Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 31
Phó Dục Ninh lái xe, đưa thẳng cô đến một khu cư xá ở phía Tây khu phố cũ.
Khu nhà này thoạt nhìn không có gì khác thường, chỉ cần nhìn cây đại thụ cao ngất trời giữa khu là có thể nhận thấy vết tích của thời gian. Có
điều là đến gần mới phát hiện ra khu cư xá này là nơi đặc biệt, bởi vì
ngoài cửa treo hai tấm bảng nền trắng chữ đỏ. Một tấm là “Khu vực thuộc
quản lý của quân đội, không phận sự miễn vào.” Tấm còn lại là “Vệ binh
thiêng liêng bất khả xâm phạm.”
Thì ra gia đình cô út cũng là quân nhân à! Chử Điềm nhìn sang có vẻ hơi khó tin.
Phó Dục Ninh trình giấy phép cho cậu lính gác, rồi mới từ từ lái xe vào.
Thấy Chử Điềm đang nhìn mình, bà nghiêng đầu khẽ mỉm cười:
“Cô đoán Từ Nghi cũng chưa nói với con, chồng cô là bộ đội phải không?”
Chử Điềm từ từ lắc đầu, Phó Dục Ninh thì cười ha ha.
Chử Điềm: “…”
Phó Dục Ninh dừng xe ở cửa, dẫn Chử Điềm vào căn nhà nhỏ hai tầng trước
mặt. Lạ lùng thay, hai lớp cửa đều để mở, Chử Điềm đi theo Phó Dục Ninh
vào nhà, còn chưa kịp nhìn ngắm căn nhà kỹ lưỡng thì đã nhìn thấy một
người đàn ông ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Trong tay
ông bưng một tách trà, đang nhấm nháp thưởng thức. Nghe thấy tiếng bước
chân khẽ đi đến, sau khi thấy rõ người vào nhà là ai mới nói:
“Về rồi à?”
Lần này đầu óc Chử Điềm đã nhanh nhạy hơn, cô đoán được người này nhất định là dượng của Từ Nghi. Cũng đúng, có thể quang minh chính đại ngồi trong phòng khách uống trà như vậy ngoại trừ nam chủ nhân thì còn có thể là
ai được chứ?
Nữ chủ nhân Phó Dục Ninh liếc nhìn người đàn ông
kia một cái, bà im lặng tiện tay vứt túi lên ghế salon, quay người thay
giày, lại nhân tiện lấy một đôi dép cho Chử Điềm.
Chử Điềm
vừa đổi giày vừa quan sát dượng út qua khóe mắt. Chỉ thấy ông nhìn chằm
chằm túi xách trên ghế, lắc đầu khẽ cười, rồi đi đến cầm lên, bỏ đồ rơi
ra vào trong túi lại cho bà, đặt ngay ngắn trên ghế salon. Lúc thẳng
người dậy, ánh mắt ông giao nhau với Chử Điềm.
Bị phát hiện rồi! Chử Điềm đỏ mặt cười cười với ông.
Dượng út cũng khẽ mỉm cười với cô, sau đó hỏi Phó Dục Ninh:
“Dẫn theo khách trẻ tuổi xinh đẹp như vậy về nhà sao không giới thiệu với anh một chút?”
Lúc này Phó Dục Ninh mới đáp lời ông:
“Chử Điềm, vợ của thằng cháu quý hóa Từ Nghi của tôi, hôm nay gặp khi đi
dạy.” – Bà nhìn Chử Điềm – “Tối nay ăn cơm ở nhà cô, muốn ăn gì, cô nấu
cho con.”
Tuy không khí giữa cô và dượng hơi lạ, nhưng lúc
đối diện với cô, sắc mặt vẫn vui vẻ, Chử Điềm liền biết không phải nhằm
vào cô rồi.
“Món gì cũng được ạ. Con không kén ăn, con giúp cô nhé?”
“Không cần.” – Phó Dục Ninh cười – “Lần đầu tiên đến nhà sao lại để con xuống
bếp chứ. Chuyện này thằng nhóc Từ Nghi kia mà biết chắc chắn lần sau
không dám cho con đến đây nữa đâu.”
Hai người đều cười vui
vẻ, nhưng người đàn ông bên cạnh lại hơi lúng túng. Ông đi đến, đứng
phía sau Phó Dục Ninh, khẽ giật áo bà:
“Không giới thiệu cho anh biết à?”
Phó Dục Ninh quay đầu lại nhìn ông, tuy bà phải ngước lên nhưng không hề giảm khí thế:
“Anh là ai? Ba tháng không về nhà, vừa về đã muốn Điềm Điềm nhà tôi gọi anh là dượng út à? Nằm mơ đi!”
Người đàn ông nhìn dáng vẻ vợ cố tình gây sự của vợ mình, không nhịn được bật cười. Ông ôm vợ, tự giới thiệu với Chử Điềm:
“Chào con, Điềm Điềm. Dượng là dượng út của con.”
*
Dượng út tự giới thiệu mình họ Cố tên Trường An.
Cố Trường An – Cái tên này đối với người hâm mộ quân đội nhưng chỉ hâm mộ
chồng mình mà nói thật sự chẳng hề gây được chút chấn động nào cả.
Chử Điềm nhìn người đàn ông tuấn tú dong dỏng cao trước mắt, cười đáp lại:
“Con chào dượng út.”
Nhìn dáng vẻ Chử Điềm, người đầu tiên cười chính là Phó Dục Ninh. Bà gạt tay Cố Trường An ra, cười nhạo ông chẳng hề nể mặt:
“Nói dượng út là được rồi, còn bày đặt giới thiệu tên mình nữa. Ngoại trừ
đám học sinh của ông ra thì có ai biết ông đâu nào? Đúng không Điềm
Điềm?”
Chử Điềm lờ mờ đoán được chức vụ của dượng út này
không thấp, sức ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng cô không biết thật mà, cho
nên chỉ cười khúc khích. Đương nhiên Cố Trường An không trách cô, ông vỗ vỗ lưng vợ:
“Giận đủ rồi hả?”
Dĩ nhiên Phó Dục Ninh ngại giận dỗi với ông trước mặt Chử Điềm, tuy hiện tại bà rất giận ông
vì một hạng mục mà có thể bỏ nhà đi lâu như vậy, số lần gọi điện thoại
về chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thấy vợ đã nể mặt, Cố Trường An cũng vững lòng hơn, ông nói với Chử Điềm:
“Hai cô cháu cứ trò chuyện đi, buổi tối nay để dượng nấu.”
Phó Dục Ninh hơi làm mặt lạnh, sau khi Cố Trường An vào bếp mới phì cười một tiếng, kéo tay Chử Điềm nói:
“Nào, cháu ngồi đợi ở phòng khách chút nhé, cô đi thay quần áo cái đã.”
Tranh thủ thời gian Phó Dục Ninh đi thay đồ, Chử Điềm ngắm nghía toàn bộ căn
nhà. Ánh mắt rơi vào giá treo quần áo, trên đó có treo một bộ quân
trang, cô nhìn kỹ cấp bậc, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Phó Dục Ninh đi xuống, thấy Chử Điềm có vẻ tinh thần bất định, hơi lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Chử Điềm lắc đầu:
“Cô út, dượng út… là…” – Hai chữ sau cô không dám nói ra.
Phó Dục Ninh vừa nghe đã cười phì:
“Còn tưởng rằng chuyện gì to tát lắm.”
Đương nhiên bà đã quen nhưng cô là vợ của một thượng úy cỏn con làm sao không biết xấu hổ chờ một vị thiếu tướng nấu cơm bưng lên bàn được chứ? Sẽ ăn không tiêu đó!
Chử Điềm đứng dậy:
“Con nên vào bếp giúp dượng út một tay thôi.”
“Đứng lại.” – Phó Dục Ninh cản cô, có chút dở khóc dở cười – “Thật đúng là bị ông ấy dọa à? Cho dù ông ấy đeo quân hàm thiếu tướng thì cũng là dượng
út con. Mà huống chi ông ấy đâu phải là lính thực chiến chứ.”
Chử Điềm hơi không hiểu được ẩn ý trong chuyện này:
“Cái gì gọi là không thực chiến ạ?”
“Dượng út con làm giảng viên trường quân đội, bình thường chỉ nghiên cứu lý
thuyết, là cán bộ văn chức, không hề thường xuyên đến doanh trại, cho
nên sẽ không có dáng vẻ sĩ quan. Học sinh của ông ấy gặp ông ấy cũng
không sợ, gặp nhiều con sẽ biết.”