Bạn đang đọc Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy – Chương 17: Người hầu
Con tôi còn quan trọng hơn nhiều!
Sở Ninh Dực anh còn không bằng một thằng nhóc mới sáu tháng tuổi sao?
“Thủy An Lạc, cô càng ngày càng biết chọc tức tôi rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi bước qua túm lấy cổ tay cô kéo vào trong nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối dùng biểu cảm hoàn toàn giống nhau y như đúc nhìn người đàn ông đang áp sát mình trong gang tấc.
Kabe… don à, đây chính là Kabe – don trong truyền thuyết đó sao.
“Sở… Sở tổng, bình tĩnh!” Thủy An Lạc nuốt nước bọt, ánh mắt hơi né tránh khỏi tầm nhìn âm trầm của anh.
“A nha nha… nha…” Tiểu Bảo Bối bị ép cũng không thoải mái, vung nắm đấm nhỏ của mình lên kháng nghị.
Bàn tay nhỏ xíu của bé con đánh vào người cũng chẳng có cảm giác gì.
Nhưng mà, động tác này…
Thủy An Lạc hết hồn nhìn Sở Ninh Dực vừa bị đánh, đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi sinh ra Sở tổng bị “bạt tai”, lại còn bị chính con trai mình ra tay nữa chứ.
Nhất thời, bầu không khí xung quanh càng thêm vi diệu. Thủy An Lạc lúng túng cười cười, cô vươn tay chụp lấy bàn tay đang huơ huơ của con trai lại: “Sở… Sở tổng, nó… nó là con ruột của anh đấy.”
Cô chỉ sợ, Sở Ninh Dực mà vả một cái thôi chắc cái mạng nhỏ của con trai cô sẽ không giữ được mất.
“Sao? Giờ chịu thừa nhận rồi đấy à?” Sở Ninh Dực cười lạnh, nhạt nhẽo nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cười hề hề, có thể không thừa nhận được sao? Không thừa nhận để anh vả chết nó à.
“Nấu cơm đi.” Sở Ninh Dực đen mặt nói.
Người kia vừa rời khỏi, hô hấp của Thủy An Lạc cũng bắt đầu thông thuận trở lại.
Nhưng mà… nấu cơm á?
Thủy An Lạc nhíu mày, cô không muốn nấu cơm cho anh ta ăn chút nào cả.
Có điều, vì cái mạng nhỏ của con trai, Thủy An Lạc đành bất đắc dĩ đặt bé con của mình vào trong xe đẩy, để thằng bé tự chơi đồ chơi một mình tiếp.
Bé con được thả xuống, cặp mắt to tròn đảo quanh, bàn tay bé xíu cố bám lấy thành xe đẩy, vùng vằng muốn đứng dậy, tiếc là khả năng có hạn nên bé con vẫn không đứng dậy được.
Sở Ninh Dực từ trên cao nhìn xuống thấy bé con đang không ngừng ngọ nguậy, sau đó lại giơ tay sờ sờ mặt mình, thằng nhóc này còn biết đánh anh?
“Ya pu….” Tiểu Bảo Bối phun mưa phì phì, chớp chớp đôi mắt to đáng yêu chết người nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực cũng đang quan sát bé con. Thằng bé này giống anh hồi còn nhỏ đến chín phần, nhưng cái tính tăng động này thì lại chẳng giống chút nào.
“Ya…” Lúc anh đang nhìn, bé con cũng vừa phun mưa vừa đưa bàn tay múp míp về phía anh như muốn được anh bế lấy.
Đáng tiếc, anh chàng này mới được lên chức cha nên không hiểu, chỉ biết cau mày nhìn bé con, tựa như đang nghĩ thằng nhóc này sao lại bé xíu như vậy, còn chẳng dài bằng cánh tay anh nữa.
“Ưm… Oa oa…”
Bé con nào đã bao giờ bị phớt lờ như vậy đâu, thấy không có ai đến bế mình liền òa một một cái rồi khóc toáng lên, khiến cho Thủy An Lạc cả kinh vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp.
“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc mau chóng bế con trai lên, sau đó căm tức nhìn Sở Ninh Dực đầy vẻ đề phòng.
Ánh mắt của cô khiến anh tức giận, cô luôn cho anh một cảm giác: Sở Ninh Dực, anh dám động vào con tôi, tôi sẽ liều mạng với anh. Dường như, trong tiềm thức của cô, lúc nào cô cũng có suy nghĩ anh có thể làm hại tới con của mình.
“Thủy An Lạc, trong vòng mười phút nữa mà tôi vẫn chưa có cơm ăn, tôi sẽ ném thằng nhóc ra ngoài.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, lại nhìn qua thằng bé đang khóc om sòm kia, có chút ghét bỏ: Có phải thằng nhóc này hay khóc quá rồi không.
Thấy Sở Ninh Dực quay lại phòng làm việc, Thủy An Lạc hơi thở hắt ra một hơi, nhưng mà cũng hiểu được một chuyện là rõ ràng Sở Ninh Dực muốn cô tới đây để làm người hầu cho anh ta mà!