Đọc truyện Bảy Kiếp Xui Xẻo – Chương 5
Ta cũng cuống cuồng ôm chặt nó không buông, đúng lúc này lại nghe thấy
tiếng người bên kia vang lên: “Bên ngoài có người đang giúp nó.”
“Thế thì chém quách chân thằng nhãi này đi, để nó không chạy được nữa.”
Trong tường có tận hai người! Bọn chúng muốn chặt chân Lục Hải Không! Tim ta
giật thót, bỗng nhanh trí quát: “Cha! Cha mau dẫn thị vệ tướng phủ lại
đây! Sát thủ trong đó định chặt chân Lục Hải Không!”
“Là con gái tướng gia!”
“Cái con Hỗn Thiên nữ ma vương ấy hả?” Hai tên sát thủ bên trong thoáng im lặng, “Rút!”
Chiến thắng quá đột ngột, không ngờ tên của ta còn có tác dụng hơn cả cha ta, vừa mừng thầm được một lát ta đã sầm mặt… Đến sát thủ còn sợ ta như
thế, thì trong mắt dân chúng bình thường rốt cuộc hình tượng của ta đã
thành ra thế nào rồi…
Ta không có thời gian nghĩ nhiều, quyết tâm kéo Lục Hải Không ra, nắm tay nó chạy về tướng phủ: “Ngươi cứ sang nhà ta trốn đã.”
Lục Hải Không dừng bước, lẳng lặng mở miệng trong không gian nghịt khói: “Vân Tường, ta không thể tới tướng phủ.”
Ta ngạc nhiên: “Tại sao? Ngươi sợ cha ta không muốn bảo vệ ngươi à?”
Lục Hải Không cúi gằm xuống, không trả lời ta. Rõ ràng bây giờ nó chỉ là
một thằng nhóc lấm lem bẩn thỉu, ta lại thấy những thứ trong đầu nó còn
phức tạp hơn cả những thứ của ta kiếp này và tiểu tiên Tường Vân sống
mấy trăm năm của kiếp trước nữa.
Nó im lặng hồi lâu: “Vân Tường,
ta muốn tới phía Bắc Trường Thành, chỉ có tới Bắc Trường Thành, nhất
định phải tới Bắc Trường Thành.”
Nó nhấn mạnh như thế xem ra đã
quyết tâm rồi. Bằng trực giác ta cảm thấy chắc chắn nó còn giấu ta rất
nhiều chuyện, cũng cảm thấy kể từ giờ phút này trở đi cuộc đời Lục Hải
Không hoàn toàn thay đổi, càng cảm thấy rõ giây phút quyết định đã tới
rồi – về tướng phủ một mình hay là đi theo Lục Hải Không tới Bắc Trường
Thành?
Ta ngửa mặt lên trời thở dài, bỗng có cảm giác dòm trộm được thiên cơ.
Lý Thiên Vương, thì ra ông đợi ta ở đây! Nếu ta uống canh Mạnh Bà thì đời
này chỉ là một tiểu thư tướng phủ bình thường, nếu Lục Hải Không không
bị kẹt năm năm ở Minh phủ, e rằng giờ cũng bằng tuổi ta, hai đứa đính
hôn, tâm đầu ý hợp. Tiểu thư tướng phủ không nỡ thấy công tử tướng quân
gánh vác hận thù chồng chất tới phương Bắc một mình, cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý để đi theo công tử tướng quân.
Màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công đầu tiên không ngờ lại diễn ra bất ngờ thế này.
Có lẽ dáng vẻ âu sầu này của ta làm Lục Hải Không nghĩ nhiều, nó xoay
người đi một mình về phía con hẻm nhỏ bên kia: “Vân Tường, sau này sẽ có ngày gặp lại.”
Nghe thấy thằng nhóc mới mười tuổi sau khi trải
qua biến cố đau thương trong đời nói với ta một câu sâu sắc như thế, tim ta lại lỡ một nhịp. Ta bực bội cào đầu, khẽ lẩm bẩm: “Được rồi được
rồi, ta chấp nhận, không thay đổi số phận nữa, kẻo về lại bị phạt bổ
sung.”
Nhưng cứ đi như thế có vẻ thật bất hiếu, vì vậy ta kiếm
một mảnh gỗ cháy đen, viết bừa mấy chữ lên tường: “Cha, con gái bỏ nhà
trốn theo trai, tinh thần no đủ, sức khỏe dồi dào, chấm hết.” Viết xong, ta không quan tâm liệu sau này cha Tống có tìm được mấy lời đó ở trên
lỗ chó chui khuất mắt này không, quăng mảnh gỗ cháy đi rồi đuổi theo Lục Hải Không.
Ta băng qua nó, ngồi xổm xuống: “Ngươi lề mề quá đấy, thế này bọn sát thủ đuổi kịp mất. Lên đi, ta cõng.”
Người phía sau mãi vẫn không có động tĩnh gì, ta quay đầu lại, mới thấy nó đang ngây người nhìn ta. Ta khó hiểu: “Lên đi.”
“Vân Tường…”
Ta cười nhếch mép: “Chàng trai, chúng ta bỏ trốn nhé.”
Nó đứng im, ta cũng không giục, cuối cùng Lục Hải Không giang tay ôm lấy ta: “Cám ơn…”
Cơ thể mỏng manh của thằng bé hơi run, miệng ta lại không nhịn được giật
giật: “Trốn cũng được, ôm cũng được, nhưng cấm thừa cơ sờ mó ta! Ngươi
xem ngươi đang ôm chỗ nào!” Ta nửa ngồi, còn nó đứng thẳng, Lục Hải
Không thấp hơn ta một cái đầu vòng tay ôm ta, vắt ngay qua bộ ngực mềm
mềm đang dậy thì của ta.
Mà nó lại chẳng thấy ngượng ngùng gì cả, ung dung dịch tay lên vai, ôm lấy cổ ta. Ta cũng chả muốn so đo, cõng
nó rồi đi. Lục Hải Không dường như đã mệt lử, tựa đầu lên vai ta, mơ
màng lẩm bẩm: “Vân Tường bảo vệ ta, sau này ta sẽ che chở cho Vân
Tường.”
Những lời này của nó khiến ta nhớ lại mười năm trước, phu nhân tướng quân nhìn Lục Hải Không trong tã, ánh mắt dịu dàng như hòa
tan vầng thái dương, bà ấy bảo ta lơn hơn Lục Hải Không, bây giờ ta bảo
vệ nó, sau này nó sẽ che chở cho ta…
Ta ngoảnh đầu lại nhìn
ngọn lửa đã tàn trong phủ tướng quân, giật mình nhận ra, sau này người
dùng ánh mắt ấy nhìn Lục Hải Không đã không còn nữa.
Đời thần
tiên là vĩnh hằng, không hiểu nỗi khổ sinh ly, không thấu nỗi đau tử
biệt, nhìn theo cách của thần tiên thì đây chỉ là một vòng luân hồi bình thường, chẳng có gì buồn đau. Nhưng đối với người trần mà nói, thì đã
mất rồi, đã không còn gì nữa rồi.
Đời này hết, là mãi mãi hết, không ai có thể sao chép hoàn chỉnh cuộc đời ai, dù là chính người đó.
Ta bỗng cảm thấy là lạ, sự hờ hững đối với cái chết của ta có lẽ là do bản tính, nhưng Lục Hải Không không khóc lóc ầm ĩ lại là một điều vô cùng
bất thường. Ta quay đầu lại, nhìn thằng bé đang nhắm tịt mắt bò trên
lưng ta… Có lẽ cả đời này, ta cũng không thể hiểu nổi nỗi đau đêm nay
của Lục Hải Không.
Hôm sau cửa thành vừa mở ta đã đưa Lục Hải Không ra khỏi thành, đi được hơn nửa ngày ta mới nhận ra ta làm sai chỗ nào.
“Tống.. cha ta, xem như bị ta hại rồi.” Ta gãi đầu gãi tai, nói với Lục Hải
Không: “Tối qua sốt ruột cứu ngươi nên lỡ kéo cha ta xuống nước rồi, ta
làm thế… tệ lắm đúng không?”
Đối với sự hối hận muộn màng của ta, Lục Hải Không lại vô cùng kinh ngạc: “Vân Tường, ngươi không biết gì mà dám nói như thế!”
“Biết gì cơ?”
Lục Hải Không cứ sửng sốt mãi, rồi lắc đầu, trong con mắt còn sót lại ấy có một chút bó tay, một chút nực cười, và rất nhiều thứ ta không hiểu. Nó
gục đầu cắn bánh mì, úp úp mở mở: “Không, Tống thừa tướng sẽ không sao
đâu.”
Thằng nhóc này đã nói chắc nịch như thế thì ta cũng yên tâm mấy phần. Tuy ta vẫn không biết triều đình đã xảy ra chuyện gì…
Ta và Lục Hải Không tiếp tục đi lên phương Bắc, đi được khoảng nửa tháng
thì đột nhiên có tin từ kinh thành, hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ,
nhưng không ngờ tân đế không phải là thái tử, mà là chú của thái tử, em
trai của tiên hoàng, Trì Hậu vương gia. Đại thần trong triều bị càn quét hơn nửa, nhóm nguyên lão có quyền có thế người bị cách chức, kẻ thì về
quê, mà bất ngờ hơn nữa chính là vị quan duy nhất ngồi vững chỗ lại là
cha ta, thừa tướng Tống Cần Văn, bởi vì trong triều đường, người đầu
tiên dập đầu lạy tân đế, cũng là cha ta, Tống Cần Văn.
Lúc đó ta
và Lục Hải Không đang nghỉ chân bên quán ven đường uống trà, mấy người
giống tú tài bên cạnh liên tục thở dài ngao ngán.
Ta không hiểu
tình cảm cao thượng lo nước thương dân của bọn họ, nhưng lại chợt hiểu
ra toàn bộ chi tiết vô lí trong đêm phủ tướng quân bị cháy.
Lục
Hải Không lẳng lặng uống trà, ta cũng im lặng sắp xếp lại dòng suy nghĩ
rối rắm của mình. Cha ta, Lục tướng quân và tiên hoàng là ba người bạn
thân, rồi mấy năm sau, cha ta và em trai tiên hoàng còn thân hơn, không
thích hai ông bạn kia nữa. Tiên hoàng lâm bệnh, em trai tiên hoàng muốn
lên làm hoàng thượng, vì thế cha ta quay sang ủng hộ em trai tiên hoàng, còn Lục tướng quân vẫn dốc sức ủng hộ máu mủ của tiên hoàng – thái tử.
Vậy nên mới có trận cháy ở phủ tướng quân.
Vậy nên Lục Hải Không mới không hề lo lắng tiếng hét đó của ta sẽ kéo cả
cha Tống xuống nước, bởi vì chuyện cả nhà nó bị giết chính là âm mưu của cha ta!
Có lẽ sự xuất hiện của ta nằm ngoài dự đoán của mọi
người, vậy nên hai tên sát thủ kia mới có thể thoải mái bỏ đi như thế.
Bọn chúng không hề sợ ta mà chỉ muốn mau chóng quay về báo cáo với cha
ta mà thôi. Vậy nên Lục Hải Không mới luôn hỏi ta câu: “Ngươi tới cứu ta sao?” Vậy nên Lục Hải Không mới ngạc nhiên vì ta chả biết gì mà gây rắc rối cho cha ta. Vậy nên ngày hôm sau chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi
thành, thuận lợi đi đến tận bây giờ, e rằng chính là vì cha ta đang thầm bảo vệ. Dẫu thế nào ta vẫn là con gái ông ấy, dẫu thế nào ông cũng thấy Lục Hải Không lớn lên từ nhỏ, dẫu thế nào… ra tay với bạn bè mấy chục năm, ông ấy cũng sẽ áy náy. Cố ý thả cho Lục Hải Không đi, có lẽ là vì
lương tâm người đọc sách của cha ta đang trỗi dậy.
Nhìn chằm chằm vào Lục Hải Không đang im lặng uống trà, ta lại nhớ tới tất cả biểu
hiện của nó đêm đó, chỉ chừa một tiếng thở dài.
Lục Hải Không
trước kia vì quá nhỏ nên ngây ngô, còn giờ đây đã dần trưởng thành rồi,
nó trở nên thông minh, trở nên chững chạc, sau khi trải qua biến cố như
thế, chỉ sợ sẽ càng kín đáo hơn…
Vữa nghĩ tới điều đó, ta lại
hận tới độ muốn nhổ sạch từng cọng râu của Lý Thiên Vương. Lẽ ra cảnh
tượng bây giờ phải mang một vẻ bi đát – tiểu thư tướng phủ đi theo công
tử tướng quân đầy hận thù, công tử tướng quân vừa yêu tiểu thư tướng phủ vừa vô cùng hận nàng vì những gì cha nàng đã làm. Yêu hận đan xen, nên
chàng lúc xa lúc gần với tiểu thư tướng phủ. Tiểu thư tướng phủ sống mãi trong đau khổ, nhưng lòng vẫn cố chấp đi theo công tử…
Màn nàng dâu nhỏ vất vả theo đuổi tướng công lần thứ hai lại diễn ra bất thình lình như thế này đấy!
Lý Thiên Vương, ông còn dám hất thêm mấy chậu máu chó đen sì đi! Chó chết
chất đầy cống nhà ông à! Rốt cuộc ông lấy cái thứ máu chó rẻ mạt xài
không thiếu, dùng chẳng hết ấy ở đâu hả! Rốt cuộc Bắc Trường Thành còn
bao nhiêu màn diễn ái tình khổ sở đang đợi ta nữa hả!
Vả lại… với cái tính cách bây giờ của ta, và cái hình thức ở chung với Lục Hải
Không này, thật sự có thể thỏa mãn sở thích đặc biệt này của Lý Thiên
Vương sao…
“Vân Tường.” Lục Hải Không uống trà xong, ngẩng đầu nhìn ta, “Ta hết mệt rồi.”
Ta nhìn con mắt phải đục ngầu của nó, đưa tay xoa đầu thằng bé: “Vậy đi thôi.”
Lo lắng cũng chẳng ích gì, tương lai vẫn sẽ tới, so với ta, đứa bé này
chắc còn bất an hơn nhiều. Nó dũng cảm như thế, tất nhiên ta không thể
thua kém được.
Đêm khuya lành lạnh, chăn thì ấm.
Ta bị Lục Hải Không đá cho một cái mà bật tỉnh. Nhìn người bên cạnh liên tục giãy giụa, ta thở dài: “Lại nữa…”
Sau khi trốn khỏi kinh thành, chưa đêm nào Lục Hải Không ngủ ngon giấc, vừa ngủ là bắt đầu đá chân đá tay loạn xạ như một kẻ điên. Ta kìm chặt chân nó, đợi nó không ra sức ngọ ngoạy nữa mới buông tay. Ánh trăng bên
ngoài len lỏi qua song cửa khách điếm, nhờ ánh trăng sáng tỏ mà ta thấy
trán Lục Hải Không ướt đẫm mồ hôi.
Thằng nhóc này, ban ngày có giả tạo thế nào thì tối đến vẫn lộ bản chất. Dẫu có mạnh nữa cũng không thể vứt bỏ ác mộng khỏi đầu.
Vì nửa đêm sau có thể ngủ ngon, ta ôm nó vào lòng, vuốt đầu nó, liên tục
thì thầm dỗ dành nó như hát khúc hát ru: “Không sao đâu, không sao.”
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại thì Lục Hải Không nằm trong lòng ta đã mở to
mắt nhìn ta rồi. Ta ngáp một cái: “Sao không gọi ta dậy?”
Nó khẽ đáp: “Tối ngươi ngủ không ngon, nên sáng ta muốn ngươi ngủ thêm một lát.”
Cái miệng đang ngoác to của ta hơi cứng lại, cũng không thể ngáp nốt nửa
cái còn lại nữa, thằng nhóc này, chuyện gì cũng rõ hơn ai hết.
Ra đường mua bữa sáng, ta vào một quán nhỏ nói: “Cho ta bốn cái bánh bao.”
“Được, hai đồng.” Chủ quán lấy giấy dầu gói kĩ bánh bao trắng phau đưa cho ta. Ta lấy túi gấm, vừa mở ra thì mặt xanh như nuốt phải cóc, chỉ còn mỗi
hai nén bạc vụn và ba đồng.
Tiền để dành của ta! Vốn liếng của
ta! Bạc chảy ào ào trên đường về phương Bắc… Ruột gan đau tới độ ta chỉ
hận không thể móc chúng ra đạp cho mấy đạp.
Cuộc sống ở tướng phủ an nhàn thoải mái thế mà ta lại bỏ? Ta lại bỏ! Ta hận không thể tát
mình hai cái đau điếng, Tiểu Tường, ngươi thử nói xem rốt cuộc là tại
sao hả? Vô tư dâng hiến, hi sinh vì yêu, đây là ngươi à? Cao thượng làm
gì, giữ khí tiết làm gì, đó là trò chơi ngươi nên đụng vào à, hả, hả,
hả?
Ta tự đánh mình trong thế giới nội tâm mấy trăm lần, cuối cùng mới bừng tỉnh trong tiếng ông chủ quán: “Cô nương, hai đồng.”
Thở dài một tiếng, ta không nỡ lấy hai đồng đổi bốn cái bánh bao trắng bóc.
Cúi đầu nhìn vào mắt Lục Hải Không, thấy màu đục vẩn trong con mắt phải của nó, bao nhiêu hối hận bực tức trong lòng thoáng cái đã hóa thành nụ
cười bất lực, ta ấy à, đúng là quá tốt bụng.
Vừa đi vừa gặm bánh
bao với Lục Hải Không, ta hỏi: “Nhóc con, nơi này thuộc vùng Bắc Trường
Thành rồi, chúng ta còn phải đi đâu nữa?”
Lục Hải Không lại ngạc nhiên với câu thắc mắc của ta: “Vân Tường… ngươi không biết gì mà đi với ta ư?”
Ta véo bánh bao, bĩu môi nói: “Ờ, phải rồi, ta ngu ngốc lại chẳng biết gì
quả là có lỗi với ngươi. Phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp, đưa ngươi
đến nơi xong thì ta sẽ đi.”
Lục Hải Không vẫn là một đứa bé, nghe thấy câu đó thì lập tức luống cuống, vội vàng ôm lấy tay ta, siết chặt
vào lòng, căng thẳng nhìn ta chằm chặp, môi run bần bật lại không thốt
nên lời.
Giống hệt dáng vẻ xấu hổ vì bị mắc kẹt của nó đêm đó.
Ta không biết rốt cuộc ta có vị trí thế nào trong lòng Lục Hải Không,
nhưng ta biết, thằng bé này không hề bình tĩnh như lúc đi đường, chỉ cần tìm đúng chỗ thì chỉ một câu thôi cũng đủ để phá tan tất cả phòng bị và kiên cường của nó.
Câu nói giận dỗi này của ta hình như hơi nặng nề với nó.
Nhìn thằng bé hồi lâu, ta dùng tay kia xoa đầu nó: “Đùa ngươi thôi, Bắc Trường Thành xa thế, ta sợ về một mình lắm.”
Lúc này nó mới thoáng buông lỏng tay ta, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng
nói với ta: “Ta không ghét Vân Tường, ta chỉ cảm thấy đáng lẽ Vân Tường
phải biết, ta…” Nó không biết nên tiếp tục giải thích thế nào, tai run
lên, bất lực áp mặt lên người ta, vươn tay ôm chặt lấy ta, tựa như đang
ôm khúc gỗ cứu mạng: “Sau này, ta nhất định sẽ đưa Vân Tường về nhà. Vân Tường không phải sợ nữa.”
Đồ ngốc! Đi từ Thiên giới tới Minh phủ rồi lại tới nhân gian ta còn không sợ thì sợ gì con đường ngắn tí ấy,
đúng là dễ dụ. Ta lẩm bẩm trong bụng, vươn tay đẩy đầu Lục Hải Không ra, “Ăn bánh bao xong đừng cọ lung tung, dầu mỡ trên miệng ngươi dính hết
vào quần áo ta rồi này. Thời tiết ở Bắc Trường Thành lạnh giá, áo bông
lại đắt, chúng ta tìm đâu đó đổi thôi.”
Hai cánh tay nhỏ nhắn ôm ta thoáng cứng đờ, vùi mặt càng sâu vào lòng ta:
“Sắp rồi, Vân Tường sẽ có một cuộc sống không phải lo cơm áo, không phải lang thang đầu đường xó chợ nữa. Sẽ rất nhanh thôi.”
Nó vừa nói câu này ta lại buồn bã… Vốn dĩ cuộc sống của ta là thế mà!
Ba ngày sau chúng ta tới thành trấn lớn nhất Bắc Trường Thành, thành Lộc
Lương, đó cũng là căn cứ quân sự quan trọng nhất của Bắc Trường Thành.
Sau khi vào thành, ta đang định đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi như
thường lệ, thì Lục Hải Không lại túm tay ta, hỏi người đi đường vị trí
của Đại Tây đô hộ phủ trong thành.
Ta vội vàng ngăn nó lại:
“Không phải ngươi định nói với ta chạy xa như thế là để tới đây đầu thú
đấy chứ? Cơ quan của triều đình ngươi vào được không? Muốn chết hả?!”
Lục Hải Không bó tay: “Vân Tường, chú ta ở đây.”
Thì ra là tới nhờ vả người thân! Hơn nữa thân thích này lại không hề nhỏ,
Đại Tây đô hộ, độc bá một vùng, cả phía Tây Bắc đều do ông ta cai quản.
Cuộc sống sau này khá khẩm rồi, ta sung sướng nhủ thầm, ngẩng đầu ưỡn ngực
đi tới trước cửa lớn, Lục Hải Không muốn kéo ta lại mà không được, liền
vội vàng lấy thứ gì đó từ trong ngực ra. Ta đứng trước cửa, chống nạnh,
dùng phong thái của tiểu thư tướng phủ nói: “Ê, gọi đô hộ của các ngươi
tới đây!”
Hai tên thị vệ canh cửa chỉ liếc ta một cái, chả thèm để ý cứ đứng thẳng tưng, y như hai môn thần bất động.
Ta nhíu mày, nghĩ bụng ông chú này của Lục Hải Không đúng là có chút bản
lĩnh, huấn luyện đám thị vệ canh cửa này không tồi. Ta đang định nói
thêm thì bị Lục Hải Không kéo lại, nó lấy ra một vật gì đó được bọc bằng vải đen. Vừa lột tấm vải đen ra thì màu vàng chói lọi đã đâm đau cả mắt ta, chỉ nghe thấy giọng nói vẫn còn trẻ con của Lục Hải Không mang theo vẻ do dự, bình tĩnh nói: “Quân lệnh của Thiên Hạ Binh Mã đại nguyên
soái ở đây, thấy lệnh như thấy người, ta muốn gặp đô hộ của các ngươi.”
Ta ngoái đầu nhìn Lục Hải Không, thì ra hôm nào nó cũng ôm ngực ngủ là vì
thế! Mà kể ra… nó không nói cho ta biết nó giữ vật quan trọng như vậy
trong người chẳng lẽ là sợ ta túng quá đi cầm…