Đọc truyện Bẫy Cô Ấy – Chương 3
Editor: Everly
– —
Ôn Nhiễm nghe không rõ bên kia đang nói gì, cô hỏi lại, “Em đang nói chuyện với ai đó?”
Ôn Tân Nhĩ độc mồm, “Đang giúp chị tìm đối tượng.”
Tạ Quan Tinh ung dung lật một trang sách.
Đầu dây bên kia cô gái kéo thật dài âm cuối, “Hả….Tìm ai?”
“Tạ Quan Tinh, cậu ấy hỏi chị có chịu cậu ấy không?”
Ôn Nhiễm nghe thấy cái tên quen thuộc, chớp chớp mắt theo bản năng nhìn về phía Dương Tiểu Mạn.
Dương Tiểu Mạn cổ vũ, “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
“….”
Sau khi uống rượu thì Ôn Nhiễm có hơi trì độn.
Dương Tiểu Mạn phản ứng nhanh hơn cô, đoạt lấy điện thoại của cô nói lớn, “Đương nhiên là được, không thành vấn đề, chị đồng ý rồi.”
Sau đó Dương Tiểu Mạn không cho Ôn Tân Nhĩ nói lời nào mà trực tiếp tắt máy.
“Em trai cậu giới thiệu ai cho cậu vậy?”
Ôn Nhiễm ôm chai rượu, chậm rì rì hỏi, “Cậu không biết là ai sao còn đồng ý giúp tớ?”
“Hả?” Dương Tiểu Mạn ngửi thấy mùi rượu trên người mình, chán ghét nhíu mày, “Tớ nghe thấy mà,là Tạ Quan Tinh, người này tớ biết.”
“Cậu biết?” Ôn Nhiễm có chút kinh ngạc.
Thật ra thì với khuôn mặt của Tạ Quan Tinh, nổi tiếng ở Đại học Nam Kinh là điều sớm hay muộn thôi, mà hôm nay chỉ mới chào đón tân sinh viên.
Không cần nghĩ cũng biết trên diễn đàn đã ầm ầm lên rồi.
Đại học Nam Kinh đã thành lập gần trăm năm, diễn đàn của trường cũng được lập nhiều năm rồi.
Trường còn có cả bảng xếp hạng riêng của giáo thảo và giáo hoa*.
Họ tên, chuyên ngành học sẽ được công khai khi có sự đồng ý của chủ nhân, nếu người đó không đồng ý thì thông tin của họ sẽ được mosaic**.
[*] Ý chỉ trai xinh gái đẹp.
[**] Làm mờ
Mỗi khi bắt đầu năm học mới, bảng xếp hạng này cũng sẽ được bầu lại.
Chỉ là mấy năm nay vẫn không có ai quá xuất chúng.
Top ba của trường quay qua quay lại cũng chỉ có ba người kia.
Ôn Nhiễm cũng có thứ hạng, xuất thân từ học viện nghệ thuật, cô cũng là hoa khôi của khoa, vốn dĩ cô sẽ là giáo hoa.
Nhưng vào lúc bầu chọn, Trần Phi Ngọc đã nặc danh bêu xấu cô trên diễn đàn, còn mua thủy quân làm cô rớt xuống vị trí hạng hai.
Cuối cùng người đứng nhất chính là sinh viên chuyên ngành của học viện Y học, lớn hơn Ôn Nhiễm một tuổi.
Ở trường cũng có danh tiếng, từng phát biểu luận văn SCI*, vài lần tham dự nghiên cứu khoa học, thậm chí còn có bằng sáng chế mang tên mình.
[*] SCI là tên viết tắt của Science Citation Index là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960.
Dương Tiểu Mạn đi vào toilet, cô cầm bàn chải đánh răng đánh vài cái rồi nói, “Vốn dĩ tớ cũng không biết, nhưng không phải chiều nay em cậu và Tạ Quan Tinh tới đón cậu tan học sao? Ảnh chụp sớm đã truyền đi, bọn họ còn không biết đó là em cậu, còn đoán em cậu hay Tạ Quan Tinh ai là đối tượng của cậu nữa.”
“Mà cũng phải nói, đứng bên cạnh cậu mà lại không bị mờ nhạt, Tạ Quan Tinh đúng là trâu bò, tớ còn thấy em cậu không đẹp trai bằng tên đó nữa.”
Ôn Nhiễm đem chai Whiskey uống xong để xuống gầm bàn, cau mày nói, “Không nói được, phong cách của họ không giống nhau.”
Dương Tiểu Mạn gật gật đầu, “Đúng là không giống thật.”
Ôn Nhiễm bước vào toilet, vừa đi vừa cảm thán, “Chắc năm nay bảng xếp hạng của nam sinh sẽ thay đổi.”
“Tớ xem bảng xếp hạng cũ cũng thấy chán.”
–
Ôn Nhiễm tắm xong, nằm trên giường chơi điện thoại.
Cô đã đem những việc mình làm khi uống rượu quăng ra sau đầu.
Điện thoại chợt hiện lên thông báo tin nhắn của Wechat.
Người gửi có avatar là con mèo Ragdoll xinh đẹp, là Tạ Quan Tinh.
[Tạ Quan Tinh: Xin chào, học tỷ / gương mặt tươi cười đáng yêu.]
[Tạ Quan Tinh: Học tỷ, chuyện ban nãy chị nói là thật sao?]
Tay Ôn Nhiễm run lên, điện thoại liền đập vào mặt.
“Shhh…..”
Ôn Nhiễm xoa xoa chóp mũi đau đến tê dại, cô hạ quyết tâm chuẩn bị làm người xấu trong lòng em trai đáng yêu.
Sau khi cân nhắc soạn tin nhắn hồi lâu, Ôn Nhiễm đọc lại một lần, xác định là không có vấn đề gì.
Cô định gửi đi thì Tạ Quan Tinh đã gửi lại một tấm hình.
Thiếu niên lúc này đang nằm trên giường đắp chăn bông mỏng, trông có vẻ buồn ngủ, cằm cậu tựa vào cánh tay, lông mi vừa dày vừa dài.
Ánh mắt Tạ Quan Tinh mê mang nhìn vào màn hình, tựa như mang theo làn nước, giống một con mèo sữa mềm mại.
Ôn Nhiễm hò hét trong im lặng: Vậy ai mà chịu được!
Thật lâu sau Ôn Nhiễm mới từ trên giường ngồi dậy.
Quên đi, bây giờ còn không chịu thì sao mà được.
[Ôn Nhiễm: Ừm, là thật.]
Chưa đến vài giây thì đối phương đã trả lời.
Còn là một đoạn tin nhắn rất dài.
[Tạ Quan Tinh: Em với chị cũng mới biết nhau đây thôi, chúng ta có thể tìm hiểu trước rồi mới quyết định là có hẹn hò hay không.
Em nhỏ tuổi hơn chị, nhiều khi lại rất ấu trĩ, nếu sau khi tìm hiểu mà chị cảm thấy không hợp thì có thể nói thẳng với em.]
Thật biết mình biết ta! Quá ôn nhu! Quá hiểu chuyện!
Ôn Nhiễm nhắn lại một cái nhãn dán con mèo gật đầu cho cậu.
[Tạ Quan Tinh: Mai em với Ôn Tân Nhĩ sẽ đến tìm chị ăn cơm.
Chị ngủ sớm nhé, ngủ ngon~]
[Ôn Nhiễm: Hmm, ngủ ngon.]
Kí túc xá tắt đèn, Ôn Nhiễm đem điện thoại đi sạc pin.
Nhìn trần nhà đen như mực, cô vẫn chưa thích ứng được với chuyện này.
Vậy mà cô lại xuống tay với bạn cùng phòng của Ôn Tân Nhĩ?
Không phải định nói với đối phương là mình chỉ nhất thời xúc động thôi sao?
Trong kí túc xá an tĩnh, Dương Tiểu Mạn đắp mặt nạ, rồi bật đèn pin điện thoại chiếu vào mặt cô.
Hai người nằm trên giường, Dương Tiểu Mạn dùng âm lượng thường ngày trò chuyện chuyện với Ôn Nhiễm, “Cậu mới nhắn tin với tiểu học đệ à?”
Ôn Nhiễm bình ổn tâm tình, “Ừm.”
“Tiểu học đệ nha”, Dương Tiểu Mạn vuốt vuốt miếng mặt nạ, bĩu môi nói, “Ôn Nhiễm của chúng ta đã bao lâu không có đàn ông rồi, đúng là có tiền đồ!”
Cơn buồn ngủ dâng lên, Ôn Nhiễm lẩm bẩm trong miệng, “Cũng không phải không để ý tới….”
Dương Tiểu Mạn nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm.
Dưới ánh sáng ảm đạm của kí túc xá, Ôn Nhiễm thoạt nhìn như một bức tranh, bức tranh về một người phụ nữ xinh đẹp.
Lúc học cao trung, người theo đuổi Ôn Nhiễm rất nhiều.
Khi đó tâm tư của mọi người đều đơn thuần, thích sự xinh đẹp cùng tính cách rộng rãi của Ôn Nhiễm, họ thường đưa đồ ăn vặt, đưa khăn choàng cổ do chính mình dệt, đưa kẹo cho Ôn Nhiễm, còn có một tờ giấy nhỏ ghi “Tớ muốn học cùng Đại học với cậu”.
Khi lên Đại học, mọi người có vẻ thoải mái hơn, có nhiều phương thức để theo đuổi người ta hơn, mà theo đuổi mới có hai ngày họ đã muốn ôm mỹ nữ vào lòng.
Mặc dù Ôn Nhiễm trông rất vô tư, nhưng lại là một người chậm nhiệt.
Không phải chỉ một hai ngày là có thể theo đuổi được cô.
Còn có một số người, lại nhìn trúng tài nguyên sau lưng cô, đó là gia đình có truyền thống nghệ thuật, là hộ khẩu thành phố, có thể đem lại cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
Dương Tiểu Mạn thở dài một hơi, xem ra quá xinh đẹp cũng có cái khổ.
–
Chiều mai Ôn Nhiễm mới có tiết học, hôm qua say rượu nên lúc cô dậy cũng đã hơn mười một giờ.
Hôm nay là ngày nhập học thứ hai của tân sinh viên.
Trên đường vẫn có tiếng kéo vali, còn có tiếng lải nhải của phụ huynh.
Di động cô vẫn luôn reo.
Ôn Nhiễm rút dây sạc, để điện thoại lên tai.
Là giọng nói của Ôn Tân Nhĩ, “Em đói bụng, em muốn ăn cơm.”
“….”
Ôn Nhiễm nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói, “Lăn.”
Sau đó, cô ném điện thoại xuống cuối giường, đắp chăn lên tiếp tục ngủ.
Chưa được vài phút, chăn đã bị kéo vài cái.
Ôn Nhiễm xụ mặt, xốc chăn lên.
Dương Tiểu Mạn lùi về sau mấy bước, nhỏ giọng nói, “Em trai cậu với đối tượng của cậu đang ở dưới kìa.”
Đối tượng?
Đối tượng gì cơ?
Đầu óc Ôn Nhiễm dần dần khôi phục, cô đem chăn gấp lại, sửa lại lời nói, “Không phải đối tượng, tớ và cậu ấy chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Miệng Dương Tiểu Mạn dần lớn lên, “Wow, trong lòng có học đệ mà vẫn không loạn, trâu bò nha!”
“….” Ôn Nhiễm xuống giường, tùy tiện cột tóc lên, “Cậu dùng từ có hơi sai thì phải?”
“Cũng không sai lắm”, Dương Tiểu Mạn đuổi theo Ôn Nhiễm tới toilet, “Học đệ đó như thế nào vậy? Cậu nói thẳng như vậy mà cậu ấy cũng muốn tìm hiểu à?”
Ôn Nhiễm nhìn chính mình trong gương, mắt có chút sưng.
Cô lấy ít nước lạnh chườm lên mắt của mình.
“Là một người đơn thuần, thiện lương, đứng đắn.”
Dương Tiểu Mạn tưởng tượng, “Cậu nói đúng, bây giờ kiếm ra một em trai đơn thuần như vậy cũng hơi khó.”
Ôn Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy.”
Đánh răng rửa mặt xong, Ôn Nhiễm ngồi vào bàn trang điểm, lúc chờ cho kem chống nắng thấm vào da, cô lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Wechat có rất nhiều tin nhắn, Ôn Tân Nhĩ cũng vừa gửi đến một tin: Em đói bụng.
Lướt xuống khung đối thoại với Tạ Quan Tinh, đối phương đã gửi một meme con mèo đang chọc vào mặt với dòng chữ: Chào buổi sáng.
Cô đang định trả lời tin nhắn, Dương Tiểu Mạn liền ghé vào cửa sổ nói với Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, em trai cậu đang ở dưới, có có tiểu học đệ nữa kìa.”
Ôn Nhiễm nhịn không được, đi đến bên cửa sổ xem.
Ôn Tân Nhĩ vẫn thiếu đòn như vậy, còn đội một cái mũ tai bèo che khuất non nửa khuôn mặt.
Nếu so ra, Tạ Quan Tinh ăn mặc đơn giản thoại mái hơn nhiều, cậu mặc áo thun vàng nhạt với quần jeans xanh lam, thoạt nhìn mười phần dương quang*.
[*]: Kiểu cởi mở, bộc trực, người gặp người thích, dễ làm quen ý.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, cả người Tạ Quan Tinh trắng nõn như được tỏa sáng, Ôn Nhiễm ngây ngốc: Học đệ trông vừa trắng vừa lạnh lùng.
Đang nhìn trộm thì điện thoại trên bàn vang lên.
Ôn Nhiễm đi về phía cái bàn.
Nhìn thoáng qua điện thoại.
Đọc xong nội dung, ngay lập tức Ôn Nhiễm muốn chui xuống gầm bàn.
[Tạ Quan Tinh: Đàn chị đang ngắm em sao?].