Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 13
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chử Điềm biết đã về đến nhà rồi. Cô mở mắt ra cầm
lấy đồ định xuống xe, chỉ thấy Từ Nghi đưa tay cầm đi hai con thỏ trong
lòng cô. Cô biết anh muốn cầm đồ giúp cô, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến
chuyện bị anh từ chối nên ngoan cố giật lại hai con thỏ trong tay anh,
tự mình cầm lấy.
Chính trị viên Từ thấy cô thật sự nổi giận, hình như loáng thoáng đã hiểu ra. Anh đi theo sau cô lên lầu, nói:
“Không phải anh không thích nó, nhưng anh là đàn ông, chơi thú nhồi bông thì còn ra giống gì nữa?”
“Vốn nó có ra cái giống gì đâu, ra cái giống gì đã chẳng bị kỳ thị.”
Cô cố ý xuyên tạc lời nói của anh, Từ Nghi không thể nói lý lẽ với cô,
thừa dịp lúc cô mở cửa, anh ngẫm nghĩ lại rồi đành nhún nhường.
“Cũng được.” – Anh nói – “Anh mang con màu xám đi, màu hồng để lại cho em.”
Chử Điềm vừa nghe lời này đã giận đến mức chẳng quan tâm đến việc thay
giày, quay người lại, kéo tay anh lên cắn một cái thật mạnh. Từ Nghi bị
cắn bất ngờ nên giật mình. Không phải là đau, anh đã sớm được huấn luyện đến mức da thô thịt dày rồi, hơn nữa còn cách lớp áo sơ mi nên không hề hấn gì. Thay vì nói là cắn chi bằng nói gãi ngứa còn đúng hơn, cả người anh cảm giác như bị điện giật.
Dưới tình thế cấp bách, Từ
Nghi khống chế cánh tay Chử Điềm, thấy cô lảo đảo đứng không vững liền
ôm cô vào lòng, anh khẽ nói: “Đừng làm loạn, chú ý ảnh hưởng.”
Chử Điềm đang phát cáu, thấy cằm anh gần kề liền há miệng cắn cằm anh, lần
này là cắn đau thật. Từ Nghi khẽ rít một tiếng, anh bị chọc giận thật
rồi, đầu óc nóng lên, lập tức cúi đầu xuống hôn để chặn miệng cô lại.
Khoảnh khắc răng môi giao nhau, hai người đều ngây ngẩn.
Bầu không khí vốn kịch liệt nhanh chóng thay đổi, cả hai cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt. Từ Nghi lập tức nhấc người Chử Điềm lên, vừa giữ chặt
cô trên vách tường ở phòng khách vừa hôn cô, một nụ hôn nóng bỏng và
nồng nàn.
Trong lúc mơ màng Chử Điềm nhớ ra còn chưa tắm, cô đá nhẹ Từ Nghi, thì thào: “Tắm trước đã…”
Từ Nghi buông cô ra. Trong không gian phòng khách nhỏ hẹp, hơi thở của hai người và tiếng tim đập giống như được khuếch đại lên vô số lần. Từ Nghi cất giọng trầm khàn kề vào tai cô hỏi: “Hết chưa?”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng gần như Chử Điềm hiểu ngay lập tức, cô đỏ mặt quay đi: “Chưa!”
Từ Nghi tin cô mới là lạ. Trong phòng ngủ, Chử Điềm tức giận bị ép ngồi
trên đùi anh. Cô vốn thích sạch sẽ, không muốn chưa tắm mà làm chuyện
này. Nhưng lúc này cô mới xem như thật sự biết được tính bá đạo của Từ
Nghi sẽ thể hiện vào lúc nào. Anh hoàn toàn không chiều theo cử động của cô.
Chử Điềm muốn khóc, cảm giác như vậy càng rõ ràng hơn
khi anh tiến vào cô. Họ đã gần hai ba tháng họ không gần gũi như thế
này, hơn nữa hai người cũng không tính là có kinh nghiệm. Cô lại là phụ
nữ, không thiếu việc chịu chút khổ sở, bèn cọ vào lòng Từ Nghi, hai tay
ôm cổ anh gần như là nũng nịu van nài: “Ông xã, khó chịu.”
Từ Nghi không nói gì, đặt cô xuống giường lại, cúi người hôn cô. Động tác
bên dưới chậm lại một chút, đến khi cảm giác Chử Điềm từ từ đón
nhận, anh mới khôi phục lại độ mạnh khi nãy.
Nếu xem nhẹ
tiếng kêu rên của Chử Điềm những lúc không chịu nổi thì cả quá trình quả thật cực kỳ giống với một bộ phim câm. Từ đầu đến cuối Từ Nghi không
nói một câu, sự trấn an duy nhất chính là nụ hôn. Nhưng Chử Điềm lại
thực sự cảm nhận được sức mạnh chỉ thuộc về người đàn ông này, cuối cùng đến lúc cực hạn, cô cảm thấy thân thể mình nóng đến mức gần như muốn
tan chảy.
Cô kêu tên anh với chút ý thức còn sót lại: “Từ Nghi…”
Một cuộc náo loạn không hiểu vì sao lại bốc lửa khiến ai đó ép buộc người
đẹp Chử làm đến hai lần. Lúc kết thúc, Chử Điềm cực kỳ mệt mỏi, vội vã
tắm rửa sạch sẽ rồi nằm bẹp trên giường, vùi đầu vào gối không buồn nhúc nhích.
Từ Nghi để mặc cho cô nằm chốc lát rồi mới nắm chặt
lấy bả vai cô, quay người cô lại, ôm vào lòng. Sau một lúc lâu, Chử Điềm khôi phục lại sức lực, đưa một ngón tay thăm dò ai đó vừa tắm xong
đang mặc chiếc áo may ô tám mươi mốt, nhẹ nhàng mơn man đường nhân ngư * trước người anh.
Đường nhân ngư*: là đường chữ V từ hai bên bụng gần xương chậu của phái nam.
“Anh đoán xem em đang nghĩ gì?” – Tiếng cô khàn khàn.
Từ Nghi “Ừm”, âm cuối khẽ cất cao.
“Em nghĩ đến một bộ phim em đã từng xem, anh giống với nam chính trong đó,
bị bắt làm tù binh tám năm, vừa được thả ra thì chuyện đầu tiên anh ta
làm chính là bắt lấy vợ mình…”
Từ Nghi cười nhẹ, cuối cùng
cũng cất tiếng: “So ra anh vẫn khắc chế hơn nhỉ? Tối thiểu còn nấu cơm
cho em ăn vài ngày mới ra tay.”
Chử Điềm “Hứ”, đá anh một cái:
“Nhưng cũng vậy thôi…” – Lúc vừa bắt đầu cô đau gần chết.
“Lần tới sẽ nhẹ chút.”
“Anh đoán em có tin anh không?”
Chính trị viên nào đó lại im lặng, Chử Điềm chọc chọc anh. Từ Nghi bất đắc dĩ thở dài, bắt lấy ngón tay đang làm loạn của cô, khẽ nói:
“Đừng làm loạn nữa, trừ phi tối nay em không muốn ngủ.”
Cảm thấy nơi nào đó của người này bị cô trêu chọc lại dấy lên sức lực, Chử
Điềm yên tĩnh vài phút, sau đó nhớ ra điều gì lại lắc lắc cánh tay anh:
“Vậy con thỏ kia thì sao?”
Sao vẫn không quên được hai con thỏ kia đi chứ? Nói đến hai con thỏ này vẫn là do anh gắp ra cho cô, chuyện này đúng là tự gây nghiệt mà.
“Anh mang.” – Từ Nghi nói.
“Màu gì?”
“Hồng.”
“Ừ.” – Chử Điềm vui vẻ vặn vặn eo trên giường, không cẩn thận chạm phải Từ
Nghi, bị anh vội vàng bắt giữ. Cô vòng tay ôm anh, thì thầm – “Nhìn thấy nó anh có thể nhớ đến em.”
“…”
Hóa ra là ý này. Từ Nghi muộn màng hiểu ra, sau đó lại bật cười mãi.
Anh cảm giác lần này nghỉ phép về nhà cả người thả lỏng thư thái, đầu óc
cũng không xoay chuyển nhanh như trước. Vì chuyện này mà náo loạn ầm ĩ,
có điều cũng tốt, hai bên đều chẳng ai bị thiệt thòi…