Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 77
Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu chưa từng rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che giấu sự khác thường của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba con này đều đến bệnh viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông nhận được chứ? Ông đứng lên, khom người, gần như nghẹn ngào khước từ:
“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”
Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch. Nhưng người này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có mặt mũi lấy tiền của ông.
“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” – Từ Kiến Hằng trầm giọng cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên – “Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với anh.”
Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân, có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép này để kết hôn. Cho dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều năm, nhưng tin tức quan trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ cảm thấy đột ngột. May mà lúc trước từng gặp cô bé kia vài lần, có ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả thích, họ cũng không định phản đối. Bất kể cuối năm có thể tổ chức hôn lễ hay không, hai người họ vẫn nhận đứa con dâu này.
Tuy nhiên Từ Hoàn lại xảy ra chuyện vào năm đó, Khi ấy hai vợ chồng họ suýt bị nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh làm suy sụp, làm sao có thể nhớ đến cô gái Mạnh Phàm này. Đến lúc họ vất vả lắm mới vượt qua tai kiếp, Mạnh Phàm đã hoàn toàn ngã bệnh.
Ông nhớ được lúc đó họ còn đến thăm Mạnh Phàm vài lần. Có điều khi thấy dáng vẻ hao gầy, dung nhan tiều tụy của Mạnh Phàm, Tống Khả Như vợ ông liền khóc không thành tiếng, về đến nhà mất ngủ đến vài ngày. Dần dà họ không dám đến thăm cô nữa. Chỉ vào lần cuối cùng trước khi đi họ có nhét dưới gối Mạnh Phàm một chút tiền. Sau đó nghe nói Từ Nghi thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, trong lòng cũng từ từ buông bỏ.
“Năm đó mẹ Từ Hoàn nghe nói cuối năm nó muốn đưa con dâu về nên đã sớm chuẩn bị tiền cho nó, đinh mua căn nhà ổn định sau khi nó kết hôn. Thằng nhóc này biết được liền đưa hết toàn bộ tiền của nó cho mẹ nó, nói nhà cưới phải mua bằng tiền của mình. Tôi và mẹ nó không có cách nào, đành phải cho hết vào bao lì xì cho con dâu. Chỉ tiếc chúng tôi vô phúc, cuối cùng chưa đợi được con dâu đến nhà đã mất con trai rồi.” – hồi tưởng lại từng cảnh quá khứ, Từ Kiến Hằng nghẹn ngào nói – “Ông anh, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền lương và tiền tuất của Từ Hoàn, chúng tôi không có thêm vào một xu nào. Nó vốn thuộc về hai đứa trẻ này, hôm nay Từ Hoàn đã mất, xin anh thay mặt Mạnh Phàm nhận lấy coi như là thành toàn cho hai đứa nó.”
Mạnh Ngọc Hòa nước mắt giàn giụa không còn biết nói gì cho phải, miệng không ngừng lẩm bẩm xin lỗi. Giống như ông đã tự hỏi rất nhiều lần giữa đêm khuya thức giấc, kiếp trước rốt cuộc ông đã gây ra nghiệt trái gì mà kiếp này con ông phải chịu khổ nhiều như vậy. Tuy nhiên giờ phút này, trong lòng ông càng áy náy nhiều hơn, ông nhớ đến chuyện cả nhà họ đã làm với Từ Nghi, cảm thấy không thể nào phản bác được nữa.
Thấy ông như vậy, trong lòng Từ Kiến Hằng cũng không chịu nổi:
“Lần trước đúng là tôi giận hai người, cũng nói nặng một chút. Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, dù sao bệnh của con quan trọng, ông không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Lời này khiến lòng Mạnh Ngọc Hòa chua xót. Ông từ từ ngừng khóc, chán nản cất tiếng:
“Từ Hoàn là một đứa bé ngoan… Chỉ tiếc đời này của tôi cũng không có phúc ấy… Và cả Từ Nghi, nhà chúng tôi đều có lỗi với nó.”
Nhắc đến thằng con út này, Từ Kiến Hằng hơi giật mình. Có lỗi với nó làm sao chỉ có nhà của Mạnh Ngọc Hòa. Ngay cả ông là kẻ làm cha cũng khó mà chối bỏ tội kia.
“Cho nên nói, trong sự việc này, tôi không tha thứ được cho hai người, cũng không tha thứ được cho chính bản thân mình.”
Từ Kiến Hằng khẽ lẩm bẩm. Nói cho cùng, con của ông có gì sai đâu. Chỉ là sống quá rõ ràng, quá cố chấp, nên chịu đựng không ít đau khổ. Nếu như lúc nó còn nhỏ, ông tuyệt đối sẽ không để nó chịu một chút ấm ức nào. Không giống như bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà chẳng làm được gì cả.
Hai người đều im lặng, bất chợt một luồng gió bấc ùa đến ngay lúc ấy, dọa đám chim trên cành, vỗ cánh bay về phương xa.
Đến cuối cùng, Mạnh Ngọc Hòa vẫn nhận số tiền này. Từ Kiến Hằng nói, tiền này dù ông không nhận thì gửi thẳng đến bệnh viện cũng vậy. Mà Mạnh Ngọc Hòa cũng không thể nào cự tuyệt được nữa, ông biết, nhận số tiền này, tình nghĩa cuối cùng giữa hai nhà cũng sẽ cắt đứt. Đây chính là nhu cầu cấp bách của ông, cũng là mong muốn của Từ Kiến Hằng.
Mà Từ Kiến Hằng nhận được kết quả mình muốn cũng chẳng dễ chịu gì, dưới bầu trời chiều màu quất nhạt, một mình ông lê bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Lúc đi đến cổng bệnh viện, ông nhìn thấy một người. Thân hình cao ngất như cây bạch dương, phối hợp với bộ quân phục xanh lục kiểu 07 dưới ánh trời chiều có vẻ đậm hơn đang lẳng lặng chờ ở đó, ông quả quyết mình không nhận lầm, nhìn anh, Từ Kiến Hằng khẽ mỉm cười, bước nhanh đến:
“Là Điềm Điềm mật báo với con à?”
Từ Nghi chẳng nói đúng sai, đưa tay ra:
“Đưa chìa khóa xe cho con, con lái xe cho ba.”
Từ Kiến Hằng đưa chìa khóa đang nắm trong tay cho anh, đến lúc lên xe, sau khi xe từ từ chạy được một khoảng mới thong thả hỏi Từ Nghi:
“Đến khi nào?”
Từ Nghi nhìn thẳng phía trước chăm chú lái xe, một lát sau đáp:
“Một giờ trước.”
“Vẫn đứng ở ngoài suốt à?”
“Không, có đi vào một chuyến.”
Từ Kiến Hằng không nhịn được khẽ ho:
“Tìm thấy ba à?”
“Nghe dì Chương nói. Thấy được, cũng nghe được.”
Người đàn bà này. Tận đáy lòng Từ Kiến Hằng cười khẩy một tiếng. Không ngờ rằng khi nãy lúc Từ Nghi vội vã chạy đến bệnh viện tìm người, Chương Hiểu Quần đã trút hết toàn bộ cơn giận không cản được chồng, một mình ở lại bệnh viện chăm sóc con gái lên người anh.
Trong xe, hai ba con không nói câu nào. Dường như không khí đình trệ, ngay cả tiếng hít thở cũng rõ ràng gần như có chút trầm trọng. Từ Kiến Hằng ngồi im, trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi chạy qua một ngã tư, ông nhìn thấy một quán cơm ven đường mới nói:
“Lái xe qua đó đi, tối nay không về nhà ăn cơm, hai cha con chúng ta uống vài ly.”
Nói xong, chỉ thấy Từ Nghi không buồn chớp mắt lái xe đi thẳng, bỏ quán cơm kia ở tít phía sau. Từ Kiến Hằng tức giận:
“Từ Nghi, ba nói với con đấy, con có nghe không hả?”
“Ba quên rồi, ba bị cao huyết áp, cấm uống rượu.”
Từ Kiến Hằng bị anh làm nghẹn không nói ra lời, lại cảm thấy giọng anh có chút là lạ. Quay sang nhìn kỹ phát hiện ra vành mắt anh đỏ lên. Ông cảm thấy như có người đánh vào ót ông một cú, đầu óc choáng váng như uống cạn một ly rượu mạnh, trong tim bốc cháy hừng hực, ngay cả mắt cũng bắt đầu ẩm ướt. Cảm giác như vậy ông không chịu được, cầm chặt tay vịn trên cửa xe hồi lâu mới có thể đè nén chút đỉnh. Mãi lâu sau mới vô cùng khẽ khàng mắng một câu:
“Thằng chết dẫm!”
Sau khi gom đủ tiền thuốc men, ca mổ của Mạnh Phàm liền được lên lịch. Bệnh viện sắp xếp ngày phẫu thuật sau tết Nguyên đán, lúc đó tiếng pháo còn chưa hết vang, hai cha con Mạnh Phàm và Mạnh Ngọc Hòa đã được đưa vào phòng phẫu thuật. May mà ca mổ được tiến hành vô cùng thuận lợi, mà sau khi phẫu thuật tạm thời cũng chưa có phản ứng bài xích. Người nhà họ Mạnh vui mừng khôn xiết, nhưng lại không dám lơ là, trong thời gian quan sát tiếp theo càng cẩn thận chăm sóc thân thể con gái hơn, uống thuốc chống thải ghép.
Lúc tin phẫu thuật thành công truyền đến tai Từ Kiến Hằng, ông thoáng chần chừ mới nói với Từ Nghi. Ngoài dự liệu của ông, phản ứng của Từ Nghi khi nghe tin này cũng có chút bình thản, chỉ nói biết rồi sau đó càng không chủ động hỏi đến chuyện này nữa. Đang lúc Từ Kiến Hằng hoài nghi hôm đó anh nghe được lời ông nói ở bệnh viện, sau khi về có chút khó chịu hay không thì một tối nọ ăn tối xong, Từ Nghi đột nhiên gọi ông lên tầng của anh.
“Ba, hôm nay con nhận được điện thoại của Phương Triết.”
Phương Triết à? Từ Kiến Hằng có chút ấn tượng với người này.
“Là bác sĩ chủ trị lúc trước của Mạnh Phàm sao?”
“Dạ. Cậu ta điện thoại nói với con, nửa năm sau nhà bác Mạnh sẽ chuẩn bị dọn về quê.”
Từ Kiến Hằng “Ồ” một tiếng thật dài:
“Quê họ ở phương Nam, không khí tốt hơn ở đây, nhiệt độ cũng vừa phải, thích hợp cho Mạnh Phàm dưỡng bệnh.” – ông do xét nhìn Từ Nghi – “Con định đến bệnh viện thăm cô ấy không?”
Từ Nghi cũng không che dấu ý nghĩ của anh:
“Con định vậy, sau này có lẽ không còn có cơ hội nữa.”
Tâm trạng Từ Kiến Hằng vô cùng phức tạp, ông nghĩ Từ Nghi đã sớm biết rõ dụng ý ông cho tiền Mạnh Ngọc Hòa rồi. Quả thật ông không hy vọng hai nhà có gì còn dính líu ngoại trừ tiền ra nữa. Nhưng mà đối với thỉnh cầu của con trai, ông lại không thể nói ra một chữ không.
“Muốn đi thì đi đi.” – ông nói – “Có điều đừng đưa vợ con theo. Hiện tại nó đang có thai, không nên đến bệnh viện.”
Từ Nghi gật đầu, cười cười: “Con biết rồi ạ.”
Hôn đến bệnh viện là một chiều nắng đẹp. Đã qua tiết Kinh trập(*), thời tiết dần dần ấm lại, thiên địa vạn vật bừng bừng sức sống, tâm trạng của con người cũng sáng rỡ theo.
(*) Tiết Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi mặt trời ở xích kinh độ 345º, là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.
Từ Nghi dừng xe ở ngoài cửa bệnh viện, mang một bó hoa bách hợp đi vào tòa nhà nội trú. Đến trước cửa phòng Mạnh Phàm, anh nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, chỉ chốc lát sau, cửa liền mở ra từ bên trong. Người mở cửa là Chương Hiểu Quần mẹ của Mạnh Phàm. Bà thấy Từ Nghi, trong nháy mắt có một chút kinh ngạc, lại nhanh chóng giấu đi:
“Đã đến rồi à?”
Từ Nghi dường như không nhận thấy giọng bà thay đổi, anh “Dạ”, đưa đồ trong tay đến. Chương Hiểu Quần nhìn bó hoa bách hợp còn đọng nước kia có chút lúng túng, nhận không được mà không nhận cũng không xong.
Lúc này Từ Nghi mới ý thức được băn khoăn của bà, anh khẽ nói:
“Cháu không biết hiện giờ chị Mạnh Phàm có thể ăn cái gì, không dám mua bừa. Cháu nhớ trước đây chị rất thích hoa bách hợp, nên mua một bó.”
Một câu trước đây khiến Chương Hiểu Quần xúc động. Cuối cùng bà vẫn nhận lấy bó hoa.
“Cảm ơn cậu. Hiện tại nó vẫn thích hoa này lắm.” – bà nói, cúi đầu ngửi ngửi, vào phòng tìm lẵng hoa cắm bó bách hợp này, vừa quay đầu lại nhìn thấy Từ Nghi vẫn đứng ở cửa. Thoáng chần chừ, bà đi đến hỏi anh- “Cậu… có muốn vào thăm nó không?”
Từ Nghi bước lên hai bước, rồi bỗng dừng lại. Anh nhìn Chương Hiểu Quần, vẫn có chút do dự: “Cháu… như vậy có được không?”
Chương Hiểu Quần cười cười: “Không có gì đáng ngại.”
Từ Nghi bỗng có chút khẩn trương, anh nắm chặt hai tay, cất bước vào phòng bệnh. Ngoài dự liệu của anh, giờ phút này Mạnh Phàm đang nằm trên giường ngủ say, không hay biết gì về việc anh đến. Trong nháy mắt nghe thấy hơi thở đều đều kéo dài của cô ấy, Từ Nghi thật sự thở phào nhẹ nhõm, bất giác bước chậm lại, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Chương Hiểu Quần đưa chiếc ghế cho anh, thấy anh dè dặt như vậy liền nói: “Ngồi một lát đi. Cậu yên tâm, bình thường nó sẽ không thức giấc đâu.”
Từ Nghi biết mình đã thận trọng quá đáng, gần như có chút ngại ngùng ngồi xuống ghế. Anh đặt hai tay lên đầu gối, khắc chế sóng ngầm mãnh liệt trong lòng. Anh nhìn Chương Hiểu Quần vội vàng rót nước cho mình, vội cản lại: “Dì, dì đừng vội, cháu không khát.”
Chương Hiểu Quần cũng không biết tiếp đãi thế nào, nghĩ ngợi vẫn đưa nước cho anh, nhìn thấy anh nhận lấy. Thật ra trong lòng bà ta cũng có chuyện muốn nói với anh, nhưng đó giờ chanh chua khiến bà không biết nên cất lời thế nào. Lời nói quấn vài vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng. May mà lúc này có một y tá đến tìm bà ta, Chương Hiểu Quần nhìn Từ Nghi một cái, bảo anh trông giúp Mạnh Phàm chốc lát rồi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một người có ý thức là anh, Từ Nghi nhẹ nhõm đi phần nào. Cũng vào lúc này, Mạnh Phàm vẫn ngủ yên đột nhiên đá chăn. Từ Nghi khựng lại, không dám có một cử động nhỏ nào, nhìn chăm chăm vào Mạnh Phàm, chỉ thấy cô trở mình, đối mặt anh ngủ tiếp.
Đột ngột mặt đối mặt khiến Từ Nghi thất thần trong chốc lát, anh bất giác nắm chặt cốc nước. Kể từ lần trước sơ ý đụng phải cô trong bệnh viện, đã gần một năm anh chưa gặp lại cô. Hiện tại Mạnh Phàm chịu đủ ốm đau hành hạ, gầy hơn lúc trước rất nhiều, cả khuôn mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt to lồi ra ngoài và xương gò má nhô cao, gần như chẳng ra dáng người nữa.
Từ Nghi liếc nhìn chỉ cảm thấy đáy lòng vừa đau vừa xót, giống như bỗng nhiên sa sút. Như anh từng nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần như trước đây, hôm nay anh vẫn không thể nghĩ thông suốt, vì sao anh cả và cô ấy lại gặp phải kiếp nạn này.
Hai người họ chẳng có gì hết, tất cả những thứ trên cõi đời này khiến người ta hâm mộ họ đều không có, thậm chí họ còn không thoải mái hẹn hò, chưa kip bàn cưới xin, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thuộc về hai người và được mọi người chúc phúc thì đã bị buộc âm dương cách biệt. Thậm chí họ còn chưa nghe anh gọi cô ấy một tiếng chị dâu, đây có lẽ mãi mãi là niềm tiếc nuối của anh cả.
Từ Nghi nghĩ, đáy mắt không khỏi ẩm ướt. Mà Mạnh Phàm vẫn ngủ say đến mức vô tri vô giác, điều này khiến Từ Nghi cảm thấy may mắn, tối thiểu trong giấc mơ cô có thể thấy được an bình chốc lát. Hít sâu một hơi, anh bình ổn nỗi lòng, khom người lên trước kéo tấm chăn Mạnh Phàm đã đá ra sau, đắp lên toàn thân cô ấy.
Làm xong tất cả, anh quay người rời đi, lại không cẩn thận đá trúng thùng rác bên cạnh, vang lên tiếng không nhỏ. Tim Từ Nghi đập mãnh liệt, vội vàng cúi người nhặt lại. Chương Hiểu Quần vẫn đứng suốt bên ngoài cũng nghe thấy, vội vã trở vào phòng, phát hiện ra thì đã trễ. Mạnh Phàm đã từ từ tỉnh lại, nhìn chằm chằm Từ Nghi ghé bên giường không chớp mắt.
Liên tưởng đến phản ứng trước đây của con gái khi thấy Từ Nghi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chương Hiểu Quần dấy lên, vội vàng cố gắng dời sự chú ý của con gái:
“Phàm Phàm à, tỉnh rồi hả?”
Không ngờ con gái không thèm nhìn đến bà ta mà đưa tay kéo áo Từ Nghi, muốn anh quay lại để cô ấy nhìn mặt anh. Từ Nghi cũng ý thức được không đúng, tuy nhiên lúc này cũng không kịp tránh nữa. Anh thả thùng rác lại dưới sàn, thẳng người lên, quay về phía Mạnh Phàm, nhẹ nhàng kêu một tiếng chị. Anh không hề tránh né nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hạ thấp tiếng nói:
“Em là Từ Nghi, em đến thăm chị.”
Anh cố gắng nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Phàm không lên tiếng, vẫn nhìn thẳng vào anh chằm chằm. Điều này khiến Chương Hiểu Quần và Từ Nghi đều bắt đầu căng thẳng, không nhịn được nín thở. Căn phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ ở đầu giường lay động. Không biết đã trải qua bao lâu, Mạnh Phàm thoáng chớp mắt, nói:
“Hóa ra là Từ Nghi à…”
Một câu nói đơn giản nhưng khiến huyệt thái dương của Từ Nghi bắt đầu không khống chế được, đập kịch liệt, chỉ tích tắc mà sóng triều trong lòng trận sau mạnh hơn trận trước. Mà Chương Hiểu Quần – mẹ của Mạnh Phàm đã sớm bật khóc.
Cố sức đè nén tất cả tâm trạng, Từ Nghi khản giọng nói:
“Chị, chị nhận ra em à?”
Mạnh Phàm cười cười, có chút mệt mỏi:
“Nói ngốc quá, làm sao chị không nhận ra em chứ.” – cô ấy nói, nhìn quanh bốn phía – “Anh trai em đâu? Sao không thấy anh trai em?”
“Anh trai em… anh ấy còn đang thi hành nhiệm vụ, không về được” – Từ Nghi nói, giọng nghẹn ngào – “Anh ấy bảo em về trước, đến thăm chị một chút.”
Mạnh Phàm không che giấu được nỗi thất vọng “À” một tiếng, lại nhanh chóng phấn chấn nói:
“Không sao, chị chờ anh ấy. Chị chờ anh ấy.”
Tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định. Thân là một người đàn ông, Từ Nghi nghe xong câu nói này lại có cảm giác không chống đỡ được, anh dùng sức khắc chế còn sót lại nói “Được”, rồi quay người vào phòng vệ sinh. Hai tay anh chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ. Hồi lâu, cơn run rẩy mới từ từ bình ổn lại. Từ Nghi ngẩng đầu, nhìn hai mắt đỏ bừng của mình trong gương, vặn nước rửa mặt, rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này ánh nắng bên ngoài đã không còn chói chang như lúc anh đến, mang tới cảm giác ấm áp cho con người. Có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời bệnh viện, kéo theo một cái đuôi màu trắng thật dài. Từ Nghi ngẩng đầu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra trên đuôi cánh máy bay có ngôi sao năm cánh đỏ tươi. Anh chăm chú nhìn bầu trời một lúc lâu, đợi đường màu trắng kia hoàn toàn biến mất mới từ từ thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt. Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đã nóng ẩm. Anh khẽ dừng lại, nhìn phòng bệnh lần cuối cùng, sau đó càng chạy càng xa cũng không quay đầu lại.