Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 26
Ăn tối xong, vừa ra đến cửa nhà ăn, một cậu lính trẻ tuổi thuộc tiểu đội
bếp núc đã rửa sạch cà chua cô hái rồi mang đến cho cô. Chử Điềm chọn
hai ba trái, còn bao nhiêu bảo cậu ta chia cho những người khác.
Trên đường trở về, Chử Điềm mải mê ăn cà chua không để ý đến Từ Nghi. Phó
quản đốc Từ không nói gì, đến khi trở về phòng, lúc chỉ còn hai người họ anh mới thong thả hỏi:
“Chị dâu đã nói gì với em? Chuyện hôm qua anh ôm em về phòng à?”
“Còn hỏi nữa à?” – Chử Điềm liếc xéo anh – “Hình tượng của em đã mất hết rồi.”
Từ Nghi cười khẽ:
“Anh cảm thấy họ nói đúng mà, lẽ nào tình cảm hai chúng ta không mặn nồng à?”
“Đó đâu phải, bị mấy người lính nói cũng thôi đi. Mấu chốt là chính miệng
chị dâu nói với em. Dù da mặt em có dày cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên
biết không.” – Chử Điềm vừa nói cơn giận cũng dấy lên, cô đẩy anh ra:
“Quay qua chỗ khác, không cho nhìn, em muốn thay quần áo.”
Từ Nghi rất muốn nhắc nhở đồng chí nhỏ này trên người cô có chỗ nào là anh chưa thấy đâu chứ? Nhưng thấy cô đang giận, anh vẫn phối hợp quay người đi. Nhưng mà nghe thấy tiếng quần áo sột soạt của vợ mình phía sau
lưng, anh khó tránh khỏi có chút suy nghĩ lan man. Anh muốn làm gì đó
phân tán sức chú ý của mình, ánh mắt vừa chuyển đã thấy túi của Chử
Điềm.
Một chiếc túi da trâu lớn màu đen, bên trong đầy đồ đạc của cô, hơi ngả xuống mặt bàn, đồ bên trong cũng sắp rơi ra ngoài. Anh
đưa tay muốn thu dọn lại giúp cô, kết quả không cẩn thận làm rơi ra một
cái hộp. Cầm lên xem thử, thì ra là bao cao su.
Ngay cả đồ này … mà cô cũng chuẩn bị luôn à?
Từ Nghi khẽ bật cười, quay đầu lại nhìn Chử Điềm. Đúng lúc cô vừa thay
quần áo xong, nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay, mặt cô đỏ bừng. Từ
Nghi thấy vậy hỏi cô:
“Sao tối hôm qua không lấy ra?”
“Em quên mất.” – Chử Điềm quay người, làm bộ như gấp quần áo để không phải nhìn anh.
Cô đâu có nói dối, thực ra mỗi một lần ở bên anh, từ lúc anh bắt đầu hôn
cô, linh hồn nhỏ bé của cô đã bay mất tiêu đến tận đâu rồi, chứ đừng nói … là ở trên giường. Cô nào còn tỉnh táo nhớ ra thứ này chứ, không bất tỉnh là may rồi.
Từ Nghi cầm lấy hộp nhỏ trong tay, vừa như suy nghĩ vừa hỏi cô:
“Mang theo bao nhiêu?”
“Anh hỏi cái này để làm gì?” – Cô thẹn quá hóa giận – “Một hộp.”
Từ Nghi im lặng vài giây, từ tốn thốt ra năm chữ:
“Sao mà ít vậy hả?”
Trêu cô như vậy mà cô còn nhịn được nữa thì cô mang họ của anh luôn. Chử
Điềm gào lên một tiếng, nhào lên lưng anh, muốn cướp đồ lại. Nhưng Từ
Nghi huấn luyện quanh năm, bắt giữ và tránh né vừa khéo là sở trường của anh. Vừa ra tay đã dễ dàng chế ngự Chử Điềm. Anh vứt chiếc hộp nhỏ qua
một bên, đè Chử Điềm xuống giường.
Chử Điềm không phục đá anh một cái, suýt nữa đá trúng vị trí quan trọng. Từ Nghi né tránh rất
nhanh, nhưng cũng đủ khiến anh sợ mất hồn vía. Tay anh giữ chặt đôi chân dài trắng nõn của cô lại, hạ giọng khẽ nói bên tai cô:
“Anh chịu thua em rồi, có thể đừng lộn xộn nữa không?”
Chử Điềm miệng lưỡi sắc bén phản bác: “Ai bảo anh giở trò lưu manh trước?”
“Anh giở trò lưu manh?” – Anh buồn cười – “Thế ai mang theo bao cao su đến thăm anh?”
“…”
Chử Điềm á khẩu không trả lời được, đành quật khởi phản kháng lấy lại chút
sĩ diện. Nhưng cô vẫn bị Từ Nghi đè xuống, dù có cố gắng thế nào cô cũng không vùng thoát được. Bất đắc dĩ, cô đành thừa nhận:
“Là em mang đến thì sao? Còn không phải để cho anh dùng à.”
Trải qua một trận hành hạ vừa rồi, gương mặt cô đã đỏ ửng, trên trán cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng. Từ Nghi nằm nghiêng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô
thật sâu lắng. Bị anh nhìn như vậy, Chử Điềm rất lung túng, quay ngoắt
người đi, nhưng lại bị anh xoay lại. Chử Điềm bị buộc phải nhìn thẳng
vào mắt anh, cảm thấy anh có điều là lạ:
“Anh sao vậy? Có, có phải anh không muốn dùng hay không?”
Từ Nghi nhìn cô, bình tĩnh khẽ cất lời:
“Điềm Điềm, bây giờ em vẫn chưa muốn có con à?”
Chử Điềm gật đầu chẳng hề suy nghĩ:
“Đúng vậy.”
Từ Nghi khựng lại rồi mới hỏi: “Tại sao?”
Vấn đề này, Chử Điềm cũng hơi do dự. Cô không thể trở mình, chỉ có thể né
tránh cái nhìn chăm chú của anh. Dáng vẻ muốn nói lại thôi khơi dậy lòng hiếu kỳ của Từ Nghi. Anh vô cùng nhẫn nại, khẽ nói:
“Không sao đâu, em nói đi.”
“Vậy anh không được cười em đâu đấy!” – Chử Điềm liếc anh, nhanh chóng rũ mí mắt xuống – “Em không muốn sinh con sớm như vậy. Trước khi kết hôn cũng không có cơ hội yêu đương hẹn hò, sau đám cưới đã lập tức mang thai
sinh con, nào còn thời gian của riêng hai người nữa chứ.”
Thật ra cô không hề hoài nghi tình cảm Từ Nghi dành cho cô. Một người đàn
ông như vậy nếu không yêu cô chắc chắn anh sẽ không kết hôn với cô. Bởi
vì trước đó cô theo đuổi anh rất lâu, cũng chưa từng được anh đáp lại
như thế này. Có điều cô vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng cô hiểu rõ, cô
yêu anh hơn anh yêu cô rất nhiều. Vì vậy cô không muốn trước khi anh yêu cô nhiều hơn mà có thêm đứa con, nếu vậy thì sẽ khiến anh phân tâm. Nói trắng ra là cô có chút ghen tỵ, vì cô cảm nhận được Từ Nghi rất thích
trẻ con.
Nghe xong lý do này, Từ Nghi chìm vào im lặng. Thật
ra không phải anh muốn có con, dù sao hiện tại anh đang ở nông trường,
không thể quan tâm đến gia đình, để cô mang thai không phải là quyết
định sáng suốt. Sở dĩ im lặng là vì cô nói hoàn toàn ngoài dự liệu của
anh. Anh vốn cho rằng cô có ý nghĩ khác, không ngờ lại là lý do như vậy, thẳng thắn đến mức… đáng yêu làm sao.
Có lẽ là thời gian anh im lặng quá dài, Chử Điềm hơi bất an, cô đụng vào người anh: “Sao không nói chuyện? Anh muốn có con à?”
Từ Nghi hoàn hồn lại, chăm chú nhìn cô. Lúc đang suy nghĩ xem phải biểu
đạt ý nghĩ của mình thế nào, chỉ thấy người đẹp Chử kiêu ngạo cười một
tiếng: “Vậy anh cũng đừng có mơ, trong khoảng thời gian này, em thề sẽ
bảo vệ thế giới hai người của chúng ta không để lung lay.”
Từ Nghi cảm thấy cô nói đúng, cho nên yên lặng nhặt lại chiếp hộp durex
nhỏ bị anh vứt sang một bên, yên lặng đặt người đẹp Chử dưới thân, vẻ
mặt bình tĩnh đến mức nghiêm túc: “Cũng tốt, vậy trước tiên thử nhãn
hiệu này đi, xem có dùng tốt không.”
Khóe mắt Chử Điềm giật giật: “…!!!…”
Kể từ sau vụ việc áo mưa, số lần Từ Nghi luyện “binh” ban đêm tăng cường
rõ rệt, Chử Điềm cảm thấy áp lực, nhưng chuyện như vậy không thể phản
kháng, cũng chỉ có thể chiều anh thôi. Cũng may là thời tiết cả tuần
không tốt, ban đêm trời luôn đổ mưa, chỗ nông trường ở thôn X lại là
đường đất, không tiện đi ra ngoài, nên cô cứ yên tâm thoải mái ở trong
phòng, không sợ người khác dị nghị.