũng bật ra: “Trước kia anh ấy cũng như anh, thường ép buộc tôi phải ở cạnh anh ấy. Còn tôi lại luôn nghĩ anh ấy vì quá bá đạo mà không tôn trọng cảm xúc của tôi”.

Cô xoay lưng, bờ vai gầy hơi run rẩy: “Bây giờ thì khác rồi, ngay cả được nhìn thấy anh ấy, tôi cũng không thể nữa”

Lồng ngực Thành Viễn lúc này nhức nhối như bị ai cầm dao khoét ra, chỉ hận không thể ngay lập tức moi tim đem ra đưa cho An Nhã. Bờ môi anh mấp máy mấy từ, thực ra chỉ có anh nghe rõ: “Anh thực ra, không hề đi đâu cả. Anh vẫn ở đây”.


Tuy nhiên, khi anh còn chưa quyết định nói hay không nói thì đột nhiên dưới nước lại truyền đến mấy tiếng quẫy đạp rất dữ dội.

An Nhã hốt hoảng bật dậy, luống cuống nói: “Con cá kia vẫn chưa chết”

Thành Viễn cũng nhích người đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mặt hồ: “Lúc nãy tôi đã đập nát đầu nó rồi”. Anh ngừng lại một lát, khắp thân tỏa ra một sát khí đặc biệt nguy hiểm: “Nơi này không thể ở lại lâu. Chúng ta đi thôi”

Cô gật gật đầu: “Anh có đi được nữa không?”

“Không vấn đề gì”. Thành Viễn xoay người, ngước lên nhìn miệng hang, sau đó nói: “Tôi trèo lên đó trước, sau đó sẽ kéo em lên. Em hãy đứng lại sát vách hang, tránh xa hồ nước kia càng xa càng tốt”

“Được”

Dứt lời, Anh lùi lại ba bước lấy đà, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về vách hang phía trước. Thành Viễn bật mạnh một cái, giơ chân đạp vào một nhũ đá lớn ở gần đó làm điểm tựa rồi bay người bám vào miệng hang.

Sau khi đã lên được miệng hang rồi, anh trượt nửa người xuống, đưa hai tay ra cho An Nhã: “Em nhảy lên, nắm lấy tay tôi”

Cô mím môi gật đầu, sau đó cũng lùi người lại, lấy đà bật lên, chỉ trong ba giây đã nắm được tay Thành Viễn, cùng anh leo ra khỏi hang động.

Bên ngoài miệng hang bên này là một chân núi thoai thoải, xung quanh mọc đầy cây dại. An Nhã vừa đặt chân ra bên ngoài đã tranh thủ ngửa đầu lên trời, mặc sức hít hà không khí thông thoáng dưới mặt đất.

Bầu trời lúc này đã chuyển về đêm tối, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh phủ kín không gian yên bình trước mặt. Thành Viễn đứng ở bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của An Nhã, chậm rãi lên tiếng:

“Em có đói bụng không?”.

Cô hơi liếc nhìn chiếc áo pull màu trắng đã nhòe nhoẹt máu của anh, trả lời: “Tìm phương tiện về thành phố xử lý vết thương của anh đi đã. Để lâu sẽ nhiễm trùng”

Cả ngày không ăn gì, lại phải tiêu tốn nhiều thể lực như vậy, tất nhiên là đói bụng. Tuy nhiên, bây giờ có lẽ vết thương trên bụng của Thành Viễn còn quan trọng hơn cái bụng đói của cô.

Anh khẽ gật đầu: “”Hãy cố chịu đựng thêm một lát nữa, tôi đưa em về thành phố B”

Nương theo ánh trăng bạc mờ mờ, Thành Viễn dắt tay An Nhã ra khỏi bìa rừng, nửa tiếng sau mới đến được đường quốc lộ.

Đây là một vùng nông thôn ở dưới chân núi, ban đêm hầu như không có xe cộ đi lại, thành ra, hai người đứng ở vệ đường chờ đợi rất lâu mới gặp được một chiếc xe ô tô đi ngang qua.

Thành Viễn giơ một tay vẫy xe, người lái xe kia nhìn thấy anh khắp người đầy máu, lại đứng ở đoạn đường vắng như vậy đương nhiên là sợ đến mức mặt mày tái mét, đừng nói đến chuyện có thể cho đi nhờ, ngay cả việc dừng xe lại ông ta còn không dám làm, vội vội vàng vàng đạp chân ga phóng thật nhanh qua.

An Nhã đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt ngơ ra của Thành Viễn, liền bật cười: “Bộ dạng anh như vậy, không dọa chết người ta là may rồi. Ai dám cho anh đi nhờ hả?”


“Em không thấy tôi đẹp trai à?”. Thành Viễn cau mày, nói ra câu này với điệu bộ hết sức thản nhiên.

“Mặt thì đẹp đấy, body cũng đẹp”. Cô ôm bụng cố nhịn cười: “Mỗi tội ăn mặc như kiểu zombie mới đội mồ sống dậy thôi”

“Đó là vì tôi hy sinh thân mình cứu em”

“Được rồi”. An Nhã khoát khoát tay, chậm rãi bước ra giữa đường: “Bây giờ tới lượt tôi cứu lại anh”

Vừa nói dứt câu thì một chiếc xe bán tải nữa cũng vừa chạy đến. Cô giơ tay ra vẫy vẫy, tài xế nhìn thấy liền cho xe chạy tốc độ chậm lại rồi dừng bên vệ đường, hạ kính xuống: “Có chuyện gì vậy?”

“Chú ơi, chúng cháu đi du lịch lạc đường. Chú có thể cho anh em cháu đi nhờ một đoạn được không ạ?”

Người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ liếc nhìn Thành Viễn đang ngồi ở vệ đường bên kia, nói: “Anh trai cô kia à?”

“Vâng, anh cháu leo núi bị thương. Cần sơ cứu gấp chú ạ”

“Lên xe đi”

An Nhã sung sướng gật đầu, miệng cảm ơn rối rít: “Cảm ơn chú. Cảm ơn chú”

“Ngồi ở thùng xe nhé. Ở đó có một ít nấm, đừng ngồi lên là được”

“Vâng ạ”. Nói rồi, An Nhã vội vàng chạy đến gần chỗ Thành Viễn, giả vờ đỡ anh đứng dậy: “Anh hai, đứng dậy đi, chúng ta về thành phố”

Thành Viễn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ quái dị: “Anh hai?”

Cô nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng đủ để một mình anh nghe thấy: “Thắc mắc cái gì, mau lên xe”

Chiếc xe bán tải chậm rãi khởi hành vào thành phố, An Nhã cùng Thành Viễn ngồi sau thùng xe đầy nấm, quần áo vừa bẩn vừa rách, điệu bộ có nhìn thế nào cũng không giống một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn hay một cô thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng khi xưa.

An Nhã nhìn anh thản nhiên tựa lưng vào mấy túi nilon đựng nấm, không nhịn được, khẽ bật cười: “Này tổng giám đốc, anh có biết bây giờ anh giống ai không?”

“Người trong lòng em”

“Không”. Cô cũng tựa người vào mấy túi nấm như anh, thản nhiên nói: “Người chăn lợn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.