Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 18


Đọc truyện Bây Giờ Và Mãi Mãi – Chương 18

Sáng hôm sau, mọi người lại ngồi vào chỗ cũ để nghe luật sư và biện lý trình bày kết luận tội trạng trước bồi thẩm đoàn . Ian và Jessie rất hài lòng về những ý kiến của ông Martin và cách ông trình bày ý mình với bồi thẩm đoàn, và họ có cảm tưởng rằng ông đã khiến được mọi người có cảm tình rất nhiều với bị cáo .

Rồi Matilda Howard Spencer đứng dậy . Quả là tay cáo già . Bà vẽ ra hình ảnh của một cô gái đau khổ, bị đối xử bất công, tan nát tim vàng, và bị lợi dụng tàn nhẫn – là cô Margaret Burton sống trong sạch và làm việc vất vả . Bà cũng lên án nặng nề những người đàn ông, như Ian Clarke, tự cho mình cái quyền bạ đâu cũng chim chuột, muốn ai lợi dụng người đó, chọn ai hãm hiếp người đó, để rồi đá đít người đàn bà, về nhà với vợ là những người sẵn sàng chịu đựng, có thể “làm mọi chuyện để bảo vệ chồng” như lời Jessie đã tự thú nhận . Ông Martin phản đối, và bị cho qua.

Về sau ông có giải thích với vợ chồng Jessie rằng ít khi ông phải phản đối trong một cuộc tranh cãi trước phiên tòa xử kín, nhưng mụ đàn bà này, chỉ cần nhắc đến tên anh Ian thôi, là đã đùng đùng nỗi giận . Và Jessie vẫn còn sôi gan ứa mật khi tòa đình lại để ăn trưa.

– Anh có nghe mụ đó nói gì không ?

Giọng chị rất to và the thé, ông Martin và anh Ian vội đưa mắt bảo chị bớt giận .

– Nói nhỏ bớt chứ, Jessie – Ian năn nỉ .

Lúc này không nên chống đối một người nào . Trong bồi thẩm đoàn có mấy người ra trễ, vừa đi ngang qua để về ăn trưa. Ian thấy có hai người nhìn Jessie lúc chị đang mở miệng nói:

– Tôi cóc cần . Con mụ này …

– Im đi, cô nhỏ mồm – Anh vội đưa tay ôm ngang người chị, siết thật chặt . Nhưng vẫn yêu em lắm !

Chị thở ra thật dài, rồi mỉm cười:

– Em bực với chuyện này quá .

– Ô kê ! Anh cũng vậy . Thôi, ta nên tạm quên chuyện dơ bẩn này để đi ăn trưa. Đồng ý ? Không nói về vụ án nữa nhé ?

– Ô kê ! Nhưng chị vẫn cứ càu nhàu mãi, trong lúc hai người đi theo hành lang.

– Không nói “Ô kê”. Anh muốn một lời hứa long trọng kia. Anh không bằng lòng cho bữa ăn trưa của chúng ta mất vui. Luôn luôn coi mình đang ra trước bồi thẩm đoàn, và không có quyền bàn cãi gì hết .

– Anh thật sự tin rằng họ để ý đến chuyện vừa rồi ?

Ian hờ hững nhún vai, và nắm tóc vợ:

– Anh không cần để ý đến việc chúng làm . Chỉ cần nói cho anh biết em có chịu hứa với anh không. Không nói đến vụ án nữa . Được chứ ?

– Được . Em hứa . Khó chịu với anh lắm .

– Đúng, anh là thằng khó chịu, thằng chồng ưa gây gổ của em.

Anh có vẻ bực bội trong lúc hai người chạy xuống những bậc thềm, ra ngoài đường, nhưng rồi anh lại tỏ ra rất vui vẻ .

Họ về nhà ăn trưa. Jessie ngó qua xấp thư từ, trong lúc Ian đọc tờ “Tuần san Phát hành sách”, rồi quay qua vừa đọc báo, vừa ăn bánh xăng-uých chị đã làm sẵn .


– Hôm nay anh dữ dằn quá ! – Chị gặm khúc bánh xăng-uých kẹp thịt gà, và liếc nhìn vào giữa trang báo anh đang đọc, nhăn mặt .

– Hử ?

– Em nói rằng anh khó chịu lắm .

– Gì ? Anh nhìn xuống và nhăn mặt:

– Ồ, tội nghiệp mà !

– Được . Lên tiếng nói chuyện với em vài câu chứ . Em cô đơn quá .

– Anh mới đọc báo có năm phút, mà em đã kêu là cô đơn.

– Hứ ! Anh muốn chút rượu vang đưa miếng ăn chăng ?

– Không. Anh sẽ chịu nỗi . Nhà còn Coca-cola không ?

– Để em coi lại xem sao.

Chị đi tìm, anh tiếp tục đọc báo . Lát sau chị trở lại, cầm theo một lon Coca-cola ướp lạnh, nói:

– Nghe em nói này, anh …

– Suỵt ! Anh nóng nảy vẫy tay bảo chị im đi, tiếp tục đọc báo . Rồi một điều gì hiện ra trên nét mặt anh, trên ánh mắt nữa . Anh có vẻ xúc động mạnh .

Chị hỏi:

– Chuyện gì vậy ?

Anh quên hẳn chị, đọc cho dứt bài báo, cuối cùng mới nhìn lên, vẻ chán nản .

– Đọc đây thì biết ! Anh chỉ một bài báo bốn cột, trang hai.

Jessie muốn đứng tim, khi đọc thấy tiêu đề: “HIẾP DÂM – ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN CỨNG RẮN”. Bài báo thuật lại cuộc hội nghị của ban tư pháp hình sự mới nhóm hôm trước, bàn về hình phạt đối với những kẻ can tội hiếp dâm. Bài báo viết với giọng cứng rắn: Không có hưởng án treo, không điều tra lâu lắc để giảm nhẹ tội trạng, và bớt khe khắt đối với các bài tường thuật về tội hiếp dâm. Nghe giọng tác giả bài báo cứ như thể muốn anh nào can tội hiếp dâm là đem treo cổ, không cần xét xử lôi thôi. Thật là điều không may lại có bài báo này đúng vào ngày mà bồi thẩm đoàn nhóm họp để quyết định tội trạng .

– Anh có nghĩ rằng việc này sẽ gây ảnh hưởng đến vụ án của chúng ta không, Ian ? – Ông chánh án có khuyên mấy người rằng đừng để chuyện gì tác động đến …

– Ồ, chuyện vớ vẩn thôi, Jessie. Giả sử như bây giờ anh nói với em một chuyện gì, lại có kẻ bảo em đừng nên nghe, thì em có nghe hay không ? Em sẽ nhớ chuyện đó hay không ? Chẳng qua họ cũng là những con người trần tục thôi. Đương nhiên họ cũng chịu ảnh hưởng những điều nghe được chứ . Em cũng vậy, anh cũng vậy, ông tòa cũng thế .

Anh đưa tay vuốt tóc, rồi gạt khay thức ăn qua một bên. Jessie gấp tờ báo, để vào trong ngăn kéo .


– Ô kê. Vì thế, có thể họ đã đọc tờ báo hôm nay, cũng có thể không. Nhưng chuyện này, ta chẳng làm gì được, tại sao không gạt nó qua một bên, hả anh cưng ? Quên nó đi là xong. Chúng ta có thể ráng làm nỗi chuyện đó không ? Chính ta là người đã bắt em phải hứa là không bàn tới chuyện vụ án nữa, anh nhớ chứ ? – Chị dịu dàng mỉm cười với anh. Hai mắt anh như hai hạt xa-phia, đen láy và lấp lánh, nhưng bối rối .

– Đúng, nhưng Jessie ạ …Trời ơi … em nói phải . Em đúng . Anh ân hận .

Nhưng sau đó bữa ăn rất căng thẳng, cả hai người không ai ăn hết phần bánh xăng-uých của mình .

Trên cuốc xe tới tòa Thị sảnh, họ giữ yên lặng, và Jessie nghe được tiếng gót giày của chị nện trên sàn nhà đá hoa, lúc hai người bước vào . Tim chị đập thùm thụp đồng bộ với tiếng vang của gót giày, văng vẳng như hồi chuông báo tử .

Ông chánh án ngỏ ý với bồi thẩm đoàn chưa tới nửa giờ đồng hồ, sau đó họ lặng lẽ ra khỏi phòng xử án, tới họp kín tại một phòng bên kia hành lang, gài chốt bên trong và có thừa phát lại đứng gác bên ngoài .

– Sao bây giờ, hả hai ông ? – Ông Martin và Ian tới ngồi cạnh bên Jessie.

– Chỉ việc đợi thôi. Nếu họ không đi đến quyết định thống nhất, ông chánh án sẽ cho tạm nghỉ và trở lại vào sáng mai.

– Và thế là xong ? – Jessie tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Đúng . Thế là xong.

Lạ nhỉ ? Mọi việc xong xuôi, hay hầu như vậy . Bao chuyện phiền phức, buồn bực, có lẫn cả căng thẳng thần kinh và bi kịch đột ngột, mà rồi mọi việc xong xuôi. Hai phe tranh luận hăng hái, ông chánh án nói vài câu với bồi thẩm đoàn, kéo nhau vào một phòng khóa kín, nói chuyện với nhau, phán câu phân xử, ai về nhà nấy, và vụ án xử xong. Nghe sao như định mạng, như một trò chơi, hay một buổi khiêu vũ vậy . Mọi việc được tổ chức khiếp đảm, đúng thủ tục . Như một tục lệ trong bộ lạc vậy . Ý nghĩ đó khiến chị muốn cất tiếng cười, nhưng Ian và ông Martin có vẻ nghiêm nghị quá . Cuối cùng chị ngước nhìn chồng mỉm cười, và ông luật sư nhìn chị với vẻ lo lắng . Quả thật chị không hiểu gì cả . Ông cũng không chắc dạ là Ian có hiểu, có lẽ anh cũng như vợ anh thôi.

– Ông nghĩ sao, ông Martin ? – Ian quay lại hỏi ông luật sư, nhưng ông Martin có cảm tưởng rằng anh hỏi câu đó vì Jessie hơn vì bản thân anh.

– Tôi không hiểu . Ông đã coi báo sáng nay chưa ? – Ian đã bình thản nét mặt trở lại – Có . Vào bữa trưa. Không có lợi, phải không ?

Ông luật sư lắc đầu, Ian lại nói:

– Tốt . Ít nhất chúng ta cũng đã trình diễn ngoạn mục .

– Có thể được ngoạn mục hơn, nếu Green tìm ra được thứ gì vững chắc hơn về Burton và Knowles. Tôi chỉ biết chắc rằng đó là điểm then chốt của vụ án này .

Ông Martin giận dữ lắc đầu, và Ian vỗ nhẹ vai ông.

Jessie tỏ ý thắc mắc, – Ả có trở lại để nghe tuyên xử không ?

– Không. Cô ta không trở lại tòa nữa .

– “Chó thật!” – Tiếng nói đó ngắn ngủi, và nhỏ, từ trong ruột chị tuôn ra.


– Jessie! – Ian vội vã bảo vợ im đi, nhưng chị không thể im được .

– Hay nhỉ ? Ả phá hoại cuộc sống của vợ chồng mình, làm chúng mình điêu đứng, chưa kể đến chuyện thần kinh chúng mình bị căng thẳng, thế rồi ả bỏ đi khơi khơi, an nhiên tự tại . Anh mong muốn tôi phải đối xử với ả như thế nào đây ? Tạ ơn nữa chắc ?

– Không phải vậy . Nhưng không có điều nào …

– Tại sao không ? – Jessie to tiếng hơn, và Ian hiểu chị bực bội ra sao – Này, ông Martin, sau khi thắng kiện chúng tôi có thể kiện lại ả không ?

– Có . Tôi hy vọng là có, nhưng bà lấy lý do gì để kiện ? Cô ta có làm điều gì đâu?

– Vậy thì, ta kiện Nhà nước .

– Trước kia, chị chưa hề nghĩ đến chuyện này .

– Này, tại sao cả hai ông bà không dạo chơi chỗ hành lang một lúc ? – Ông đưa mắt cho Ian và anh gật đầu – Có lẽ chỉ một lát nữa bồi thẩm đoàn sẽ trở lại, có thể vậy đó . Nên đi gần gần thôi, đừng rời toà nhà .

Jessie gật đầu, đứng dậy, nắm cánh tay Ian. Ông Martin từ giã, trở lại bàn giấy . Khiếp đảm thật, Jessie cứ nhất định không chịu chấp nhận chuyện vợ chồng chị có thể thua kiện .

– Em muốn chúng mình kiếm miếng nước uống . – Jessie chậm rãi tiến vào hành lang, đứng dựa vào tường đợi Ian đốt thuốc cho cả hai người . Chân chị run run, và chị tự hỏi không hiểu chị còn đứng vững được bao lâu trước mặt bà lạnh lùng. Chị muốn ngã quỵ xuống sàn nhà, ôm chặt lấy đầu gối Ian trong niềm thất vọng. Anh phải đứng vững . Anh phải … anh phải … chị muốn đập cửa phòng họp của bồi thẩm đoàn … để …

– Mọi việc sẽ nhanh chóng êm xuôi, Jessie. Ta nên ngừng lại chỗ này .

– Vâng – Chị mỉm cười nửa miệng, và móc cánh tay chị vào cánh tay anh, và hai người bắt đầu trở lại trên chỗ hành lang.

Hai người giữ im lặng hồi lâu và Jessie để tâm trí chị được tự do phiêu lưu, lúc lang thang, lúc xông tới, nhảy từ ý tưởng này qua ý tưởng kia, trong lúc chị hút thuốc, bước đi, và nắm chặt anh Ian. Phải mất cả giờ đồng hồ đầu óc chị mới ngừng quay cuồng, bớt suy bại . Chị cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và buồn bã . Nhưng không bao lâu, chị cảm thấy được như chị chạy sai tốc độ, chị đã sai lầm một điều gì .

Chị quyết định gọi về cửa tiệm, chị để coi việc buôn bán ra sao. Lúc này không phải lúc gọi điện thoại, nhưng đột nhiên chị muốn bắt nắm một điều gì thân thuộc, để được biết rằng thế giới vẫn vững vàng, không đơn giản sụp đổ thành một hành lang bất tận ở đó chị và anh Ian bị bắt tội phải suốt đời đi mãi đi mãi, trong sự yên tĩnh khủng khiếp . Chị thấy thiếu thốn những tiếng ồn ào trong cửa tiệm, những công việc tầm thường, và những khuôn mặt quen.

Nghe hai cô kể lại những chuyện xảy ra, Jessie cảm thấy khỏe ra. Cũng như lúc đi coi hát bóng với bà Astrid. Toàn những chuyện bình thường thôi, không có chiều sâu của những chuyện đã xảy ra cho anh chị mấy tuần nay, và chị cũng không thể chịu đựng lâu hơn.

Lúc bốn giờ chiều, anh Ian cũng có vẻ thư giãn tinh thần, và hai vợ chồng rủ nhau chơi trò đánh đố . Lúc bốn rưỡi, anh chị đang mê say với trò chơi đó:

– Cái gì màu xám có bốn chân và có vòi ?

– Con voi ?

Chị cười khinh khích – Không phải, ngu lắm, con chuột đi nghỉ hè .

Ian nhăn mặt, vui thích với trò chơi. Họ như hai học sinh kém bị đuổi ra ngoài hành lang.

Hai người đang vui cười thì thấy ông Martin ở đầu hành lang kia vẫy gọi họ, khẩn cấp lắm . Trò chơi đành bỏ dở . Ian là người đứng dậy trước . Anh nhìn vào mặt Jessie, thấy chị tái xanh, khiếp đảm . Có chuyện xảy ra rồi đây, không còn vui đùa để tự tin rằng chuyện đó không bao giờ xảy ra.

– Jessie, đừng khiếp hãi quá ! – Anh có thể thấy rõ sự khủng khiếp trên nét mặt chị, anh ôm nhẹ chị vào lòng, giữ chặt – Anh yêu em. Đó mới là chuyện quan trọng: anh yêu em. Chỉ nên nghĩ đến điều đó, và không điều gì có thể thay đổi và em phải mạnh khỏe . Được không ? – Chị gật đầu, nhưng lúc anh nhìn lên, vẫn thấy cằm của chị rung động – Em tốt lắm . Và anh yêu em.

– Anh cũng tốt, và em yêu anh… Em muốn nói …

Chị cười, cười ra nước mắt, và anh ôm chặt thêm.


– Em mới tốt, đồ ngu. Anh không tốt .

– Anh không tốt ? – Chị đã cảm thấy khá hơn. Chị vẫn được vậy, mỗi khi anh ôm chị .

– Ồ, Jessie … Anh nói cho em biết: anh muốn lúc nào cũng giữ được vững vàng – Hai người cùng cười, và anh đẩy chị ra xa.

– Mọi việc rồi sẽ êm xuôi. Thôi, ta vô.

– Em yêu anh, anh cưng. Em muốn anh hiểu em yêu anh như thế nào .

Nước mắt chị ràn rụa, trong lúc chị bước bên anh, vội vã, muốn nói nhiều với anh, trong thời gian quá ngắn ngủi .

– Có em ở đây là đủ với anh mọi chuyện rồi . Bây giờ, hãy bỏ hẳn nét mặt bi thảm đó đi.

Chị cười gằn, đưa tay vuốt má . Quả thật có những vết nước mắt trên tay chị .

– Trông em khiếp đảm lắm hả ?

– Tuyệt đẹp .

Họ đã tới cửa phòng xử án .

– Ô kê ? – Anh nhìn chị thật lâu, thật kỹ, trong lúc hai người cùng đứng nhìn vào mặt nhau. Viên thừa phát lại nhìn hai người rồi quay mặt đi.

– Ô kê ? Chị gật đầu lặng lẽ, và hai người nhìn nhau, mỉm cười .

Họ vào phòng xử án, và bồi thẩm đoàn đã lục tục ngồi vào ghế, ông chánh án cũng đã trở lại ghế ngồi .

Bị cáo được mời đứng dậy, và Jessie cũng nhỏm người dậy, cùng lúc với chồng, nhưng chị nhớ lại, đành ngồi xuống . Chị nhắc thầm với chị: “Ô kê… Ô kê… Ô kê”. Ngón tay chị bấu chặt lấy lòng ghế, và chị nhắm mắt lại . Mọi việc có thể êm xuôi, nhưng chờ đợi là chuyện khủng khiếp . Chị nghĩ rằng chuyện này cũng chỉ như gắp viên đạn ra khỏi cánh tay, chẳng chết người, nhưng lạy Chúa, gắp đạn ra cũng đau đớn lắm .

Ông chánh án yêu cầu vị niên trưởng bồi thẩm đoàn đứng ra đọc bản án . Jessie nín thở, ước mong được đứng gần bên chồng .

Thế là xong.

– Bồi thẩm đoàn nghĩ sao về tội cưỡng bức hãm hiếp đối với bị cáo ?

Họ xem lại bản cáo trạng, và làm việc theo đường lối riêng của họ … Jessie nóng lòng chờ đợi .

– Có tội !

Jessie mở bừng hai mắt, chị thấy Ian nao núng, tưởng như anh vừa bị roi quất giữa mặt . Nhưng anh không nhìn quanh để tìm chị .

Chị bàng hoàng ngồi yên, anh đứng không nhúc nhích .

Ông Martin đưa mắt nhìn Jessie, chị cảm thấy nước mắt chị bắt đầu tuôn ra trên mặt, trong lúc bồi thẩm đoàn lục tục giải tán, rời phòng .

Ian ngồi xuống và Jessie tiến lại bên anh. Chị nhìn vào mắt anh, thấy trắng dã . Chị không nghĩ ra điều gì để nói với anh và trên mặt anh hai dòng nước mắt đã lăn tăn rơi xuống cằm .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.