Đọc truyện Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt – Chương 43: Bị tính kế
Ngày đầu thu, gió nam thổi đến mang chút nóng dư âm mùa hạ, tiếng chim hót văng vẳng đâu đây nghe bỗng có chút vui tươi, ánh nắng từ những tầng trời cao thẳm xuyên xuống phủ lên căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi cao vút.
Trước gương là một đôi nam nữ, nam nhân dịu dàng ôn nhu tay cầm lược gỗ cẩn trọng chải lên mái tóc đen dài của nữ tử. Nữ tử thích thú ngắm nhìn vẻ mặt của nam nhân phản chiếu trong gương, thư thả hưởng thụ những ngày bình yên.
*
Ngược lại với khung cảnh bình yên thì ở Xích Diễm phái đã loạn thành một đoàn, người thì giăng bông, người thì kết đèn, không ai là không phải bận rộn, chỉ duy có bạch y nam tử đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi là trông có vẻ rảnh rang nhất. Điều này là đương nhiên bởi vì chính hắn là người đã tạo ra cái mớ hỗn độn này mà.
Nam nhân này không ai khác chính là Tà Thiên Ảnh – Ma tôn của ma giới. Hắn thích thú chơi đùa với con chim trên tay, một chú chim đầy màu sắc. Một trong các chưởng lão hấp ta hấp tấp chạy đến, làm vẻ mặt nịnh hót báo cho hắn bữa tiệc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ mình hắn nữa là có thể bắt đầu.
Hắn lặng im ngồi đó tiếp tục chơi với con chim trên tay, vị kia thấy thế cũng không dám càn rỡ lui ra một bên đứng chờ. Nửa khắc trôi qua, hắn vẫn nằm đúng tư thế như vậy, mặt bình thản không tỏ vẻ gì nhưng tay thì đã bóp nát con chim rực rỡ, lãnh khí xung quanh hắn ngày một nhiều thêm cho đến khi một tiếng rống vang lên trông không trung hắn mới nhếch môi đứng dậy.
Ngoài cổng một đôi tình nhân tay nắm tay thân mật bước vào, Tà Thiên Ảnh tay chống cằm ngồi trên ghế có chút mất kiên nhẫn nhìn hai người trước mặt, rốt cuộc hắn vẫn nén lại hoả nhiệt trong lòng, cắn răn đợi hai người ngồi vào ghế rồi mới phất tay cho người dọn thức ăn lên.
Cùng lúc đó đoàn vũ nữ từ ngoài cổng tràn vào, tiếng nhạc bắt đầu vang lên theo giai điệu, Tà Thiên Ảnh ngồi trên ghế, tay nhón lấy trái nho thong thả hưởng thụ cảnh xuân trước mắt, nhìn bộ dạng hắn phiêu diêu như vậy cũng sẽ không có ai nghĩ tới tận sâu trong đáy lòng hắn đang chờ mong một điều lớn lao sắp sửa xảy ra.
Trong bầu không khí vui tươi nhộn nhịp thế này Minh Nguyệt Nhan lại chẳng như bao người khác vui vẻ thưởng rượu ngắm vũ mà chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho nàng, hắn nhớ có một lần nàng đã nói rất thích món bánh hoa nguyệt quế ở đây nên hôm nay dẫn nàng đến không vì lý do gì khác mà chính là vì muốn cho nàng ăn một bữa ngon, thật ra nếu muốn hắn cũng có thể tự học cách làm bánh cho nàng nhưng mà cái tên họ Tà kia lại nhất quyết không chịu đưa ra phương thức thì phải làm sao bây giờ?
Tô Phá Nguyệt cầm miếng bánh đã cắn được một nửa trên tay, chợt, nàng nhíu mày, mồ hôi bỗng toát ra như suối, cơ thể lạnh ngắt, không đợi nàng báo Minh Nguyệt Nhan đã phát hiện ra sự kỳ lạ bên trong miếng bánh, một viên đan dược màu nâu nhỏ xíu nằm trong bánh, nếu không phải hắn nhìn kỹ chắc cũng khó phát hiện ra.
Ngay tại lúc hắn sững người thì Tô Phá Nguyệt trên tay hắn bỗng bay lên, tiến về phía bạch y nam tử đang ngồi trên cao. Tà Thiên Ảnh vì đạt được mục đích nên cũng không làm khó nàng, hắn phất tay, cho người đem nàng xuống, mắt hồ ly híp chặt nhìn một thân tử y đứng trước mặt, giọng tà đạo vang lên:
” Nguyệt a, xem ra ngươi cũng lo lắng cho nàng quá nhỉ? “
Thần sắc của hắn trở nên hung tợn, hắn quất tay một phát, bàn ghế xung quanh đều bị quật đổ, cây cối ngả nghiêng, gió không biết từ đâu tràn về hung hăng thổi bay mọi thứ, Minh Nguyệt đã không còn giữ được bình tĩnh, hắn quát:
” Nói, ngươi đem nàng đi đâu? “
Tà Thiên Ảnh nhìn dáng vẻ của hắn, trong mắt loé lên một tia hứng thú, hắn chậm rãi phun ra một câu:
” Yên tâm, người của ngươi ta sẽ chăm sóc tốt, còn bây giờ ngươi phải đánh với ta.”