Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 28
Trên đường trở về đột nhiên trời đổ cơn mưa. Chử Điềm ngồi phía trước có nón và được Từ Nghi che chở nên tình trạng không thê thảm lắm, nhưng Từ
Nghi thì cả người ướt sũng. Vậy mà sáng hôm sau Chử Điềm bỗng phát sốt.
Đêm hôm qua trước khi đi ngủ, bởi vì mắc mưa sợ bị cảm nên cô đã uống
trước thuốc cảm cúm rồi. Nhưng ngủ một giấc dậy, cô vẫn có cảm giác đầu
óc choáng váng cả người bủn rủn mỏi mệt, vừa kiểm tra nhiệt độ đã phát
hiện quả nhiên sốt thật rồi.
Chỉ còn một ngày nữa cô phải về
nhà, quả thật Chử Điềm bội phục mình chết đi được. May mà nông trường có nhân viên y tế cho cô một loại thuốc, sau khi Chử Điềm uống xong liền
quấn kín chăn nằm trên giường chuẩn bị đổ mồ hôi ra cho hạ sốt. Thuốc hạ sốt có thành phần gây ngủ, Chử Điềm uống xong đã ngủ cả buổi sáng cho
đến trưa mới tỉnh lại.
Khi thức dậy đã thấy Từ Nghi ngồi bên
cạnh, đang xem một quyển sách. Chử Điềm định thừa dịp anh không chú ý
vén chăn lên cho mát một chút. Không ngờ chân vừa nhúc nhích đã bị tay
anh cản lại. Cô ngẩng đầu xấu hồ lườm anh một cái.
“Dậy rồi
à?” – Anh vén sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô, lau mồ hôi cho cô, đưa
tay thăm dò nhiệt độ trên trán – “Ừ, hết sốt rồi.”
Rốt cuộc anh thở phào nhẹ nhõm. Chử Điềm nhìn anh dịu giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi.”
“Đến giờ cơm trưa rồi. Em có muốn dậy ăn chút gì hay không?”
Chử Điềm lắc đầu: “Em chưa đói.”
“Nhà ăn nghe nói em bị sốt nên làm cho em chút thức ăn giành cho người bệnh, nếm một chút nhé?”
Chử Điềm vẫn từ chối. Từ Nghi khẽ thở dài, cúi đầu nhìn cô:
“Không chịu ăn gì cả, ngày mai mang bệnh về nhà đó.”
Hai chữ về nhà đã khuấy động đến Chử Điềm, cô sáp đến cọ vào tay Từ Nghi:
“Anh theo em về nhà đi.”
“Sao vậy?” – Anh khẽ hỏi, giơ tay kia vén từng sợi tóc rơi xuống trán cô ra sau ót.
“Không biết.” – Chử Điềm dựa vào cánh tay Từ Nghi, tựa như nỉ non: “Không muốn hai người ở hai nơi thôi.”
Nhìn cô, đột nhiên Từ Nghi mềm lòng. Tuy nhiên bản năng còn lại của người
lính khiến anh nhanh chóng khôi phục lại tâm tình, anh vuốt tóc Chử
Điềm:
“Còn nhớ lúc chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu, có một lần em đã tỏ tình với anh không?”
Nói ra câu này anh khẽ bật cười. Lẽ ra Chử Điềm vừa bị sốt đầu óc phải đặc
quánh như hồ, nhưng nghe anh nhắc như vậy cô lập tức nhớ ra ngay. Khi ấy cô vừa quen biết anh không bao lâu, có một lần lỗ mãng liều lĩnh chạy
đến doanh trại chặn anh lại, tỏ tình với anh.
Cô nói:
“Anh không cần lo lắng về tinh thần giác ngộ của em, tốt xấu gì em cũng là
người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình quân lữ, em nhất định sẽ
ủng hộ công việc của anh một trăm phần trăm. Hai người hai nơi cũng
không thành vấn đề, kiểu yêu xa như vậy mới đầy thử thách chứ. Em cam
đoan với lập trường Đảng viên của anh, chúng ta chắc chắn đều là người
chịu được thử thách…”
Khi đó tại sao mình có thể nói năng
hùng hồn như vậy? Có lẽ cảm thấy rất có khả năng là anh sẽ từ chối mình
sao? Nhưng khi thật sự có được anh, dẫu chia lìa một ngày đôi khi cũng
cảm thấy khó mà chịu được.
Chử Điềm nhụt chí:
“Anh có
thể đừng dùng câu nói của em mà từ chối em được không?” – cho dù cô đã
nói như vậy nhưng cô cũng có thể nuốt lời chứ, lời nói gió bay mà.
Từ Nghi không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh an ủi: “Chờ khi anh trở về
trung đoàn, đến lúc đó xin tùy quân, em có thể dọn đến sống ở khu gia
thuộc *.”
Khu gia thuộc* là nơi ở do quân đội cung cấp cho người nhà của sĩ quan, thường là sẽ gần đơn vị công tác.
“Thật hả?”
Mắt Chử Điềm sáng lên nhìn anh. Từ Nghi nhìn ánh mắt cô mong đợi như thế, không nhịn được tạt cho một gáo nước lạnh:
“Nhưng đừng kỳ vọng lớn quá vào phòng ốc của khu gia thuộc, cấp bậc của chồng
em quá thấp, chỉ được phân một căn sáu mươi bảy mươi mét vuông
thôi, như vậy có chịu không?”
Khi được gọi về trung đoàn
thiết giáp, anh sẽ lên chức tiểu đoàn phó, theo như chính sách, Chử Điềm quả thật có thể tùy quân rồi. Đây là chuyện anh biết trước khi tới nông trường, nhưng trước mặt cô anh không nhắc đến bởi vì điều kiện bên đó
quá tệ hại, sợ Chử Điềm chịu thiệt thòi. Theo như hoàn cảnh trưởng thành của cô, căn nhà đang sống đó cũng không thể gọi là lớn.
“Hơi nhỏ thật, nhưng dù sao chỉ có hai người chúng ta sống, kiểu gì cũng đủ ở thôi.” – Chử Điềm càng nghĩ càng phấn khởi – “Có thể mang một ít đồ qua đó, đồ còn lại thì để ở nhà cũ, nếu cần thì lái xe về nhà lấy thôi.
Đúng rồi, xe của em chắc là có thể lái đến đó chứ?”
Từ Nghi buồn cười: “Có thể.”
Chử Điềm vỗ tay bôm bốp:
“Vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề, giao thông thuận tiện là được rồi.
Lúc đó mỗi tuần em có thể miễn cưỡng giảm bớt số lần đi ra ngoài, nhân
tiện có thể tiết kiệm được một mớ tiền.”
“Khu gia thuộc có tuyến xe buýt đặc biệt không cần em lái xe.” – Từ Nghi nhắc nhở cô.
Chồng cô vẫn không an tâm về khả năng lái xe của cô, có điều Chử Điềm không thèm tranh cãi với anh, cô vui vẻ khen anh:
“Vậy thì anh lái, dù sao anh lái cũng giỏi hơn em.”
Đáng lẽ anh chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng nghe cô nói như vậy, ngày tùy
quân dường như đã ở trước mắt, mà còn là ngày tháng tươi đẹp khiến người ta hết lòng mong đợi.
Từ Nghi hoàn hồn lại, thấy tâm trạng
cô đã tốt hơn rất nhiều, đang định khuyên cô rời giường ăn cơm, chợt
thấy mặt Chử Điềm đột nhiên biến sắc, dè dặt, thấp thỏm nhìn anh.
“Lúc trước anh nói với em là sau khi kết thúc ba tháng huấn luyện sẽ rời
khỏi nông trường, trở về đơn vị cũ đúng không? Không gạt em chứ?”
Phó quản đốc Từ: “…”
Ngày hôm sau Chử Điềm chuẩn bị ra về, trận ốm đùng đùng kéo đến đã đỡ hơn nhiều.
Ăn trưa xong, cô thu ghém đồ đạc, chuẩn bị đi xe nông trường trở về nội
thành. Vừa mới xuống lầu, đã thấy Từ Nghi xách hai túinilon đi tới. Anh
nói:
“Rau quả nông trường trồng ra, mấy chiến sĩ hái đưa đến, nói là biếu em mang về ăn thử.”
Chử Điềm cười cười:
“Cám ơn họ thay em nhé.”
Sau khi Từ Nghi để đồ lên xe, quay người lại thấy Chử Điềm còn đứng nguyên
tại chỗ như là đang đợi mình. Hôm nay cô mặc chiếc váy chiffon màu xanh
nhạt hôm đến nông trường, tôn lên làn da trắng nõn. Ngày cô đến anh chỉ
cố làm sao dỗ cô đừng tức giận, chưa kịp ngắm nghía, bây giờ nhìn cảm
thấy đẹp vô cùng.
Kỳ nghỉ phép thăm chồng ngắn ngủi như vậy,
chỉ chớp mắt cô đã sắp phải về rồi. Từ Nghi bước đến trước mặt cô, hệt
như hôm đó vừa thấy cô, anh không biết phải nói gì, một lúc lâu mới khẽ
dặn dò:
“Về đến nhà gọi điện thoại cho anh biết. Điện nước
trong nhà xảy ra vấn đề gì đừng tự mình đụng vào, gọi điện thoại tìm
người đến sửa. Lúc đi làm tốt nhất đừng tự mình lái xe, buổi tối về nhà
ít nghịch máy vi tính với điện thoại thôi, ngủ sớm một chút để dưỡng da. Còn nữa… Tiền muốn xài thì xài, anh không nghèo đến mức không nuôi
nổi em.”
Chử Điềm vốn bị anh dặn dò hơi rầu rĩ, nhưng nghe
thấy câu nói sau cùng, thậm chí chóp mũi cô hơi cay cay. Bây giờ… cô
thật sự muốn bắt anh về nhà với mình quá.
“Anh ôm em một cái đi.” – Cô làm nũng với anh.
Ánh mắt Từ Nghi đong đầy nét cười nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.
Chử Điềm cho rằng anh sợ ảnh hưởng không tốt, hơi bĩu môi: “Em đâu có bảo anh hôn em đâu.”
Đúng là… sợ cô thật. Từ Nghi bật cười, nhìn xung quanh, tiến lên ôm lấy
vòng eo nhỏ nhắn của cô, tiến lên hôn nhẹ một cái lên má rồi khẽ nói bên tai cô:
“Cái này có tính là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ không?”
Chử Điềm ngoan ngoãn cọ cọ trước ngực anh, kiễng chân hôn lên khóe môi anh:
“Chờ anh về nhà đấy.”
Một dòng nước ấm từ từ dâng lên trong lòng, Từ Nghi lại ôm cô thêm chút nữa mới chịu buông ra, để cô lên xe.
Sau khi Chử Điềm ngồi lên xe, cô quay kiếng xuống, vẫy vẫy tay với anh. Từ
Nghi trước sau vẫn mỉm cười, đưa tiễn thêm hai bước, vẫy tay chào cô.
Khác với ngày cô đến, cuối cùng bầu trời hôm nay cũng quang đãng, mặt trời
chói chang gieo nắng đến từng góc nhỏ khắp nông trường. Từ Nghi đứng
dưới ánh mặt trời, nhìn chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới cổng, xa dần
xa dần rồi biến mất nơi khúc cua.
Cuối cùng cũng tiễn cô
xong, lần tạm biệt này đối với Chử Điềm mà nói có thể xem là viên mãn.
Nhưng đối với Từ Nghi lại cảm thấy lòng mình như thiếu đi một khoảng.
Anh thoáng hối hận, thật không nên bảo cô đến đây, bởi vì… quá nhiễu
loạn lòng quân …