Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3670: Cầu hôn theo một phong cách riêng [2]


Bạn đang đọc Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy – Chương 3670: Cầu hôn theo một phong cách riêng [2]

Kiều Vị Nhã không bỏ sót vẻ lạc lõng thoáng qua đáy mắt Sở Lạc Nhất. Cô khẽ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục xem áo cưới.

“Thế anh đẹp trai nhà giàu nhà chị không nhắc đến chuyện hôn lễ à?”

“Anh ấy á? Cầu hôn chị còn chẳng trông chờ gì nữa là.” Sở Lạc Nhất ôi một tiếng, sau đó đặt con trai xuống, hỏi thăm nhân viên nhà vệ sinh, sau khi nhận được chỉ dẫn, cô gật đầu nói cảm ơn, “Chị đi rửa tay, em trong Tiểu Quỷ Quỷ nhé.”

Kiều Vị Nhã hơi giơ tay lên, sau đó mở miệng nói: “Đi đi đi đi.”

Sở Lạc Nhất bỏ túi xuống rồi đi, Kiều Vi Nhã thấy cô đi rồi mới lấy di động ra gọi điện.

“Này, vợ anh đang không tin anh sẽ tổ chức lễ cưới cho chị ấy đấy, anh làm chồng như thế à?” Kiều Vị Nhã ôm Tiểu Quỷ Quỷ đứng dậy, bước qua ngồi xuống sofa.

Lúc này Cố Tỉ Thành còn chưa viết xong kế hoạch huấn luyện, nghe thấy giọng Kiều Vi Nhà liền dừng lại một chút.

“Dạo này anh có hơi bận một chút, nhưng không phải là không có thời gian để kết hôn.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

“Ồ, vậy à, anh định hôm kết hôn sẽ mời một người đóng thế diễn vai chú rể hả?” Nghe lời Cố Tỉ Thành hình như là ý này.

Cố Tỉ Thành khựng lại một lúc, sau đó mở miệng nói: “Không phải.”


Hình như, cũng có thể.

“Hôm nay em hỏi dò giúp anh rồi, chuyện còn lại anh đừng mong em sẽ nhúng tay vào. Em chỉ có thể nói cho anh biết chị ấy thích gì thôi, chuẩn bị thế nào là chuyện của anh.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói, còn phải chú ý xem Sở Lạc Nhất đã về hay chưa.

“Cảm ơn.” Cố Tỉ Thành thật lòng nói lời cảm ơn.

“Bà xã anh về rồi, tối về nói chuyện tiếp.” Kiều Vi Nhã nói, cúp máy, sau đó ôm Tiểu Quỷ Quỷ đứng dậy xem quần áo.

Sở Lạc Nhất vẩy sạch nước trên tay, sau đó vươn tay cầm lấy di động của mình, “Em nhanh lên, chúng ta còn phải về nữa, tiện đi qua siêu thị mua ít rau về.”

“Đúng là người đã kết hôn làm mẹ, đến đi dạo phố cũng mất cả vui.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.

Sở Lạc Nhất ném cho cô nàng ánh mắt tự mình hiểu lấy, sau đó đón lấy con trai.

“Tôm tôm…”

“Được rồi, sẽ mua tôm cho con.” Sở Lạc Nhất vừa ôm con trai, vừa cầm lấy túi của mình đưa cho Kiều Vị Nhã, “Chị sẽ chờ đến cái ngày em biến thành thế này.”


“Không có khả năng đó đâu.” Kiều Vi Nhã thẳng thừng nói.

“Đừng có tự cắm cờ cho mình, em sẽ khóc đấy.” Sở Lạc Nhất nói xong liền ra khỏi tiệm áo cưới cùng với Kiều Vi

Nha.

“Em đâu có phải chị.” Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thời tiết ở đây cũng không khá hơn thành phố A là mấy. Cũng chỉ có chỗ chồng chị là ổn thôi.”

“Mức độ ô nhiễm của thành phố J đã từng đứng đầu cả nước, hoàn toàn có thể áp đảo thành phố A, em còn trống chờ ở đây có không khí tốt?” Sở Lạc Nhất nói, ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên xe.

Kiều Vị Nhã cũng vội vàng lên xe, “Cho nên nói cho cùng chị vẫn thích cái chỗ sau núi của chồng chị nhất chứ gì.”

“Nói vậy cũng đúng, thành phố J này ngoại trừ sương mù ra thì thực ra cũng không tệ, chị rất thích, nhưng thích nhất là chỗ sau núi, chỗ đó điều kiện tốt, chủ yếu là, trên núi cũng nhiều quả dại, ha ha…”

Kiều Vị Nhã: “…”

Thế giới của những kẻ tham ăn chỉ đơn giản như vậy.

Được rồi, chí ít cũng xác định được địa điểm, như vậy tiếp đây cũng sẽ dễ làm.

Siêu thị là chỗ Tiểu Quỷ Quỷ thích nhất, bởi vì có thể mua đồ ăn vặt.

Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Nhất mua thức ăn, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Sau này cô cũng sẽ biến thành bộ dạng thế này sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.