Bẫy Cô Ấy

Chương 7


Đọc truyện Bẫy Cô Ấy – Chương 7


Vì cùng nhau hợp tác khiến người khác bỏ chạy, quan hệ của bốn người cũng trở nên thân thiết hơn.

Bây giờ không chỉ có Ôn Nhiễm gọi Tạ Quan Tinh là A Nhượng, mà ngay cả Dương Tiểu Mạn và Ôn Tân Nhĩ cũng gọi cậu như vậy.

Sau khi ăn xong cơm, Dương Tiểu Mạn đăng ảnh chụp ban nãy lên vòng bạn bè.

Hầu hết vòng bạn bè của cô đều là những bạn học trong trường nên ảnh chụp đã được mọi người lưu lại rồi đem lên diễn đàn bát quái.

Mới khai giảng có hai ngày, lúc này chương trình học cũng không quá dày đặc, mọi người đề bàn tán về các tân sinh viên nên tấm ảnh chụp này là cơ hội để mọi người bát quái.

“A, phiền chết rồi! Đám người này đúng là nhàm chán, cái gì cũng đem lên diễn đàn nói cho bằng được!” Dương Tiểu Mạn cất điện thoại, biết bây giờ mình có gỡ ảnh cũng đã muộn.

Có điều cô cũng không nghi là Ôn Tân Nhĩ với Tạ Quan Tinh lại hot như vậy, có một bữa cơm thôi mà.

Ôn Nhiễm đang đắp mặt nạ, cô cũng không lạ gì việc này.

“Để ý làm gì, họ cũng không thể đem chuyện giả nói thành thật được.”
[Ôn Nhiễm có đối tượng?]
[!!!! Nói rõ đi, ai có đối tượng? Ôn Nhiễm có đối tượng khi nào?]
[Không phải lúc nghỉ hè cô ấy còn mạnh miệng bảo sẽ độc thân cả đời sao?]
[Lão bà Lý Mộng Giác kia chắc sẽ không cho cô ấy yêu đương rồi, năm sau đội tuyển quốc gia chiêu sinh, Lý Mộng Giác chắc chắn là muốn Ôn Nhiễm dành được một vé, mà yêu đương sẽ gây cản trở việc tập luyện.

Cậu nhìn thử đi, mấy học viện chuyên nghiệp như khiêu vũ hay biểu diễn, yêu đương vào thì 90% là sẽ bỏ bê tập luyện, thậm chí còn vì thất tình, cãi nhau mà ăn uống quá độ.

Thật đúng là, ba ngày không thấy thì dáng vóc của họ cũng thay đổi luôn rồi.]

[Vậy hai người kia là…]
[Tân sinh viên đó, người lạnh lùng kia là Ôn Tân Nhĩ, còn chàng trai đẹp trai lại ngoan ngoãn kia là Tạ Quan Tinh.

Họ đều là tân sinh viên chuyên ngành lâm sàng của học viện y học.]
[Tân sinh viên?]
[Tân sinh viên năm nay chất lượng cao như vậy sao?]
[Hai cậu nhóc này trông thật đẹp trai, Ôn Nhiễm cũng quá tốt số rồi mới được cả hai người cùng lúc.]
[Nói không chừng một người là của Dương Tiểu Mạn đó.]
[Không có khả năng, Dương Tiểu Mạn nổi tiếng là một foodgirl* mà.]
[*]: nguyên gốc là:.

Ý chỉ những cô gái sành ăn.

[Vậy Ôn Nhiễm quen một lần hai người à?]
[Lầu trên có bệnh hả? Mấy người một ngày không sân si người khác sẽ chết hay sao?]
[Ôn Tân Nhĩ là em trai của Ôn Nhiễm có được hay không? Mấy người cũng phải để ý họ của hai người giống nhau chứ?
[Được, tôi chính thức tuyên bố sau này Ôn Nhiễm sẽ là chị của tôi.]
[Sau này tôi sẽ che chở cho chị của tôi, đề nghị mấy người sau này không được nghị luận về chị của tôi như vậy!]
[Vậy, cho tôi hỏi nhỏ chút, Ôn Nhiễm cũng là chị của Tạ Quan Tinh sao? Nếu đúng vậy thì tiếng “chị” này tôi cũng muốn gọi…]
[Cùng câu hỏi!]
[Bây giờ tôi chỉ mong Tạ Quan Tinh không thích Ôn Nhiễm, mà có ai không thích Ôn Nhiễm được chứ? Chị em của tôi ngoài miệng thì nói chán ghét Ôn Nhiễm mà mấy hôm trước tôi phát hiện album ảnh của cô ấy toàn là ảnh của Ôn Nhiễm, nickname Weibo còn là Tiểu bảo bối Nhiễm Nhiễm.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Vậy chắc Tạ Quan Tinh cũng không kiềm được đâu, cậu xem cậu nhóc ấy trông ngoan ngoãn như thế, chắc là trước đó còn không yêu sớm nữa.

Bây giờ gặp phải Ôn Nhiễm xinh đẹp như vậy, chậc chậc chậc, ai, đúng là khó nói.]

[Tình chị em, không thể nào, không phải Ôn Nhiễm nói sẽ không thích người nhỏ tuổi hơn sao?]
[Ôn Nhiễm: Tôi không có nói như vậy.]
[hhhhhhh]
[Chị em tự cầu phúc đi, trực giác của tôi luôn chuẩn, tiểu học đệ Tạ Quan Tinh này không đơn giản như vậy đâu.]
…….!
Mấy ngày kế tiếp Ôn Nhiễm đều có tiết học mà tân sinh viên mới vào trường cũng có nhiều việc phải làm, xoay qua xoay lại Ôn Nhiễm cũng chưa gặp được Ôn Tân Nhĩ, nên là cũng không gặp Tạ Quan Tinh.

Giống như cô muốn gặp Tạ Quan Tinh thì chỉ có Ôn Tân Nhĩ đi chung thì mới gặp được, chứ hai người bọn họ mà muốn gặp riêng nhau thì đúng là không có lí do thật.

Hơn nữa chương trình học nửa học kì này của Ôn Nhiễm cũng tương đối nhiều, mới mấy ngày mà Ôn Nhiễm đã đem Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh vứt sau đầu.

– —Truyện được đăng tại wattpad @Yoshiong.

Bọn reup là bọn không có văn hóa, đi tắm đập đầu vào bồn cầu—
Lúc gặp lại Tạ Quan Tinh, Ôn Tân Nhĩ không đi cùng với cậu.

Mấy ngày nay tin đồn về Ôn Nhiễm với Tạ Quan Tinh cũng đã nhạt dần, vì Ôn Tân Nhĩ với Tạ Quan Tinh cứ như hình với bóng nên trên diễn đàn ngầm suy đoán bọn họ là tình tay ba.

Vì một người thì lạnh lùng còn một người thì đơn thuần, bình thường làm gì cũng ở bên nhau.

Ôn Tân Nhĩ ít nói, còn Tạ Quan Tinh lại hoạt bát, nếu không phải biết tính hướng của Ôn Tân Nhĩ, Dương Tiểu Mạn cũng không ngại mà chèo thuyền cp này.

Ôn Nhiễm xuống lầu mua băng vệ sinh, ai ngờ chỗ cô thường mua đã bị thay thế bằng một căn tin bán quà vặt, cô chỉ có thể đến siêu thị lớn bên kia mua.

Bên kia là đường đến chỗ học, hai bên đều là kí túc xá, nam nữ đều có.


Vừa vặn đụng phải sinh viên học sinh học xong tiết tự học đang ra về.

Tiệm trà sữa hai bên, cửa hàng gà rán hamburger với siêu thị lớn nhỏ đều có bóng dáng của sinh viên trong đó.

Ôn Nhiễm đang thèm kem, nhìn chốc lát lại do do dự dự mà gọi một li nước chanh nhiệt độ thường.

Nhiệt độ thường chắc sẽ không có việc gì, Dương Tiểu Mạn thường nói vậy.

Sau đó cô mới vào siêu thị mua băng vệ sinh.

Cô mặc áo rộng thùng thình cùng với quần đùi đi đến gian hàng băng vệ sinh, đối diện là khu để đồ dùng tẩy rửa.

Ôn Nhiễm tùy tiện lấy hai loại cô thường dùng rồi chuẩn bị đến quầy tính tiền, vừa quay người lại cô đã nghe được âm thanh quen thuộc.

Ôn Nhiễm yên lặng mà nhìn, là một nam và một nữ.

Tuy rằng cô gái đưa lưng về phía cô nhưng chỉ cần một sợi tóc Ôn Nhiễm cũng nhận ra người này là ai.

Năm hai trường nghệ thuật, Điền Tiểu Điềm.

Mà chàng trai đối diện là năm nhất trường y…Tạ Quan Tinh?!
Hai người này…..!
Ôn Nhiễm thở hắt ra, tuy rằng biết nghe lén là không đúng nhưng cô vẫn muốn nghe chút coi sao.

“Tạ Quan Tinh”, Điền Tiểu Đẹp nhẹ giọng nói, cụp mi xuống e lệ ngượng ngùng, “Chị với Vương Kiêu Phi đã chia tay.

Không phải em nói chị độc thân thì em…”
“Học tỷ, chị đang nói gì vậy?” Tạ Quan Tinh không lộ ra dấu vết mà nhìn thoáng qua cô gái đang ở phía sau kệ hàng, lộ ra vẻ lo lắng không yên, “Lúc ấy em chỉ nói, chị đang có bạn trai mà lại đi tỏ tình với em thì có chút không thích hợp.”

Miệng Điền Tiểu Điềm chậm rãi mở lớn, cô cũng tưởng thật là Tạ Quan Tinh có ý như vậy.

Lúc đó cô quá khẩn trương, ngữ khí của Tạ Quan Tinh lại ôn nhu khiến cô tưởng nếu mình độc thân thì Tạ Quan Tinh sẽ hẹn hò với cô.

Ai ngờ được, bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo?
Điền Tiểu Điềm đỏ mắt, “Nhưng chị đã chia tay….”
Tạ Quan Tinh cụp mắt, cũng có chút ủy khuất, “Nhưng đâu có liên quan đến em?”
Cậu nói nghe có vẻ thành thành thực thực, khiến người khác không nghe được ý cười bên trong.

Điền Tiểu Điềm: “……”
Thật đúng là như vậy.

“Nhưng, nhưng mà, chị….” Điền Tiểu Điềm ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Cô muốn nói cô vì cậu ấy mà chia tay, vậy cậu ấy không thể đồng ý hẹn hò với cô sao? Nhưng nhìn gương mặt phúc hậu vô hại này của Tạ Quan Tinh, căn bản là cô không thể nói những lời cường ép này.

Nghĩ đến thôi mà cô thấy mình đã phạm tội tày trời.

Ôn Nhiễm ngạc nhiên nhìn Điền Tiểu Điềm khóc lóc chạy ra không khỏi suy nghĩ.

Cô cảm giác mình đã phát hiện được một bí mật nào đó.

Vừa thu hồi tầm mắt, trán Ôn Nhiễm đã bị ai đó chọc vào.

“Học tỷ, chị đang xem cái gì đó? Đang ngắm em sao?”
Tạ Quan Tinh cúi sát vào nhìn Ôn Nhiễm phía sau kệ hàng, ánh mắt long lanh lại có chút chiều chuộng.

Ôn Nhiễm chớp chớp mắt, ngại ngùng khi bị người khác bắt quả tang mình đang nghe lén, hơn nữa với ánh mắt của Tạ Quan Tinh, cuối cùng cô cũng hiểu được Dương Tiểu Mạn nói “Bà đây xấu hổ đến muốn nổ tung!” là cảm giác gì..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.