Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Chương 66: Biển người tấp nập, đều không có em


Đọc truyện Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 – Tình Yêu Là Cố Chấp 2 – Chương 66: Biển người tấp nập, đều không có em

Lúc An Nhã quay trở lại bệnh viện, ngồi chờ đến tận buổi chiều thì mẹ Tâm mới được mấy người y tá đẩy ra từ trong phòng cách ly đặc biệt.

Thể trạng của bà rất yếu, lại phải trải qua một ca phẫu thuật dài như vậy, trên gương mặt quý phái lúc xưa không giấu được sự xanh xao tiều tụy. An Nhã đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cô nắm bàn tay vẫn còn cắm đầy kim truyền của mẹ mình, giọng nói vì xót xa mà hơi lạc đi: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”

“Mẹ không sao”. Mẹ Tâm yếu ớt gập mấy khớp ngón tay, đem bàn tay An Nhã nắm chặt: “Nhã…”

Cô vội vàng ngắt lời: “Mẹ mới khỏe lại, đừng nói nhiều nữa.  Nghỉ ngơi thật tốt cho mau khỏe lại, chúng ta về nhà”

“Tiền phẫu thuật… con lấy ở đâu ra?”

An Nhã cố nén tiếng thở dài vào trong đáy lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trả lời: “Con mượn của Linh. Cậu ấy gần đây mới được thăng chức, còn tiết kiệm được một khoản tiền”

“Thật không?”

Cô kiên định gật đầu: “Thật ạ”

“Mượn của người ta, phải tìm cách trả lại cho người ta, biết chưa?”

“Con biết rồi. Mẹ đừng lo, nhất định con sẽ kiếm tiền trả lại cho cậu ấy”

“Ừ”

Buổi tối, An Nhã đi mua một tô cháo thịt nóng trở về, khi vừa vào đến hành lang thì gặp bác sĩ Quách Cảnh Đức. Cô nở sẵn một nụ cười trên môi tiến lại, cúi đầu nói: “Chào bác sĩ”

Cảnh Đức lúc này đang nói gì đó với một cô y tá đứng trước cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng An Nhã liền xoay người lại, mỉm cười ôn hòa: “Hôm nay mẹ cô thế nào rồi?”

“Mẹ cháu ổn rồi ạ. Lát nữa cháu cho mẹ ăn cháo”

“Cần theo dõi diễn biến cẩn thận, khi nào van tim mới vận hành ổn định mới có thể chuyển sang chế độ bình thường được nhé”

“Vâng ạ. Mẹ cháu cần điều trị đặc biệt thời gian lâu nữa không bác sĩ?”

“Thời gian đầu sau phẫu thuật rất dễ xảy ra biến chứng huyết khối, cho nên cần túc trực bên cạnh bệnh nhân 24/24. Khi phát hiện ra mẹ cô có hiện tượng khó thở, lập tức phải báo kíp trực ngay. Sau một tuần mới có thể yên tâm được”

“Vâng, cháu biết rồi ạ”. An Nhã ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình thản của Quách Cảnh Đức, sự ngưỡng mộ và kính trọng xuất phát từ tận đáy lòng: “Mẹ con cháu thật sự không biết lấy gì để cảm ơn chú, thực sự cảm ơn chú rất nhiều”

Cảnh Đức cười cười, khí chất tỏa ra từ tấm áo blouse trắng đặc biệt thanh đạm: “Không có gì. Cứu người là trách nhiệm của tôi”


“Cháu cảm ơn chú”

Cảnh Đức nhìn sắc mặt vui vẻ của An Nhã, đột nhiên lại chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, cô hiện tại đã kết hôn chưa?”

An Nhã lắc đầu: “Chưa ạ”

“Vậy thì tốt quá”. Bác sĩ đẹp trai bỗng dưng lại nói một câu chẳng hề liên quan: “Con trai của tôi cũng chưa kết hôn”

Nghe xong câu này, vẻ mặt An Nhã đột nhiên ngẩn ra. Khi còn chưa kịp hỏi cái gì thì phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của một vị bác sĩ khác: “Anh Đức, đến giờ làm phẫu thuật rồi”.

Quách Cảnh Đức “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó quay sang gật đầu chào An Nhã một cái rồi cầm tập bệnh án rời đi.

Cô ngoái đầu nhìn vị bác sĩ cấp quốc bảo của quốc gia kia cho đến khi khuất hẳn sau ngã rẽ hành lang mới dám thở dài một tiếng. Mẹ cô cần theo dõi thêm một tuần nữa, mà ban đêm cô lại phải đến biệt thự của Thành Viễn. Để bà ở bệnh viện một mình cô thực sự không yên tâm, mà cô cũng không biết phải lấy lý do gì để thường xuyên đi qua đêm như vậy được, mẹ Tâm mới phẫu thuật xong, bà không thể lo lắng, càng không thể kích động.

An Nhã đắn đo suy nghĩ rất lâu, sau cùng đành lấy điện thoại ra gọi cho Dương Thành Viễn.

Điện thoại đổ đến hồi chuông thứ tư thì anh nghe máy: “Trùng hợp thật, tôi cũng vừa định gọi cho em”.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thư ký báo cáo, tiếng ký văn kiệt loẹt xoẹt, cả tiếng điện thoại bàn réo liên tục, xem chừng hiện tại Thành Viễn rất bận.

An Nhã hít sâu một hơi, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể: “Anh Viễn, tôi biết xin anh điều này sẽ khiến anh không hài lòng, nhưng mẹ tôi cần phải theo dõi thêm một tuần nữa. Anh có thể cho tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ thêm một tuần không? Tôi hứa sẽ quay trở lại biệt thự sớm nhất có thể”

Thành Viễn im lặng rất lâu, nửa phút sau đó mới trả lời: “Vừa vặn tôi phải đi công tác một tuần. Đến lúc tôi trở về, nếu tiếp tục khiến tôi không hài lòng, biết kết cục rồi chứ?”

“Vâng”. An Nhã rối rít gật đầu: “Tôi biết rồi. Một tuần nữa tôi sẽ đến biệt thự. Cảm ơn anh”

Sau khi cúp máy, thư ký tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn boss lớn, sau đó cầm cuốn sổ nhỏ trên tay giở đi giở lại một hồi, lát sau mới ngập ngừng nói: “Sếp, lịch của anh tuần này hình như không đi công tác ở đâu thì phải ạ”

Thành Viễn đặt điện thoại “cạch” một tiếng xuống bàn, sắc mặt lạnh tới mức nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột hạ xuống theo tâm trạng anh: “Tiếp tục làm việc”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng của tổng giám đốc, thư ký liền cảm thấy không rét mà run, sống lưng cứng đờ, phải mất nửa phút mới có thể lí nhí trả lời: “Vâng ạ”

***

Trong vòng một tuần sau đó, An Nhã chỉ quanh quẩn ở bệnh viện chăm mẹ. Cô có gọi điện thoại cho Nam hỏi thăm vài lần nhưng anh ta gần đây phải xử lý chuyện tai tiếng nên rất bận rộn, không thể trò chuyện lâu.


Lần đó, khi An Nhã vừa định cúp máy thì anh ta nói: “Chuyện anh bảo em đến gặp vị luật sư kia, em đã gặp được chưa?”

“Em gặp rồi. Chú ấy bận nên không nhận vụ việc của em được”

Thật ra, vì tình hình hiện tại của Nam không được tốt nên cô không muốn anh ta phải lo lắng thêm cho mình. An Nhã đã không nói chuyện mẹ Tâm phải làm phẫu thuật, cũng không nói cô đã nhờ Dương Thành Viễn giúp đỡ, chỉ nói mình hiện tại vẫn ổn.

“Tại sao lại có chuyện như vậy? Không phải ông ta nói có thể giúp đỡ sao?”

“Anh đừng lo. Không rõ lý do gì mà anh ta lại đột ngột rút đơn kiện rồi. Cách đây vài hôm, Tòa án có gọi điện thoại thông báo cho em như vậy”

Nam bất chợt nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc: “Anh ta đột ngột rút đơn”

“Vâng”

“Nhã, em không đến gặp người ta đấy chứ?”

An Nhã cười trừ: “Không có, em biết nên làm thế nào mà”

“Người đàn ông đó không đơn giản, em nên hạn chế tiếp xúc với anh ta, biết chưa?”

“Em biết rồi”

“Anh bận chút, có thời gian sẽ gọi lại cho em sau nhé”

***

Một tuần chớp mắt cái đã trôi qua, hôm đó, An Nhã ra ngoài mua một chút đồ dùng, khi quay trở về thì gặp một người y tá đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ Tâm.

Cô ta thấy An Nhã liền niềm nở tiến lại, dịu dàng nói: “Chào cô, cô là Nhã phải không?”

“Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi là y tá được anh Viễn thuê đến để chăm sóc mẹ cô”


An Nhã tròn xoe mắt nhìn cô ta một lượt, lát sau mới trả lời: “Anh Viễn? Dương Thành Viễn ấy ạ?”

“Đúng vậy. Anh Viễn bảo tôi đến đây, phòng bệnh của mẹ cô cũng được anh ấy đổi sang loại phòng tiện nghi cao cấp rồi. Mời đi theo tôi”

Vẻ mặt An Nhã lúc này đột nhiên ngây ra, thực sự không thể hiểu được tại sao Dương Thành Viễn bỗng dưng lại đối xử tốt với mình như vậy. Cô theo y tá kia đi đến một khu phòng bệnh VIP của bệnh viện, lúc này mẹ Tâm đã được chuyển vào một căn phòng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi hơn phòng bệnh cũ rất nhiều, xung quanh còn có mấy bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể.

An Nhã đi lại gần, chợt nghe một bác sĩ cúi xuống nói với mẹ cô: “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh. Đây là phòng bệnh miễn phí dành cho bệnh nhân sau phẫu thuật thay van tim, không mất tiền phí gì cả”

“Thật không bác sĩ?”. Nét mặt lo âu của mẹ cô lập tức giãn ra, phòng bệnh cũ kia thực sự quá đông người, người già lại thường khó ngủ cho nên đã hơn một tuần rồi bà không được ngủ ngon giấc: “Bệnh viện này thật tốt quá”

Sống mũi An Nhã đột nhiên cay cay, cô y tá kia thấy vậy liền bước đến bên cạnh, nói: “Cô thật sự rất hạnh phúc, có người đàn ông tốt như vậy…”

An Nhã gượng cười, sau đó đi đến bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay chi chít vết kim truyền của mẹ: “Mẹ, ở đây mẹ có thích không?”

“Thích”. Ánh mắt bà không giấu nổi sự khát khao được trở về cuộc sống sung túc như trước kia, khi đó không cần phòng bệnh miễn phí, có tiền thì ở phòng VIP hơn nữa cũng không vấn đề gì: “Bệnh viện này tốt quá phải không con?”

“Vâng”. Cô mím môi, cố miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Mẹ à, con đã tìm được việc làm rồi”

“Thật không? Việc gì vậy con?”

“Vâng, con làm phiên dịch cho một người nước ngoài. Chị ấy đi công tác thường xuyên cho nên con cũng phải đi theo chị ấy”. An Nhã hướng mắt về phía y tá mà Thành Viễn thuê đến, nói tiếp: “Chị y tá này, sau này sẽ trực phòng bệnh của mẹ thường xuyên, trong lúc con không ở đây, mẹ trò chuyện với chị ấy cho đỡ buồn nhé”

“Con làm việc phải chú ý, biết chưa? Đừng để người ta lợi dụng mình. Xã hội bây giờ rất đáng sợ”

“Mẹ, con biết rồi mà. Ngày mai con bắt đầu đi làm, hôm nay sẽ nói chuyện với mẹ nguyên ngày, được không?”

Mẹ Tâm cười cười, giơ tay lên vuốt mấy sợi tóc mảnh mai trên đầu An Nhã: “Cái đứa con gái này, mau mau lấy chồng đi”.

***

Ngày hôm sau vừa vặn là chủ nhật, cũng là ngày mà Thành Viễn “kết thúc chuyến công tác” trở về.

An Nhã vì biết ơn anh ta đã giúp đỡ mẹ cô có được chế độ chăm sóc tốt như vậy, cho nên mới tám giờ đã tới siêu thị mua thực phẩm, vốn định tự tay đến nấu cho anh ta một bữa cơm để cảm ơn.

Khi đến biệt thự, Thành Viễn đang ngồi ở bàn trà miệt mài duyệt đống văn kiện cao quá đầu người, trước mặt đặt một ly cafe đen đã nguội tanh nguội ngắt. Thấy An Nhã tay xách nách mang một đống đồ bước vào, động tác ký tên của anh lập tức khựng lại, ánh mắt cũng chợt thoáng qua vài tia ngạc nhiên.

“Tôi đến nấu cơm”. An Nhã gượng gạo nở ra một nụ cười, sau đó xoay người bỏ vào trong bếp, lát sau, cầm một tách cafe nóng mới bước ra: “Cafe của anh nguội rồi, uống ly này đi”

Dương Thành Viễn nhìn ly cafe đang còn bốc khói nghi ngút trên bàn, bỗng nhiên bật cười: “Nếu biết em thú vị như vậy, tôi nhất định sẽ tìm thấy em sớm hơn”

“Tôi làm những việc này để trả ơn anh đã bỏ tiền thuê người chăm sóc mẹ tôi”


Thành Viễn cầm ly cafe lên uống một ngụm, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến lý do của An Nhã, ý cười tràn ngập khóe môi: “Buổi chiều cùng tôi đến một nơi”

“Vâng”

Sau khi dùng bữa trưa, anh lái một chiếc Porsche Boxster mui trần màu xám chở An Nhã rời khỏi thành phố.

Thành Viễn mặc một chiếc áo pull khỏe khoắn màu trắng, mắt đeo kính mát, hoàn toàn trút bỏ phong thái lịch lãm của một tổng giám đốc thường ngày, điệu bộ hiện tại vô cùng thoải mái.

Xe đi hết ngoại ô đến một cung đường đèo có một bên là núi, một bên là biển. Vách núi cao chót vót, mặt biển lại trong xanh hiền hòa, khung cảnh thực sự vô cùng hùng vĩ, An Nhã không nhịn được, khẽ cảm thán một câu: “Đẹp quá”

Thành Viễn không trả lời, chỉ ôn hòa mỉm cười, mái tóc ngắn lay động theo chiều gió thổi.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi biển. Đêm nay dùng bữa tối ở bờ biển”

An Nhã ngoảnh đầu nhìn từng con sóng vỗ vào bờ đá, trong lòng bỗng dưng lại nhớ đến chuyến đi biển khắc cốt ghi tâm của cô và Dương Kiến Thành năm ấy, gương mặt chợt phảng phất ra vài tia cô đơn: “Vâng”

“Em thích biển à?”

“Không biết là thích hay không thích”. An Nhã khẽ chớp mắt, giấu đi nỗi nhớ vào tận sâu trong đáy lòng: “Vì tôi có rất nhiều kỷ niệm với biển thôi”

Tầm mắt của Thành Viễn vẫn chuyên tâm lái xe, nhưng trái tim hiện tại đã hoàn toàn đặt lên người con gái nhỏ bé đang ngồi ngay bên cạnh, lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi chín”

“Tại sao còn chưa kết hôn?”

“Tại sao phải kết hôn? Tôi thích tự do”

Người đàn ông tuấn mỹ kia hôm nay dường như không hề tiết kiệm nụ cười như thường ngày thì phải. Thành Viễn nở ra một cười vô cùng điềm đạm, ôn hoà nói: “Phụ nữ ai cũng cần có chỗ dựa. Sau này, em không sợ cô đơn sao?”

Nhìn thấy nụ cười này, trái tim cô bỗng dưng lại đập hoàn toàn lỗi nhịp, từ đáy lòng xông lên một cảm giác gần gũi yêu thương khó có thể nói thành lời. Đây là nụ cười nửa miệng đặc biệt quyến rũ của Dương Kiến Thành, cũng là nụ cười suốt bảy năm qua cô không thể nào quên được. Thành Viễn, Kiến Thành, hai người đàn ông này dù tĩnh lặng lạnh lùng hay thoải mái mỉm cười đều có thể khiến người ta phải kinh tâm động phách. Khí chất và ngoại hình của họ thực quá sức lay động lòng người!!!

An Nhã hít sâu một hơi, vẻ mặt cố tỏ ra bình thản: “Thế gian rộng lớn, biển người tấp nập thế này, sợ gì cô đơn”

Lần này, Dương Thành Viễn đột nhiên quay sang nhìn cô, nửa gương mặt đã bị kính mát che đi cho nên không thể đoán được hiện tại cảm xúc của anh đang thế nào.

Anh chỉ yên lặng nhìn cô như thế nhưng không nói gì, vài giây sau lại ngoảnh đầu nhìn về đường đèo ngoằn nghèo phía trước. Thực ra, lúc đó anh đã rất muốn nói rằng: “Biển người tấp nập, đều không có em”

Anh thực ra cũng không sợ cô đơn, chỉ là… anh sợ đời này chúng ta lại phải chia cắt thêm lần nữa!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.