Bạn đang đọc Bẫy Mùa Hè FULL – Chương 28: Bí Mật H Nhẹ
Bài kiểm tra toàn diện đầu tiên cuối cùng cũng đến, Lâm Trưng sắp xếp học nội dung mới vào buổi sáng và ôn lại kiến thức đã học trong ba ngày qua, làm bài kiểm tra vào buổi chiều.
Chỉ là lúc sáng sớm Trần Nghiêu không giống thường ngày, mặt mày xanh xao, ánh mắt cũng lờ đờ, khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cúi đầu trốn.
“Tối qua đi ngủ lúc mấy giờ?” Lâm Trưng hơi nhíu mày hỏi cô.
Trần Nghiêu gục đầu do dự.
Sao cô dám nói
Đêm qua Trần Nghiêu lại vào những trang web đó, sau khi biết được kiến thức mới, mặt cô đỏ bừng, cơ thể có chút gì đó kỳ lạ.
Cô thức dậy sau một giấc mơ lúc 4 giờ sáng, không thể nhớ được nội dung của giấc mơ, nhưng cơ thể vẫn có một sự phấn khích thầm kín mà cô chưa từng trải qua.
Quần lót đã thấm ướt hết, cô nghĩ đó là kỳ kinh của mình.
Kết quả là đi vệ sinh thì thấy trên quần lót có một dịch thể trong suốt và nhớp nháp, cô tò mò ngửi thử thì có mùi tanh ngọt.
Cô biết rằng mình đã mộng xuân.
Nó không giống với kỳ kinh nguyệt đầu tiên, thêm vào đó là một chút sợ hãi, một chút xấu hổ, và một cảm giác thích thú kỳ lạ lấp đầy thần kinh.
Có vẻ như kể từ đó, cô đã trở thành một Trần Nghiêu khác.
Sau khi thu dọn xong, cô mặc quần áo lót sạch sẽ nằm lại trên giường, trong lòng có chút mệt mỏi nhưng ý thức rất rõ ràng.
Ngón tay xoa nắn núm vú bởi vì hưng phấn mà sưng đau, khoái cảm bí mật cùng xấu hổ làm cho cô không nhịn được ậm ừ, bất giác muốn khép chặt hai chân lại.
Không biết tại sao khi làm điều này, cô không thể không nghĩ đến cánh tay mạnh mẽ của Lâm Trưng, những ngón tay mảnh mai và linh hoạt của anh.
Cô thực sự tưởng tượng rằng Lâm Trưng đang làm với mình như thế này.
Bụng dưới của cô thắt lại, co giật vài lần do bị kích thích, tim đập nhanh, tiếng thở gấp gáp của cô nghe rõ ràng trong bóng tối.
Một khoái cảm xa lạ truyền từ đầu ngón tay đến toàn thân rồi tụ lại vùng bụng dưới, chất lỏng từ từ chảy ra.
Thật xấu hổ làm sao.
Nhưng cảm giác thật thoải mái…
Đến khi cô dọn dẹp xong một lần nữa và mê man chìm vào giấc ngủ thì trời đã rạng sáng.
Lâm Trưng thấy má cô hơi đỏ, không chịu trả lời, chỉ nghĩ có lẽ cô không muốn nói cho ai biết chuyện vừa rồi nên giấu diếm anh.
Anh cũng là người khác à?
Cảm giác khó chịu nhẹ lan tỏa trong khoang ngực.
Buổi ôn tập vào buổi sáng diễn ra tốt đẹp, mặc dù Trần Nghiêu cảm thấy buồn ngủ nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo.
Học xong mọi thứ, cô về nhà ăn trưa.
Thấy cô trở về, Chu Linh vội vàng gọi cho cô: “Nghiêu Nghiêu, mấy ngày tới mẹ sẽ đi công tác.
Ở nhà con có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được không? Hãy đến chỗ anh trai của con nếu con có bất cứ điều gì.”
Chu Linh làm tư vấn kỹ thuật cho một công ty ô tô, thỉnh thoảng cần ra nước ngoài để trao đổi kỹ thuật và tham quan học hỏi.
Thực ra bà đã nghĩ đến việc từ chức, ở nhà làm nội trợ để chăm sóc cho Trần Nghiêu, ai biết rằng Trần Nghiêu khi đó vẫn còn học cấp 2, nghe thấy ý định này lập tức từ chối.
Theo Trần Nghiêu, cha mẹ không nên phó mặc cuộc sống và công việc của mình cho con cái, tuy không biết diễn đạt chính xác quan điểm đó như thế nào nhưng cô biết rằng khi còn nhỏ cô cần có sự đồng hành của cha mẹ.
Trần Kiến Bình và Chu Linh đã làm điều này cho cô.
Trần Nghiêu không bao giờ trông cậy vào lòng tốt của người khác, kể cả ba mẹ, sự hy sinh của họ sẽ khiến cô cảm thấy có lỗi.
Cô không còn là một đứa trẻ luôn luôn cần được chăm sóc nữa.
“Dạ, lần này mẹ đi đâu?”
Chu Linh thu dọn quần áo: “Mẹ đến một số nước ở Châu Âu, nên thời gian có thể không ngắn, ở nhà phải chú ý an toàn và ăn uống đầy đủ, biết không?”
“Con biết rồi.
Mẹ cũng phải chăm sóc bản thân.”
Bởi vì quyết định đã được báo trước, Chu Linh nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Trước khi đi không quên đến nhà Lâm Trưng nhờ anh chăm sóc cho Trần Nghiêu.
“Nhất định rồi ạ, dì đi đường cẩn thận.”
“Thực sự làm phiền cháu một lần nữa, Tiểu Trưng.
Nếu có việc gì gấp, có thể gọi cho chú và dì bất cứ lúc nào.
Bọn dì sẽ trực máy 24/24!”
“Được ạ.”
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra trường hợp như vậy, Chu Linh cảm ơn hết lần này đến lần khác rồi mới yên tâm rời đi.
——–
H nhẹ của tác giả thật khiến dân ăn thịt khóc thét =)).