Bạn đang đọc Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy – Chương 33: Long man ngân cao quý
Sở Ninh Dực ngắm cô gái tuy đã làm mẹ nhưng những nét non nớt vẫn còn chưa mất hết đi ở khoảng cách thật gần, nói cho cùng cô cũng chưa tròn hai mươi mốt. Cái mà cô cần cũng không nhiều, bản thân bị bắt nạt thế nào cô đều có thể nhẫn nhịn, cô chỉ cần tìm lại sự công bằng cho mẹ mình mà thôi. Tốt bụng và ngốc nghếch như này… anh chưa từng bao giờ như vậy cả, kể cả khi còn nhỏ cũng chưa từng. Nếu đã chưa bao giờ là người như vậy thì làm sao anh có thể cho phép người của anh bị ức hiếp được.
“Tôi sẽ để mẹ cô có được sự công bằng mà bà nên có, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lạc Lạc, ai nói chúng ta không có quan hệ gì, tôi là ba của con trai cô đấy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói sát bên tai cô.
Cảm giác kỳ lạ lan toản khắp người. Tim đập thình thình như trống dồn… Nước bọt cũng… nuốt xuống rồi!!!
Thủy An Lạc không dám cử động cả đầu, để mặc cho hơi thở nóng rực của Sở Ninh Dực phả lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Tư thế này… mờ ám quá đi!
Lời lẽ kiểu này… khiến con người ta mê muội quá đi!
Thế nên Thủy An Lạc cô… đớp thính mất tiêu rồi!
Thủy An Lạc lắc mạnh đầu, thế này không đúng, kiểu tán tỉnh kabe-don này không đúng rồi, sao cô có thể bị Sở Ninh Dực quyến rũ như vậy chứ?
Thủy An Lạc nghĩ thế liền đột nhiên phản kích. Cô giơ tay đẩy ngực anh ra rồi xoay người lại trực tiếp ấn Sở Ninh Dực lên tường, học theo cái tư thế kabe-don của anh, nhưng mà bi kịch một nỗi… tay cô không đủ dài…
Không đủ dài cũng không sao, cô có thể chống tay lên cạnh tay của anh ta mà.
Một tay Thủy An Lạc đặt bên cánh tay Sở Ninh Dực, tay còn lại khẽ sờ sờ cằm mình: “Tôi nói này Sở tổng, dù thế nào thì anh cũng đừng có đùa giỡn con gái nhà lành thế nhé, không là không trả nổi nợ tình của người ta đâu.” Thủy An Lạc nói rồi giả vờ to gan khều khều cằm anh một cái.
Anh bị cô…?
Sở Ninh Dực anh như thế mà lại bị đùa giỡn lưu manh vậy sao?
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đưa tay ra tóm chặt lấy cánh tay đang định thu về của Thủy An Lạc và lật người cô lại, có điều lần này một tay anh ôm chặt lấy eo của cô.
“Con gái nhà lành?” Sở Ninh Dực khàn giọng hỏi, “Cô có chắc cô là con gái nhà lành không?”
Há há hả!!! Đùa giỡn người ta không thành công còn bị người ta trêu ngược lại, Thủy An Lạc đợi một đống “what the fuck” trong đầu biến mất rồi mới híp mắt cười hề hề với Sở Ninh Dực.
“Cô nương đây mới hai mươi cái xuân xanh thôi, không biết sao?”
“Thứ nhất, cô không phải là cô nương mà đã là mẹ của một thằng nhóc rồi. Thứ hai, cô đã hai mươi mốt rồi chứ đâu còn hai mươi nữa.” Sở Ninh Dực thả cô ra rồi thản nhiên quay người đi mất.
Còn Thủy An Lạc thì hóa đá luôn trên tường, bản lĩnh đả kích người khác của Sở tổng quả là cao siêu, một phát trúng tim đen luôn. Thủy An Lạc ôm cả một bụng tức chạy đi ăn cơm, còn Sở tổng nhà chúng ta chắc lên gác ngủ thật rồi, trước đó còn nghe tiếng con trai tỉnh lại mà lại không có động tĩnh gì, chắc Sở Ninh Dực đã dỗ thằng bé ngủ tiếp rồi.
Thủy An Lạc ăn cơm xong thì chú Sở đến đưa điện thoại cho cô, là loại mới nhất, nói thẳng toẹt ra thì chính là cùng loại với điện thoại của Sở Ninh Dực.
“À chú Sở này.” Lúc chú Sở chuẩn bị đi rồi, Thủy An Lạc đột nhiên gọi ông lại.
Chú Sở ngạc nhiên ngoảnh lại: “Cô còn chuyện gì sao?”
Thủy An Lạc quay đầu nhòm lên gác, xác định Sở Ninh Dực không còn ở đó nữa mới kéo chú Sở ra một góc hỏi: “Chú Sở này, thang máy ở đây không cần phải quét thẻ đúng không ạ? Nếu không tại sao An Giai Tuệ và Thủy An Kiều lại có thể lên trên này và có thể xuống được thế?”
“Đăng ký ở dưới sảnh thì có thể lên được xuống được, tất nhiên là cô phải đăng ký ở dưới sảnh thì nhân viên mới mở thang máy cho cô lên chứ.” Chú Sở cười nói.
Thủy An Lạc hiểu ra liền gật đầu, cô cười khì khì nhìn chú Sở: “Không có gì đâu ạ, chú về đi, chú đi đường cẩn thận nhé!”
“Tiểu thư, ở dưới sảnh cô đã bị từ chối cấp thẻ ra vào rồi nên đừng cố gắng đấu tranh vô ích nữa.” Chú Sở hơi cúi người chào cô rồi mới về.
Thủy An Lạc nhìn theo cánh cửa từ từ đóng lại, gương mặt đang tươi cười ngẩn ra rồi ngắn tũn lại, sau đó quay đầu nhìn lên gác với vẻ mặt đầy căm tức.
Thủy An Lạc cầm chiếc điện thoại còn sạch hơn cả cái mặt mình lên, trước tiên là tải một vài ứng dụng về, sau đó mới lưu một vài số điện thoại vào. Hình như cũng chẳng có mấy, số của mẹ này, số của… trong đầu cô bỗng hiện lên một người, Thủy An Lạc nhanh chóng đá văng nó ra khỏi đầu, người đó không xứng được gọi là ba cô, không đáng để cô phải nghĩ tới, còn lại là số của Kiều Nhã Nguyễn, hình như chỉ có hai người thế thôi.
Thủy An Lạc lưu xong số điện thoại, lập tức gọi điện cho mẹ mình, nhưng cô gọi rất lâu mới có người nhấc máy.
“Alo…”
Thủy An Lạc thoáng sững lại, vẫn là âm thanh tao nhã đó của mẹ nhưng trong đó lại chất chứa cảm giác… cao quý không nói được thành lời.
“Mẹ…” Thủy An Lạc khẽ gọi một tiếng.
“Lạc Lạc?” Long Man Ngân nghe giọng ở đầu dây bên kia, khẽ cười một tiếng: “Nhã Nguyễn chưa nói với con à? Mẹ đang đi du lịch, không cần lo cho mẹ đâu.”
Hình như sự cao quý thoáng qua đó chỉ là ảo giác của cô thôi, còn âm thanh tao nhã mang theo ý cười lúc này mới đúng là giọng của mẹ cô.
“Mẹ, mẹ bỏ lại con một mình rồi đi du lịch sao?” Thủy An Lạc ngồi trên sofa rầu rĩ nói.
“Đúng thế, mẹ đi du lịch còn mang theo con của chồng trước làm gì, lại còn phải vác thêm con của con nữa.” Long Man Ngân cười nói.
“Sở Ninh Dực đối xử với con có tốt không?”
“Anh ta đối xử với Tiểu Bảo Bối tốt lắm. Tối qua anh ta còn trông thằng bé nữa.” Thủy An Lạc quên luôn chuyện mình vừa bị đùa giỡn vừa rồi, tập trung trò chuyện tiếp với mẹ mình.
Long Man Ngân không trả lời ngay lập tức.
“Mẹ, bao giờ mẹ mới về?” Cô muốn mẹ được tận mắt nhìn thấy sự hối hận của ba mình.
“Có lẽ đợi đến khi nào mẹ con tìm được mùa xuân thứ hai?” Long Man Ngân cười ha hả nói.
“Mẹ, mẹ ghét con nên mới bỏ con lại một mình đi tìm mùa xuân thứ hai chứ gì. Con gái mẹ cũng cần phải tìm mùa xuân thứ hai đấy nhé?” Thủy An Lạc “hừ” một cái.
“Ha ha, bảo bối của mẹ, mẹ bắt đầu nhớ con rồi đấy.”
“Thế gọi video call nhé, để mẹ thấy bảo bối vừa xinh đẹp vừa quyến rũ của mẹ.” Thủy An Lạc nói rồi giơ điện thoại ra.
“Mấy ngày hôm nay con nhắn QQ với wechat cho mẹ nhiều lắm mà mẹ chẳng trả lời gì cả.”
“Mẹ chơi vui quá nên không để ý.”
“Mẹ, con chắc chắn không phải là con ruột của mẹ rồi.” Thủy An Lạc rền rĩ, video call đã kết nối xong.
Qua camera Thủy An Lạc có thể thấy được vài nơi trong phòng, gam màu chủ đạo là màu trắng, ngay đến cả cái giường mẹ cô đang ngồi cũng là kiểu giường công chúa, trên tường có treo một bức tranh, hình như là một bức tranh nổi tiếng thế giới gì đó nhưng cô cũng chỉ nhớ mang máng thôi.
“Uầy, mẹ mẹ, mẹ đi du lịch ở đâu đấy, khách sạn nào mà tốt thế, lần sau con cũng đi.” Thủy An Lạc hưng phấn nói.
“Cái con nhóc thối này, cái đầu tiên nhìn thấy phải là người mẹ xinh đẹp này của con mới đúng chứ?” Long Man Ngân đặt điện thoại xuống, cười nhạo con gái mình.
Long Man Ngân nói xong lại thấy Sở Ninh Dực đang bước xuống cầu thang từ camera của Thủy An Lạc, bà giật mình rồi vội vàng tắt camera.
“Ể? Mẹ, mẹ ơi? Lại biến đâu mất rồi?” Thủy An Lạc hốt hoảng hỏi, còn kiểm tra điện thoại của mình lại một lượt.