Bạn đang đọc Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy – Chương 3656: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy [8]
Phong Phong nhìn con gái của mình, nghe những lời tự ti của cô.
“Càng để ý đến đối phương thì lại càng hà khắc với bản thân mình.” Phong Phong nói rồi vỗ lên người con gái của mình: “Chuyện này đối với ba mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Kiều Vị Nhã: “…”
Phong Phong nhìn con gái của mình, lên tiếng: “Nhưng mà thằng nhãi đó khiến con cảm thấy bất an, chứng tỏ nó vẫn chưa hết lòng vì con, không bằng con thử ra ngoài một chút coi sao?” Phong phong bắt đầu giựt dây cho con gái mình trốn đi.
Kiều Vị Nhã nhìn ba mình một cách khó hiểu: “Đi?”
“Đi ra ngoài du lịch, hay là nhìn ngắm thế giới để mở rộng tầm mắt của mình, biết đâu con sẽ không còn những suy nghĩ bất an như vậy nữa.”
Kiều Vi Nhã nghiêm túc lắng nghe lời của ba mình, có vẻ như cô đang nghĩ xem rốt cuộc là chuyện này được hay không.
Phong Phong vỗ vỗ Kiều Vi Nhã, nói: “Được rồi, tự con suy nghĩ cho kỹ đi!”
Sau khi Phong Phong rời đi, căn phòng của Kiều Vi Nhã trở nên yên tĩnh lại.
Rời đi
Kiều Vị Nhã nghĩ về chuyện này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu cổ với Sở Lạc Duy có thật sự đánh nhau hay không.
Sở Lạc Duy tan làm về, theo lẽ thường lượn đến nhà họ Phong một vòng. Kiều Vi Nhã đang ngồi dưới lầu coi tivi. Lúc Sở Lạc Duy đi vào, Phong Tỉ Triệt quả quyết mở cửa, cười híp mắt nhìn anh đi vào.
Kiều Vị Nhã quay đầu nhìn ai đó rồi lại liếc mắt nhìn em trai của mình.
Bạn nhỏ Phong Tĩ Triệt cười híp mắt đi lên lầu, lúc đi tới một nửa thì quay đầu nhìn Sở Lạc Duy: “Anh rể, nhỡ kỹ mô hình mới nhất của em đó nhé, còn ba ngày nữa là mở bán rồi, cả thế giới chỉ có ba cái thôi!”
“Biết rồi!” Sở Lạc Duy nói rồi nhìn Phong Tỉ Triệt sung sướng đi lên lầu.
Kiều Vị Nhã: “…”
Trong lòng em, chị còn không quan trọng bằng một cái mô hình hay sao hả?
Sau khi Phong Tử Triệt lên lầu, Sở Lạc Duy đi tới phía sau Kiều Vi Nhã nhưng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Kiều Vi Nhã đang bận xem phim. Sở Lạc Duy không nói lời nào nên cô cũng im lặng.
Hai người cứ đứng như vậy cho đến khi nhạc kết thúc của bộ phim vang lên.
Kiều Vi Nhã đưa tay tắt tivi, sau đó đứng dậy muốn bỏ đi thì lại bị Sở Lạc Duy nắm chặt lấy cổ tay.
Kiều Vi Nhã lạnh lùng ngẩng đầu, Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày.
“Bất Điểm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện có được không?”
Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cười hờ hờ: “Nói chuyện gì cơ?”
Sở Lạc Duy kéo cô đi, mãi cho đến khi ra hẳn bên ngoài thì mới thả tay của cô ra: “Thứ nhất, tôi không thích cậu ngày ngày theo đuổi cái mấy cái tin tức nhảm nhí đó! Thứ hai, tôi xin lỗi vì việc trước đó đã ngó lơ cậu, nhưng những gì tôi hứa hẹn với cậu khi đó đã được thực hiện hết cả rồi, về điểm này cậu phải thừa nhận!”
“Cậu đừng nói cái gì mà thứ nhất với thứ hai với tôi! Tôi ghét nhất cái bộ dạng này của cậu, nói cái gì cũng thứ nhất với chả thứ hai, có phải tôi cũng giống như mấy đối tác làm ăn của cậu không hả?” Kiều Vị Nhã lớn tiếng vặn lại.
Sở Lạc Duy dừng một chút, nhìn Kiểu Vi Nhã hét lên xong đang định bỏ đi, anh kéo cô lại một lần nữa rồi nhất quyết không buông ra.
“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy được!!!” Sở Lạc Duy trầm giọng nói: “Kiều Vi Nhã, cậu một vừa hai phải thôi! Tôi đối với cậu như thế nào cậu phải tự biết chứ!”
Cổ tay của Kiều Vị Nhã bị nắm tới đau, cô cố gắng giật khỏi tay của anh: “Đương nhiên tôi biết cậu làm gì cho tôi, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng liệu tôi có muốn cậu làm những thứ đó cho tôi hay không chưa?”
Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn Kiểu Vi Nhã đang giãy cổ tay khỏi tay của mình.
Anh nhìn về phía Kiều Vị Nhã đang bỏ đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng.
“Ba đã nói gì rồi, cứng quá thì dễ gãy, xong đời chưa!” Thanh âm lành lạnh của Sở Ninh Dực vang lên từ phía sau Sở Lạc Duy, chẳng cần nghe kỹ cũng thấy được sự khinh bỉ tột độ trong đó.