Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Chương 20: Tôi Ở Đây - Không Cần Sợ


Đọc truyện Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 – Tình Yêu Là Cố Chấp 2 – Chương 20: Tôi Ở Đây – Không Cần Sợ

Cơn mưa dữ dội làm không gian xung quanh trở nên tối tăm mờ mịt, đường xuống núi cũng ướt đẫm trơn trượt, không thể đi tiếp được. Kiến Thành đành phải dặn dò mọi người đêm nay ngủ qua đêm trong hang động, ngày mai mới tiếp tục xuống núi.

Mấy người đàn ông gom ít củi khô trong hang rồi châm lửa, khi ánh sáng vừa soi rõ bên trong hang động, An Nhã bị do bị bất ngờ nên liền hét ầm lên, hoảng sợ lao vào lòng Kiến Thành, ôm cứng lấy cổ anh.

Người đàn ông đang tựa vào tảng đá lập tức cứng đờ ra như tượng, anh ngước mắt lên nhìn lên trần hang động, phát hiện ra ở đó có một dãy quan tài treo được cố định bằng cọc gỗ vào vách núi, có những chiếc còn mới, còn có chiếc đã mục nát, lòi cả xương người bên trong ra ngoài.

Cảnh tượng này thì Kiến Thành cùng mấy đàn em đã quen rồi, chỉ có An Nhã lần đầu tiên phải chứng kiến khung cảnh quỷ dị như vậy cho nên mới sợ hãi mà thôi.

Kiến Thành hơi đắn đo một lúc, ban đầu thực sự rất muốn đẩy cô ra, tuy nhiên khi nhìn người con gái vì sợ hãi mà run rẩy yếu ớt trong lòng, trái tim anh liền trào dâng một cảm giác thương xót, rút cục sau đó đành thở dài một tiếng, chậm chạp đưa bàn tay đã bị An Nhã băng trắng xóa ra, vỗ vỗ vai cô.

“Không sao. Người chết cả rồi, sợ gì chứ”.

Trên đời này chắc chắn không có ai dỗ phụ nữ như Dương Kiến Thành. Dỗ kiểu đấy không khác gì dọa chết con người ta.

Dương ngán ngẩm lắc đầu, vẻ mặt hiện rõ sự bất lực tột độ: “Anh Lôi, đại ca đúng là không hề có kinh nghiệm yêu đương”.

Lôi ngồi ôm súng trên một tảng đá, khinh bỉ nói: “Mày cứ chờ đấy mà xem”.

Quả nhiên Dương không phải chờ lâu, chỉ vài giây sau An Nhã đã tăng thêm lực ôm lấy cổ Kiến Thành, rúc hẳn vào lòng anh, những ngón tay đẹp đẽ bấu vào áo sơ mi, làm ăn nhúm một mảng: “Huhu, người chết thì mới sợ”

Nét mặt Kiến Thành trở nên vô cùng khó coi, vạt áo trước ngực hình như có thứ gì đó mát mát chảy xuống khiến anh đột nhiên lại không biết phải làm thế nào.


“Tôi ở đây, bất kỳ thứ gì”. Anh hơi ngừng lại một lát, kiên định nói: “Cô cũng không cần sợ”

Bất cứ ai nói câu này, An Nhã cũng không tin. Tuy nhiên những lời này được chính miệng Dương Kiến Thành nói ra, cô nghĩ cũng không cần nghĩ đã cảm thấy bản thân tin tưởng tuyệt đối.

Đúng vậy, có anh ở đây, cái gì cô cũng không sợ.

An Nhã hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng mũi sụt sịt: “Thật à?”

“Thật”.

Anh thản nhiên tựa người vào tảng đá, trầm giọng giải thích: “Quan tài treo này có lẽ của bộ tộc Koro”

“Họ chôn người chết ở đây sao?”

“Ừ. Một số bộ tộc ở Trung Quốc vẫn có tập tục chôn người chết trong quan tài treo trên núi, gọi là huyền táng”

Mí mắt An Nhã giật giật, trước đây khi xem tivi, cô đã từng nghe qua ở Trung Quốc có hình thức mai táng cổ xưa nhất là Huyền táng. Vốn dĩ khi đó chỉ nhìn thấy trên màn ảnh thế thôi, không ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến trên thế giới vẫn còn nơi đáng sợ như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút hơi khó tin. Tuy nhiên, nếu Kiến Thành nói đây là nơi mai táng của bộ tộc Koro, nghĩa là bọn họ sắp tìm thấy Diệp Linh rồi?

An Nhã gần như bị niềm vui sướng tạm thời lấn át đi sự sợ hãi, hai mắt sáng lên: “Vậy có phải chúng ta sắp đến được nơi bộ tộc Koro sinh sống rồi không?”

“Ừ”


Cô vui vẻ gật gật đầu, sau đó mới chậm rãi buông cổ Kiến Thành ra, tuy nhiên cánh tay vẫn bám chặt lấy tay anh, không rời nửa bước. Kiến Thành cũng lười biếng không thèm để ý mấy chuyện này, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Mấy người đàn ông còn lại quan sát thấy cảnh tượng này, sáu con mắt dường như muốn lồi cả ra ngoài. Lôi nhếch mép quay lại phía Dương, thản nhiên nói:

“Thấy chưa? Trình độ như chúng ta xách dép chạy theo đại ca cũng không kịp”

“Em phục rồi”. Dương giơ ngón cái về phía Kiến Thành, ánh mắt sáng ngời lấp lánh: “Mỗi ngày đi theo đại ca là một ngày khôn”.

***

An Nhã ôm cánh tay của Kiến Thành, chằm chằm nhìn vào đống lửa, cố ép bản thân quên chuyện trên đầu họ là một đống quan tài đựng xác chết đi. Quần áo ướt sũng nước của bọn họ sau khi được hơ nóng, chẳng mấy chốc đã khô hết. Dương cầm một ít thực phẩm đã chuẩn bị sẵn đem cho từng người, tới lượt An Nhã, anh ta vui vẻ nói:

“Chị dâu, tay đại ca bị thương, chị đút cho anh ấy ăn đi”

An Nhã vươn tay ra cầm lấy một phần bánh, gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn”.

Kiến Thành nãy giờ nằm tựa lên một phiến đá, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy hai người nói chuyện như vậy cũng không thèm nhúc nhích gì. An Nhã hơi lay lay người anh, nhẹ giọng nói: “Thành, ăn chút đi”

“Không đói”


“Không đói cũng phải ăn. Anh mà chết đói trước khi đến được bộ tộc Koro, tôi sẽ một mình ôm hết vàng về hết”

Lúc nãy còn khóc lóc vì nhìn thấy đống xương trắng, bây giờ còn dám mạnh miệng nói sẽ tự ôm hết vàng về. Cô gái này… từ đầu đến chân là một chuỗi cảm xúc vô cùng thú vị, càng lúc lại càng khiến anh muốn khám phá.

Kiến Thành bỗng thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, anh chậm rãi mở mắt, cầm một mẩu bánh đưa lên miệng. Đến cả cách ăn uống của anh cũng vô cùng tao nhã, không hề giống với những kiểu người phàm phu tục tử, trên trán viết hai chữ “Lưu manh” một chút nào.

Dương Kiến Thành chắc chắn xuất thân trong một gia đình được giáo dục không tệ, tại sao anh ta lại đi theo con đường xã hội đen?

An Nhã vừa nhai mẩu bánh vừa vò đầu ngẫm nghĩ, sau khi ăn xong liền mệt mỏi ngủ quên mất, cánh tay vẫn bấu chặt tay Kiến Thành. Đêm hôm đó, hai người nằm cạnh nhau bên đống lửa, bàn tay bị thương của ai kia trở thành gối đầu bất đắc dĩ cho An Nhã, cô lẳng lặng nhắm mắt ngủ ngon trong vòng tay anh, có Dương Kiến Thành ở bên, mọi sự sợ hãi trên đời này đối với An Nhã đã không còn ý nghĩa gì nữa.

***

Sáng sớm hôm sau, năm người bọn họ tiếp tục xuống núi.

Lần này, Kiến Thành cõng An Nhã trên lưng, đu dây cáp trượt xuống, vết thương trên cánh tay dường như không đáng để anh bận tâm, tốc độ di chuyển vẫn vô cùng linh hoạt.

Dưới chân núi là một thác nước nhỏ tung bọt trắng xóa, An Nhã vừa trèo xuống khỏi lưng Kiến Thành đã vội vội vàng vàng lao lại, ra sức vốc nước rửa mặt. Nước ở đây rất trong lành, còn có thể nhìn thấy mấy đàn cá nhỏ gần bờ tung tăng bơi lội, thực muốn nhảy xuống tắm một trận cho thỏa thích.

Kiến Thành đứng khoanh tay phía sau, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, đành lên tiếng: “Tắm trước đi”

Nói rồi, anh nhìn về phía mấy người đàn ông còn lại, lãnh đạm mở miệng: “Góc trái hướng 9h có một con suối khác, qua đó đi”

“Vâng, đại ca”


Khi bọn họ đi rồi, An Nhã sung sướng nhảy xuống lòng hồ, cảm nhận sự mát lạnh của nước thấm vào trong da thịt. Không gian nơi đây vô cùng trong lành, hoang sơ tươi đẹp như một bức tranh không có thực, bỗng nhiên lại khiến cô xuất hiện một cảm giác: cứ muốn đi khắp mọi nơi trên thế giới như thế này cùng Dương Kiến Thành, hưởng thụ sự phiêu lưu tuyệt vời mà mấy chục năm yên bình qua của cô không thể nào có được.

An Nhã nhắm mắt thả mình xuống làn nước, bỗng nhiên tóc bị ai đó giật giật.

“Á…Á”

Một con khỉ nhỏ lông vàng ngồi trên một tảng đá nổi lên giữa hồ, thò tay giật tóc An Nhã, hại cô sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Tuy nhiên điều khiến cô cảm thấy khủng hoảng nhất chính là Kiến Thành khi nghe thấy tiếng hét của cô đã lập tức vọt sang hồ bên này, chứng kiến toàn bộ tấm thân không mảnh vải che đậy của An Nhã.

Cô lập tức ngậm miệng, thần người ra như tượng, mất đến nửa phút sau mới sực nhớ ra mình không mặc gì, vội vàng ngồi sụp xuống nước.

“Anh… anh làm cái gì vậy?”

Sắc mặt ai kia vẫn thản nhiên như không, anh đi lại gần bờ, vươn tay túm gáy con khỉ vừa giật tóc An Nhã: “Ngại cái gì. Sớm muộn gì tôi cũng nhìn thấy”.

Sau đó cầm con khỉ, xoay người rời đi.

Con khỉ kia vốn dĩ có thể bỏ chạy, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Dương Kiến Thành, thành ra đầu óc bị ngu đi, cứ đứng đực một chỗ để anh tóm lấy như vậy.

An Nhã nhìn theo bóng dáng một người một khỉ, Kiến Thành chỉ mặc một chiếc quần dài, tấm lưng để trần, trên đó còn đọng lại một ít nước, nắng chiếu vào liền trở nên lấp lánh.

Bấy giờ cô mới biết, mặc dù cơ thể anh rất đẹp nhưng cũng cực kỳ nhiều sẹo, những chiếc sẹo ngang dọc, ngắn dài, có cái vì mới nên màu vẫn hồng hồng, có cái đã lâu nên trở thành màu trắng nhạt. Không hiểu sao khi đối diện với dáng vẻ phong trần như vậy, cô lại cảm thấy người đàn ông ấy vô cùng quyến rũ. Sự quyến rũ xuất phát từ ngoại hình cho đến nội hàm, bất kể thứ gì từ trên người Dương Kiến Thành cũng đều khiến cho người ta phải kinh tâm động phách.

Rút cục, An Nhã mới nhận ra một điều vô cùng hiển nhiên rằng: Đàn ông như vậy mới thực sự là hàng cực phẩm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.