Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 49: Ngả bài


Bạn đang đọc Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy – Chương 49: Ngả bài

Thủy An Lạc đứng sững lại, cô không thể tin nổi ngoảnh mặt nhìn Sở Ninh Dực, không ngờ anh ta lại dùng thủ đoạn kinh khủng như vậy để uy hiếp cô. Hơn nữa, chỉ là một cuộc họp thôi mà, anh ta thiếu tí tiền đó sao?

“Tôi nói này Sở Ninh Dực, bắt nạt một cô gái như tôi anh thấy hay ho lắm hả?” Thủy An Lạc cả giận nói.

“Có sức ở đây phí lời với tôi thì thà dùng nó đi đưa đống tài liệu này đi.” Sở Ninh Dực nhíu chặt mày hơn.

Thủy An Lạc đánh giá Sở Ninh Dực một lượt. Cô vẫn đắn đo về độ chân thực việc anh bảo cô đi đưa đống tài liệu này. Thấy anh cứ nhíu mày mãi, Thủy An Lạc liền nghĩ cha nội này chắc chắn không biết thế giới này còn có một thứ gọi là email rồi.

Thủy An Lạc nghĩ Sở Ninh Dực không biết thì để cô dạy vậy, thế là cô liền giành lấy máy tính của anh, sau đó mở email lên.

“Tôi nói anh nghe này…”


Thủy An Lạc đang nói, lúc ngẩng lên không may lại chạm môi vào mặt anh.

Tất cả những thứ cô muốn thốt ra trong phút chốc đều bị chặn lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, ngoài nhịp tim của cô ra, dường như cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác cả.

Thủy An Lạc muốn lùi lại, nhưng lại bị tay Sở Ninh Dực giữ chặt vào eo. Anh không dùng quá nhiều sức nhưng vừa đủ để môi cô một lần nữa chạm vào má anh.

“Mặc Lộ Túc tới đây làm gì?” Sở Ninh Dực đè thấp giọng hỏi bên tai cô, nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất nghe kỹ sẽ thấy trong giọng nói đó có mang theo lửa giận không thể đè nén.

Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, rõ ràng người bị gãy chân là Sở Ninh Dực nhưng sao giờ cô cảm thấy chân của mình mới có vấn đề vậy.

Hai tay Thủy An Lạc chống lên ngực Sở Ninh Dực cố đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn kia vẫn giữ chặt lấy eo cô.

“Anh ấy tới đây thì có liên quan gì đến anh không hả, Sở tổng?” Thủy An Lạc ngạo nghễ nói.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại rồi kéo cô gần mình thêm một chút nữa: “Thủy An Lạc, đừng quên cô là vợ trước của tôi, là mẹ của con trai tôi.”

“Sở tổng, vợ trước không phải là vợ, mẹ của con trai có quyền tìm cha dượng cho nó.”


Thủy An Lạc cười ha hả rồi cố gắng đẩy cánh tay Sở Ninh Dực ra, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, bị Lâm Thiến Thần chơi một vố như vậy, giờ cô thậm chí còn nghi ngờ vụ điện thoại với tin nhắn ngày hôm qua liệu có phải cũng là do Lâm Thiến Thần xóa không nữa. Trước đây, Thủy An Lạc vốn đã chẳng có hảo cảm gì với Lâm Thiến Thần, nhưng xét cho cùng cô và “cô chị họ” này cũng không khác gì nhau mấy nên cô không quá ghét cô ta, có điều giờ xem ra cô đã nghĩ quá tốt cho Lâm Thiến Thần rồi.

Thủy An Lạc đăm chiêu một hồi rồi lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Tối qua anh có hẹn với Lâm Thiến Thần?”

Vốn dĩ Sở Ninh Dực đã bực sẵn vì bị Thủy An Lạc đẩy ra, lúc này ngẩng lên ánh mắt anh nhìn cô cũng đầy vẻ khó chịu.

“Phải, hôm qua là sinh nhật của cô ấy.”

Thủy An Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, cô đưa tay lấy chiếc usb trên bàn: “Được, tôi đi đưa cho anh.”

Sở Ninh Dực khẽ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một Thủy An Lạc như thế này không phải là Thủy An Lạc mà anh có thể nắm bắt được. Nhưng chỉ cần anh muốn tóm được cô thì sẽ không tồn tại những từ như “hình như” hay “không phải”.


***

Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh của Sở Ninh Dực. Cô cúi đầu nhìn chiếc usb trong tay, trước lúc mang cái này qua bên kia có lẽ cô phải tới hỏi Lâm Thiến Thần xem rốt cuộc chuyện này là sao mới được?

Thủy An Lạc đang định đi tìm Lâm Thiến Thần thì không ngờ lại thấy cô ta tiến về phía mình.

“Lạc Lạc, em cũng không cần để chuyện này trong lòng đâu, đều tại chị không nói rõ với em.” Lâm Thiến Thần bất đắc dĩ nói.

“Không phải không nói rõ mà căn bản không nghĩ tới việc phải nói chứ nhỉ?” Thủy An Lạc khẽ nhếch miệng, nhưng cái nhếch miệng này của cô không phải để cười mà để tỏ rõ sự châm biếm trong câu nói của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.