Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 2


Đọc truyện Bây Giờ Và Mãi Mãi – Chương 2

Nghe bộ phận đáp của chiếc xe máy bay kêu ken két, Jessie mỉm cười. Chị đã buộc chặt dây an toàn, nhận ra ngọn đèn trên đầu chị đã tắt, và chị cảm thấy tim đập mạnh lúc chiếc phi cơ chạy vòng quanh trên phi đạo lần cuối cùng. Chị nhìn rõ đèn đuốc bên dưới.

Jessie nhìn đồng hồ đeo tay. Chị biết chồng mình rất rõ. Lúc này anh đang chạy đôn chạy đáo tìm một chỗ đậu xe trong nhà để xe của phi cảng, chỉ sợ mình tới trễ, lỡ mất không đón được vợ ở cổng. Cuối cùng anh đã tìm được một chỗ đậu xe, chạy như điên tới cuối phi đạo. Có thể anh sẽ thở hổn hển và mỉm cười, xúc động dạt dào lúc tới gặp chị. Nhưng thế nào anh cũng tới đúng lúc. Luôn luôn anh đúng hẹn với vợ. Vẻ săn đón của anh khiến việc trở lại nhà của chị được long trọng.

Jessie có cảm tưởng chị đã xa nhà hàng năm trời. Chị đã mua về nhiều thứ hàng đẹp lắm. Nhưng mặt hàng để khuếch trương cửa tiệm lần này thật là đẹp, bút vẽ lông mày rất mềm, hàng len mềm mại, áo gió bong bẩy, áo sơ mi tay dài bằng lụa, và một vài mặt hàng bằng da tuyệt đẹp. Chị thường mê loại hàng da hoãng không cưỡng lại được. Nó sẽ là món hàng đắt khách trong cửa tiệm của chị. Kẹo bánh chị đặt mua phải ba, bốn tháng nữa mới về tới, nhưng cứ nghĩ đến là chị thấy phấn khởi. Mặt hàng nào chị cũng nhớ kỹ. Việc khuếch trương cửa hàng đã được sắp đặt kỹ càng. Chị ưa xếp đặt trong đầu, có chương trình rõ ràng. Chị muốn biết rõ việc gì sẽ đến, ưa biết rõ những gì chị có trong đời, những gì liên quan đến công việc làm ăn của chị, xếp đặt đâu ra đó. Một số người có thể thấy việc đó là rối rắm, nhưng Jessie chẳng bao giờ bối rối.

Chị với Ian đã vạch chương trình sẽ đi chơi một chuyến ở Carmel vào tháng mười này. Dịp lễ Tạ Ơn họ sẽ đi chơi với bạn bè. Có thể vào dịp lễ Giáng Sinh họ sẽ trượt tuyết ở hồ Tahoe, sau đó vù sang Mêhicô nghỉ lễ tết đương lịch vài ngày. Sau đó các mặt hàng đặt mua để khuyếch trương cửa tiệm sẽ về tới. Mọi việc được sắp đặt đâu ra đó. Từ những cuộc đi chơi, đến những món ăn, quần áo mặc, thứ gì cũng có chương trình cả. Chị có công việc để mà đặt chương trình, việc làm ăn đang phát triển. Chị có một người chồng để yêu thương, và tin cậy, những chung quanh đứng đắn dễ giao thiệp. Đời sống của chị ít có thay đổi, và chị thích cách sống đó. Chị chỉ thắc mắc tại sao chưa bao giờ chị muốn có môt đứa con. Nó có thể là một điều thay đổi đấy chứ. Một điều mà chị không thể đặt thành chương trình đầy đủ. Chị không biết mặt mũi nó sẽ ra sao, nó sẽ hoạt động những gì, hay là chị không biết thật chính xác ngày nào nó sẽ sinh ra, chị phải làm gì một khi có nó. Nghĩ đến chuyện có con nhỏ chị thấy nhức đầu. Cứ như thế này, có phải đời sống giản dị không nào. Chỉ Jessie và Ian, chỉ hai đứa mình thôi. Và như vậy không có kẻ nào tranh đoạt tình thương yêu của Ian, Jessie không thích phải cạnh tranh. Hiện nay, anh là của chị hoàn toàn. Bánh xe của máy bay đã đụng tới phi đạo. Jessie nhắm mắt lại…. Ian… mấy tuần qua chị mong mỏi anh tha thiết. Ban ngày rất bận, đến tối cũng chưa rảnh, nhưng chị thường gọi điện thoại cho anh, vào lúc đêm tối chị về tới khách sạn. Nhưng chị không thể ra khỏi phòng đụng chạm vào người anh, được anh ôm ấp. Chị không thể nhìn vào mắt anh mà cười, hay cù vào bàn chân anh, hay đứng bên anh dưới vòi sen tắm chung.

Trong lúc đợi máy bay ngừng hẳn, chị duỗi thẳng hai chân, cặp giò dài thòng. Đợi chờ thật khó chịu. chị muốn chuyến bay chấm dứt cho rồi. Ngay lúc này đây, chị muốn chạy ra và gặp anh. Có thể chị chỉ gặp những người đàn ông khác. Tưởng tượng là chuyện rất khó, nhưng có thể đúng như chị nghĩ. Chị đã từng suy nghĩ đến những người đàn ông khác, một đôi lần, nhưng dường như chưa bao giờ chị thấy có người vừa ý. Dưới con mắt chị, Ian hơn những người khác rất nhiều. Hấp dẫn hơn, lịch sự hơn, dịu dàng hơn và yêu đương nồng nàn hơn. Ian biết rất rõ chị cần gì, và đáp ứng đầy đủ. Bảy năm lấy chồng, chị đã để mất phần lớn các bạn gái ở Nữu Ước, và chưa tìm được những người khác ở San Francisco để thay thế. Chị chẳng cần bạn gái, một cô bạn thân thiết để tâm sự, một cô bạn chí cốt. Chị đã có Ian. Anh là bạn chí cốt của chị, là tình nhân, ngay cả là người anh của chị, từ ngày em trai chị tên Jake mất đi. Sẽ ra sao nếu thỉnh thoảng Ian lại “vù” đi một chuyến? Chuyện chẳng thường xảy ra, và anh kín đáo lắm. Chuyện đó cũng chẳng khiến chị bối rối. Đàn ông là vậy, khi vợ không có nhà. Chị cũng chẳng cần tìm hiểu làm chi. Chị chỉ nhận định đại khái như thế, mà nhận định chưa phải là hiểu tường tận.

Ba má chị cũng có cuộc hôn nhân giống như thế, và trong nhiều năm họ đã có hạnh phúc. Theo gương ông bà, Jessie hiểu có những việc không nên nói tới, đừng làm thương tổn nhau, đừng lạm dụng. Một cuộc hôn nhân tốt dựa trên việc tôn trọng, tin cậy nhau. Đôi khi phải câm miệng, để cho người hôn phối tự xử. Hiện nay, ba má chị mất cả rồi, và lúc sanh chị, ông bà cũng không còn trẻ trung gì: bà đã gần bốn chục, ông vừa qua tuổi bốn lăm. Và Jessie hơn Jake bốn tuổi. Vì cưới nhau trễ, ông bà tôn trọng lẫn nhau, khác với phần đông các cặp vợ chồng khác. Họ không có khuynh hướng muốn làm thay đổi người hôn phối, Jessie đã học được rất nhiều.

Bây giờ, ông bà đều mất cả rồi. Có lẽ đã ba năm trời. Hầu như chính xác như thế. Ba má chị mất cách nhau có mấy tháng. Jake cũng mới mất cách đây một năm, tại Việt nam, lúc mới 20 tuổi. Các người thân đã ra đi, còn lại một mình Jessie. Nhưng chị đã có Ian. Cảm ơn Trời còn có Ian. Chị cảm thấy khẽ rùng mình khi nghĩ đến những chuyện đó… thiếu Ian, chị biết mình làm gì đây? Cái chết… chị nghĩ đến lúc ba chị mất đi, để lại má chị. Cái chết.. chị không thể sống thiếu Ian. Hiện nay, anh là tất cả đối với chị. Những lúc đêm tối chị sợ hãi, có anh ở bên an ủi. Gặp những chuyện buồn phiền, anh ghẹo cho chị cười, và anh cũng gây cho chị buồn rầu nữa. Anh nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong gia đình, hiểu những điều chị ưa thích, hiểu cách nói năng của chị, và gặp những lúc chị đùa rỡn không phải chỗ, anh cũng cười rộ tha thứ. Anh hiểu biết chị. Chị là vợ anh, là em gái anh. Vì thế chị cần đến anh. Vì thế, quan trọng gì những chuyện xảy ra, nếu ngẫu nhiên anh có những dịp tư tình mà quả thật chị chẳng biết rõ? Có anh ở bên cạnh là đủ lắm rồi. Và luôn luôn anh ở bên chị.

Jessie nghe cửa lùa mở ra, người ta bất đầu chen chúc nhau để vào phòng trong. Năm giờ bay đã chấm dứt, bây giờ là lúc về nhà. Jessie đưa môt tay vuốt lại nếp quần nhăn, tay kia nắm chặt lấy áo khoác. Một chiếc áo da màu cam tươi sáng, chị khoác ra ngoài áo cánh màu nâu đỏ và áo sơ mi lụa có in hình con lạc đà. Đôi mắt xanh long lanh trên khuôn mặt rám nắng, và mớ tóc rậm màu vàng xõa trên vai. Ian thích áo màu cam, và chị đã mua chiếc áo này ở Nữu Ước. Chị mỉm cười với chính mình, nghĩ đến chuyện anh yêu chiếc áo này biết mấy, cũng như anh yêu chiếc áo nỉ chị mua cho anh. Chiều chuộng anh quả là chuyện thú vị.

Ba người đàn ông thuộc dân áp phe và nhiều người đà bà đang chen chúc nhau đi phía trước chị, nhưng chị cũng khá cao để có thể nhìn qua đầu mấy người đàn bà kia. Ian đã có mặt, đứng ở chỗ cửa ra vào. Chị đưa tay vẫy. Anh cười toe, vẫy trả lại, vội vã di chuyển tiến lại, khẽ xô đẩy những người phía trước chị để lấy lối đi. Cuối cùng, anh tới chỗ chị, ôm chị vào lòng.

– Em đúng hẹn đấy… lại đẹp thế này. May cho em lắm đấy, anh chỉ muốn yêu em ngay tại chỗ này.

Anh chàng có vẻ vui sướng lắm. Và anh hôn chị. Chị vui mừng đã trở lại nhà.

– Đi thôi.

– Yêu em? Thách đấy!

Hai người vẫn đứng yên tại chỗ, hôn nhau, chỉ nói với nhau bằng mắt. Jessie không thể ngăn được nụ cười, không thể rời bàn tay khỏi khuôn mặt chồng: “Trông có vẻ khỏe mạnh đấy.” – Jessie, em có biết vắng em, anh cảm thấy thiếu thốn thế nào không?


Chị gật đầu. Chị hiểu anh mong nhớ chị ra sao.

– Cuốn sách ra sao?

– Tuyệt, họ nói với nhau thật ngắn ngủi, mà hiểu nhau rất nhiều. Họ có cần nhiều lời đâu.

– Quả thật tuyệt diệu! Anh cúi nhặt chiếc va-li lớn bằng da mà chị đã vất xuống sàn để rảnh tay ôm hôn anh. “Đi thôi cô nàng xếch-xy. Về nhà thôi”. Chị quàng tay vào cánh anh, và hai người cùng đi những bước thật dài, tóc chị quẹt trên vai anh, mỗi cử động của chị nhịp nhàng với anh.

– Em mang về cho anh một món quá đấy.

Anh mỉm cười. Đi đâu chị cũng quà về tặng cho anh.

– Anh thấy dường như em cũng mua cho mình một thứ gì. Một chiếc áo khoác thì phải.

– Anh thích chiếc áo này không? Hay nó xấu xí? Em chị sợ nó hơi nặng một chút.

– Thứ gì em mặc vào người cũng đẹp cả.

– Lạy Chúa, anh tử tế với em vô cùng! Ở nhà anh đã làm gì? Đánh bẹp chiếc xe rồi hả?

– Đấy, em nói câu tử tế thế đó? Anh hỏi em, nói vậy đã tử tế chưa? Còn anh?

Chị cười và anh cười theo.

– Không đâu. Anh đổi lấy chiếc Honda gắn máy. Anh nghĩ rằng em thích loại xe này hơn.

– Ý nghĩ hay gớm! Thôi anh cưng, anh làm em rùng mình. Nào nói thật cho em biết, chiếc xe hư hỏng ra sao?


– Hử? Anh nói để em biết là không những chiếc xe ở trong tình trạng hoàn hảo, mà còn sạch sẽ vô cùng, tình trạng này lúc em đi chiếc xe không có nỗi. Tội nghiệp chiếc xe dơ bẩn quá.

– Vâng em biết.

Chị nghiêng đầu qua một bên, và anh nhăn mặt.

– Em vô ơn lắm. Nhưng anh yêu em.

Anh hôn lên chót mũi chị, và chị vòng tay quanh cổ anh.

– Thử đoán coi nào.

– Anh phải đoán bao nhiêu câu?

– Một thôi.

– Em yêu anh?

– Cứ thử đoán coi.

Chị cười khúc khích và hôn lên gáy anh.

– Đoán trúng anh được thứ gì?

– Em nè.


– Khủng khiếp! Anh bắt.

– Anh ơi em vui sướng được trở lại nhà.

Chị khẽ thở dài,và đứng yên trong vòng tay anh, đợi hành lý của chị xuất hiện trên cái bàn quay. Nhìn vào mắt chị, anh có thể thấy chị đã thư giãn tâm trí. Chị rất ghét phải đi xa, ghét những chuyến bay, chị sợ chết, sợ trong lúc chị đi xa, anh lăn cổ ra chết trong chiếc xe bẹp dúm. Từ ngày ba má và đứa em trai của chị… bao nhiêu chuyện khủng khiếp. Chẳng phải những người đó chết bạo. Má chị mất lúc đã già, khá già. Sáu mươi tám tuổi chứ ít gì. Ba chị cũng được bảy mươi, ông chết vì buồn phiền, chưa đầy một năm sau. Nhưng Jessie không chuẩn bị tinh thần trước hai cái tang đó, và dễ thấy chúng đã tác động đến chị như thế nào. Sau khi cha mẹ mất đi, lại tới thằng em trai, chị không tài nào lấy lại tinh thần… Đôi khi Ian thắc mắc không hiểu vợ mình sẽ ra sao. Ác mộng, mê sảng, thật khủng khiếp. Chị cảm thấy mình rất cô đơn, và khiếp hãi quá. Đôi lúc chị không còn là con người anh đã biết. Đột nhiên chị lệ thuộc vào anh , khác hẳn cô Jessie xưa kia. Và hình như chị muốn được chắc dạ rằng anh cũng lệ thuộc vào chị… Đó là lúc anh chịu nghe chị bảo anh phải bỏ sở làm, và đâm đầu vào viết lách. Chị đủ sức để cung cấp cho anh. Nhưng có phần nào đó anh không tin chắc anh có thể viết văn. Nhưng việc dó vừa lòng cả hai vợ chồng. Cấp dưỡng anh, chị cảm thấy an tâm hơn. Quả thật lúc này, anh là tất cả đối với chị.

Jessie lại ngước nhìn chồng, mỉm cười.

– Đợi anh đưa em về tận nhà đã, em ạ.

– Hứ!

– Được rồi. Anh yêu em.

– Em cũng yêu anh.

Thiên hạ ngó hai người, nhưng anh chị chẳng thèm để ý.

Hai vợ chồng tiến lại nhà để xe, hỏi chiếc Mọgan. Vừa nhìn thấy, Jessie tươi cười, vẻ khiêu hãnh.

– Chúa ơi, coi ngon lành quá. Anh đã làm gì vậy?

– Đưa rửa xe. Lâu lâu cũng nên rửa cho sạch, và em sẽ thích kết quả đó.

– Ôi! Anh im đi!

Chị vui vẻ bá cổ anh, và anh né qua một bên, nắm lấy cánh tay chị, trong lúc chị cười ròn.

– Đừng đuổi đánh anh vội, hãy ngồi vào xe đi đã, nữ tặc.


Anh đập vào mông chị, và mở cửa xe.

– Đừng kêu em là nữ tặc chứ. Đồ tồi! Đồ công tử bột!

– Công tử bột hả? Có đúng anh nghe em gọi anh là công tử bột đấy không?

Anh có vẻ mích lòng, bước trở lại chỗ chị đang đứng.

– Này cô, sao cô dám gọi tôi bằng danh từ đó?

Nói đoạn anh nắm chân chị, nhấc bổng lên, đẩy chị vào chỗ ngồi trong xe.

– Đó, và anh nói cho em biết, với thân hình cao lớn của em, không thể gọi là đẹp.

– Ian, anh là đồ tồi!

Nhưng anh biết rằng chị chẳng mếch lòng khi nghe nói đến chiều cao của chị. – Vả lại, em nghĩ rằng em đang xuống ký.

– Ồ, xuống tới sáu mươi mốt ký, phải không?

Anh cười rỡn, trong lúc xếp dọn hành lý của chị vào thùng xe phía sau, anh vẫn chưa đóng nắp thùng xe và chị ngắm anh làm việc, mỉm cười.

– Đốt anh đi. Anh biết rất rõ em chị nặng năm mươi lăm ký, và hôm nọ em mới cân lại, thấy tăng có nửa ký thôi.

– Em nên ngồi yên cho rồi.

Anh lách mình vào trong xe, ngồi bên chị và quay nhìn tận mặt:

– Mừng em. Mừng em trở lại nhà.

– Chào mừng anh cưng. Được trở lại thật thú vị. Hai người mỉm cười với nhau một lúc lâu, và anh cho xe chạy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.