Đọc truyện Bầy Hạc – Chương 11
Bởi vì trời mưa nên kế hoạch ra ngoài chơi cuối tuần đã bị hoãn lại. Chử
Điềm ngoan ngoãn ở nhà với Từ Nghi, nghịch điện thoại và máy tính bảng,
tuy chỉ có hai người nhưng cũng không nhàm chán.
Tối chủ nhật,
trước khi đi ngủ, Chử Điềm nhận được một tin nhắn. Là lão Lưu gửi đến:
Nhắc nhở hai người đẹp, từ ngày mai trở đi sẽ bắt đầu tuần huấn luyện
quân sự. Do gần đây thời tiết không tốt cho nên phần lớn thời gian huấn
luyện sẽ được sắp xếp trong nhà. (Tôi đoán thôi) Sếp chỉ thị các người
nhất định phải tập quân sự chăm chỉ, nếu mệt mỏi có thể lén lười một
chút. (Nửa câu sau là tôi bổ sung)
Lão Lưu này quả thật lúc nào
cũng không quên lảm nhảm. Lúc Chử Điềm đang chuẩn bị trả lời thì Phùng
Kiêu Kiêu nhắn tin vào Weixin*: Điềm Điềm, mình rất muốn chết.
(Weixin: Chương trình webchat phiên bản tiếng trung.)
Chử Điềm trả lời: Đừng có gấp, nói không chừng huấn luyện viên là anh chàng đẹp trai thì sao. ^_^
Phùng Kiêu Kiêu: Nói cũng đúng nhỉ. ^_^
Thật đúng là… dễ dụ dỗ quá. Chử Điềm không nhịn được cười.
Đúng lúc Từ Nghi vừa tắm xong đi ra đã nhìn thấy Chử Điềm đang cười ngây ngô với chiếc điện thoại di động. Từ Nghi có chút không hiểu vì sao chiếc
điện thoại này lại có sức hút lớn với cô như vậy. Anh đi đến bên giường, vuốt tóc Chử Điềm:
“Đã trễ rồi, tối nay đừng nghịch điện thoại nữa. Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Anh không nói em cũng không nghịch nữa, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày
mai còn có một tuần huấn luyện quân sự cần phải đối phó.”
Từ Nghi vừa định lên giường, nghe thấy những lời này của cô thì dừng lại:
“Huấn luyện quân sự gì?”
“Là thông lệ của công ty bọn em, hằng năm nhân viên mới vào đều phải tham gia. Chỉ có một tuần thôi.” – Chử Điềm hơi rầu rĩ.
“Đây không phải là việc rất tốt ư? Giúp bọn em rèn luyện sức khỏe.”
Rèn luyện sức khỏe gì chứ, căn bản là hành hạ người khác thì có. Nhưng Chử
Điềm không dám nói lời này trước mặt Từ Nghi. Nếu không, vị Thượng úy Bộ binh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc nhất định sẽ giảng giải
đạo lý với cô cho mà xem.
“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Chử Điềm ngẩng đầu lên, vẻ mặt khát vọng học hỏi.
Vừa nghe cô nói như vậy thì Từ Nghi cũng biết câu cô hỏi chẳng có gì hay
ho. Anh chỉ cho cô một ánh mắt ý bảo cô tiếp tục. Chử Điềm có việc nhờ
người dĩ nhiên không để ý đến thái độ chiếu lệ này của anh.
“Anh
đi lính mấy năm nay, chắc ngày nào cũng huấn luyện quân sự đúng không?
Có…” – cô cân nhắc – “…đường tắt gì ít tốn sức không?”
Từ Nghi buồn cười nhìn cô:
“Em muốn hỏi làm sao để lười biếng phải không?”
Vạch rõ như vậy sao? Chử Điềm mặt dày chọc chọc cánh tay anh: “Nói mau!”
Từ Nghi dễ dàng tránh né: “Không có.”
Chử Điềm không tin: “Lúc anh đi học trường quân đội, chưa từng lén lười biếng sao?”
“Chưa từng! Lúc đi học chính là thời điểm luyện thể năng, không dám lười
biếng.” Học viên được huấn luyện chính quy không đơn giản như khóa huấn
luyện ngắn hạn của các cô. Đó là kéo dài trường kỳ. Nếu như vừa bắt đầu
học đã lười biếng thì đến sau càng đau khổ hơn. Huống chi hằng năm bọn
họ còn có một cuộc sát hạch quy mô lớn, thi không đậu là phải rời khỏi
quân ngũ.
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm có chút bội phục
anh. Mà nói đến luyện thể năng, cô lại bất giác nghĩ đến câu nói đùa của Phùng Kiêu Kiêu gửi cho cô trên Weixin: Ông chồng cậu chắc chắn là kiểu mặc quần áo thì thấy gầy, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.
Là một người được thấy rõ rành rành voc dáng bên trong của Từ Nghi, người
đẹp Chử đã mạo hiểm mặc kệ việc sẽ bị Phùng Kiêu Kiêu tẩn cho một trận,
ngầm khoe khoang: Chỉ có hơn, chứ không kém.
Bây giờ ngẫm lại, muốn thấy được vóc dáng đẹp của đàn ông phải trả giá rất lớn, chút cực khổ này của cô có thấm tháp vào đâu.
Bất tri bất giác người đẹp Chử đã bị Chính trị viên Từ thuần phục.
Sáng thứ hai, Chử Điềm đi làm với tâm trạng vô cùng tự nhiên. Tuy nhiên đến
lúc chiều tan việc cô lại mặt ủ mày chau. Ban đầu Từ Nghi cho rằng
nguyên nhân là do huấn luyện cả ngày mệt mỏi, đương định khuyên cô đi
tắm nước nóng lại phát hiện người đẹp Chử đang nhìn anh chằm chằm không
chớp mắt. Nghe thấy cô nói:
“Em bị anh hại thê thảm rồi.”
Từ Nghi vô cùng khó hiểu, nhìn cô: “Tại sao?”
“Hôm nay Kiêu Kiêu đến công ty, nói rằng con bé xem dự báo thời tiết thấy
báo mưa cả tuần, nên đợt huấn luyện của bọn em đều được sắp xếp trong
nhà. Kết quả huấn luyện viên vừa đến, anh biết họ nói sao không?” – Chử
Điềm uống ực một hơi hết cả cốc nước – “Họ nói địa điểm huấn luyện
chuyển đến sân huấn luyện ngoài trời của họ. Không chỉ phải tắm mưa, mà
đồng thời còn sắp xếp dạy cho bọn em bắn bia, còn lôi súng ra cho bọn em xem nữa!” – Nói xong cô lấy điện thoại ra, mở một tấm hình lên, đưa cho Từ Nghi xem – “Anh xem đi!”
Từ Nghi nhận lấy, sau khi thấy rõ khẩu súng trường các cô dùng bắn bia thì nhịn cười không được:
“Kiểu sáu mươi ba, đơn vị nào chịu trách nhiệm huấn luyện bọn em vậy?” – còn dùng loại súng cũ rích thế này.
Chử Điềm không biết súng tốt xấu ra sao, điều khiến cô buồn bực là một chuyện khác:
“Huấn luyện viên bọn em nói khi kết thúc khóa huấn luyện phải thi bắn súng, mỗi tổ đều phải cử đại diện tham gia.”
Từ Nghi hiểu chính xác được hàm ý trong câu nói của Chử Điềm:
“Em đại diện cho tổ em à?”
Chử Điềm vô cùng phiền muộn:
“Phùng Kiêu Kiêu nói em gần quan được ban lộc…” – Cô lườm anh một cái – “… Nói nghe dễ quá.”
Dù cô có gần quan được ban lộc cũng không thể bắn súng giỏi như anh được.
Hơn nữa, người đại diện này vốn dĩ đến cuối cùng mới chọn. Nhưng tổ của
bọn cô đều là con gái, từ nhỏ chưa hề chơi súng, dám cầm súng đã hay lắm rồi. Ai mà dám ra sân thi đấu với đám đàn ông con trai kia chứ?
Từ Nghi trả điện thoại di động lại cho Chử Điềm, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tuy thời gian huấn luyện một tuần chẳng có hiệu quả gì, nhưng nếu em có yêu cầu thì anh vẫn có thể giúp được em.”
“Giúp thế nào?” – Cô hỏi – “Dù cho có sân bãi nhưng nhà mình đâu có súng.”
“Em không phải lo lắng chuyện này.” – Anh cười cười – “Em học xong cách
dùng súng đi đã, sau đó anh sẽ dạy em làm sao bắn trúng mục tiêu.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm đã cảm thấy yên lòng được phần nào: “Có được
không? Đừng để bọn em xếp hạng nhất từ dưới lên nhé.”
“…” Từ Nghi đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, ra vẻ an ủi.
Được Từ Nghi trấn an như vậy, ngày hôm sau Chử Điềm đã hăng hái hơn, buổi tối về đến nhà còn hớn hở nói với Từ Nghi:
“Em cầm được súng rồi, nặng lắm đấy.”
Cô bóp bóp cánh tay phải của mình, cảm giác to hơn bình thường một chút. Đối với con gái thì bốn cân quả thật hơi nặng. Anh hỏi:
“Nằm bắn à?” – Thấy cô gật gật đầu thì yên tâm – “Vậy cũng tốt, không phải
giơ súng lên. Hơn nữa loại súng sáu mươi ba cósức giật vừa phải, không
đến nỗi làm em bị thương.”
Nói tới đây anh lấy làm mừng. May mà
chỉ cho các cô ngắm bắn vài lần, bằng không mấy cô chịu không nổi thì
đúng là xảy ra chuyện, đến lúc đó bên đơn vị ấy không dễ dàng nói với
đơn vị địa phương đâu.
“Bây giờ em đã biết dùng súng rồi. Có phải anh nên thực hiện lời hứa của anh rồi không?” – Chử Điềm cười tít mắt
nhìn Từ Nghi – “Em nói cho anh nghe, toàn bộ tổ bọn em đều ký thác kỳ
vọng lớn lao vào anh. Bọn em còn muốn giành giải nhất nữa đấy.”
Từ Nghi hơi nhíu mày: “Nghe em nói như vậy, nếu anh không thể hiện tài năng thì em không thể nào khai báo phải không?”
Chử Điềm “Ừ” rõ to, tỏ ý rất rõ ràng.
Từ Nghi cười khẽ: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”