Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 67: Ngoại Truyện 7: Ăn cưới của cô bạn thân.
– Cô dâu hôm nay xinh đẹp quá đi mất. Thật làm cho người bạn thân này phải ghen tỵ quá mà. (Nó đi vào phòng trang điểm của cô dâu.)
Khánh Quỳnh nghe thấy tiếng của nó liền ra hiệu cho người đang giúp cô chỉnh sửa váy cưới đi ra ngoài.
– Thôi. Làm sao mà tui có thể so với bà được không biết nữa. Mà hôm nay bà muốn dành ánh hào quang với tui hay sao mà mặc chiếc váy đẹp thế? (Quỳnh lườm nó.)
Nó mặc một chiếc váy xoè, lớp bên trong có màu hồng phấn, phần trên được cách điệu như áo yếm thời xưa, lớp bên ngoài có màu trắng, mỏng, trễ vai. Những đường nét được may rất tinh tế làm tôn lên dáng người vốn có của nó.
– Làm sao mà giành ánh hào quang với cô lớp trưởng của tui được cơ chứ. (Nó đi lại giúp Quỳnh chỉnh váy cưới. )
– Nói thiệt đấy. Váy rất đẹp. Là hàng thiết kế à? (Quỳnh kéo nó xoay một vòng để ngắm kĩ chiếc váy mà nó đang mặc trên người.)
– Là do mẹ đỡ đầu của vợ chồng tui thiết kế đó. Nhà thiết kế Mộc Mộc. (Nó vui vẻ pr sản phẩm.)
– Biết ngay mà. À mà nè. Có điều gì muốn thổ lộ với tui thì thổ lộ đi nha. Tui mà bước ra sân khấu chính đeo nhẫn vào là bà có chạy theo để nói thì tui cũng không chịu nghe đâu đó. (Quỳnh nháy mắt cười vui vẻ.)
– Đương nhiên là có rồi. (Nó giúp Quỳnh chỉnh lại váy cưới.)
– Muốn thổ lộ gì thì cứ nói đi, đừng ngại. (Quỳnh nghe vậy cười vui vẻ và trưng ra vẻ mặt trông chờ.)
Nó đứng dậy giúp Quỳnh chỉnh lại mái tóc đã được tạo kiểu rất đẹp.
– Bà đó. Lấy ông Hoàng về rồi thì đừng có ăn hiếp ổng quá. Tội ổng lắm.
– Rồi. Rồi. Tui biết rồi mà. Từ ngày hôm nay trở đi phải làm một cô vợ ngoan, không ăn hiếp chồng nữa. (Quỳnh vui vẻ cầm bó hoa cưới lên. Hoa cưới được bó lại bằng 11 đoá hoa hồng với ý nghĩa là thế giới này chỉ có mình anh.)
– Nhanh lên đi hai người đẹp ơi. Nãy giờ tâm sự đủ chưa? Giờ lành sắp đến rồi đó. (Song Trà, Quế Anh và Khánh Thi đi vào hối thúc hai đứa nó.)
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía sân khấu có hình tròn được đặt ở giữa nhà hàng. Chú rể Minh Hoàng lịch lãm trong bộ vest màu đen. Hai tay của anh cho vào trong túi quần tỏ ra vẻ lịch lãm nhưng lại có chút lo lắng, hồi hợp. Đây có vẻ là tâm trạng chung của mọi chú rể trong lễ cưới.
Khi cánh cửa của nhà hàng mở to ra thì mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía đó. Một cô dâu xinh đẹp, dáng người chuẩn của một tiếp viên hàng không đang khoác trên mình một chiếc váy cưới sang trọng kiểu công chúa. Tiếng nhạc du dương của bài Beautiful In White được vang lên. Cô dâu vui vẻ khoác tay ba của mình bước về phía sân khấu. Trong ánh mắt của cô có chứa chan tình yêu và niềm hạnh phúc mãnh liệt mà cô và anh đã dành cho nhau suốt 15 năm qua.
Người đàn ông trung niên đặt tay của Quỳnh lên tay của Hoàng.
– Bà giao con gái yêu quý nhất của ba lại cho con. Con hãy thay ba chăm sóc con bé thật tốt. 15 năm qua con đã chăm sóc con bé rất tốt rồi. Sau này ba mong con vẫn luôn chăm sóc con bé như vậy. (Ông nở một nụ cười hiền hoà ẩn chứa tình thương và niềm hy vọng)
– Con hứa sẽ chăm sóc vợ con thật tốt. Con cảm ơn ba đã giao lại Quỳnh cho con. (Hoàng nâng niu đôi tay của Quỳnh.)
Sau khi trao nhẫn cưới cho nhau. Hoàng trao cho Quỳnh một nụ hôn nồng cháy. Tuy trước đây họ đã hôn nhau rất nhiều lần. Nhưng lần này cảm giác của cả hai đều rất khác. Minh Hoàng và Khánh Quỳnh không còn là người yêu của nhau nữa mà họ đã chính thức trở thành vợ chồng của nhau rồi. Họ cần phải có trách nhiệm hơn nữa trong mối quan hệ mới này.
Nó vui vẻ ngồi ở dưới bàn tiệc nhìn lên sân khấu để chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất của Quỳnh.
– Chúng ta chuẩn bị đi tuần trăng mật thôi chồng ơi. (Nó nhìn vào bàn tay của anh đang nắm chặt lấy bàn tay của nó rồi nhìn vào mắt anh.)
– Anh mong câu nói này của em lâu lắm rồi đó vợ. (Anh hôn nhẹ vào trán nó.)
– Nè nè. Hai người bớt phát cẩu lương cho tụi này đi. Trên sân khấu thôi cũng đã đủ lắm rồi. (Quế Anh không thể tiếp tục chịu nổi cẩu lương đành lên tiếng.)
– Bà nhìn qua chỗ của Gia Khiêm với Khánh Thi kìa, hay là nhìn qua chỗ của Song Trà với bạn trai của bả cũng được. (Nó cười cười nhìn Quế Anh.)
Quế Anh đưa mắt nhìn quanh bàn tiệc.
– Tui đang muốn một đao xử lý hết mấy người luôn đó. Thật là làm người ta tủi thân quá mà. (Quế Anh tỏ ra oán trách.)
– Hay là em giới thiệu cho chị vài anh nha. Mấy anh khóa trên trong trường đại học của em toàn là trai đẹp không đó. (Khánh Thi thấy vậy cũng tham gia cuộc trò chuyện.)
Quế Anh cự tuyệt lắc đầu.
– Chị không muốn tham gia vào yêu đương. Chị sau này sẽ làm một người phụ nữ độc thân kiêu hãnh.
Nghe Quế Anh nói vậy cả bàn liền bật cười.
– Quế Anh ơi. Bà xuống giùm tui đi. Đừng bay cao quá kẻo lại bay ra khỏi Trái Đất mất. (Song Trà vỗ vai Quế Anh)
– Hừ. Mấy người này chả biết gì hết.
Từ lúc Khánh Thi nói trường cô toàn là trai đẹp thì Gia Khiêm luôn nhìn chằm chằm vào Khánh Thi.
– Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy? (Khánh Thi nhìn Gia Khiêm với vẻ khó hiểu.)
– Em còn dám nói nữa hả? Chắc trường em nhiều soái ca lắm nhỉ? (Gia Khiêm tỏ vẻ không hài lòng.)
– Anh muốn xem hình không? Em có hình nè. Em cho anh xem. (Khánh Thi lấy điện thoại ra.)
– Em còn dám lưu hình trai vào điện thoại nữa sao? (Gia Khiêm tức giận, mặt đỏ bừng bừng giật lấy điện thoại của Khánh Thi. Lúc trước Hạ An và Khánh Thiên thể hiện tình cảm. Gia Khiêm cũng không có một chút gì gọi là tức giận cả. Gia Khiêm luôn điềm tĩnh bây giờ lại không kiềm chế được cảm xúc của mình.)
– Anh đang tức giận à? Hình đẹp lắm. Toàn là soái ca em tuyển chọn không đấy. Để em cho anh coi. (Khánh Thi giật lại điện thoại mở màng hình lên thì đó là hình của Gia Khiêm. Trong album ảnh cũng chỉ toàn là hình của Gia Khiêm. Tuy đây là điện thoại của Khánh Thi nhưng hình của Khánh Thi còn ít hơn của cả Gia Khiêm nữa.)
Gia Khiêm coi những bức ảnh trên điện thoại mà trong lòng trào dâng một niềm vui sướng đến lạ lùng.
– Toàn là hình của anh?
– Đương nhiên rồi. Vì anh là soái ca trong lòng của em mà. Em tuyển chọn kĩ lắm mới chọn được đó, theo đuổi cực khổ lắm mới theo đuổi được đó. Mà thôi em không cho anh coi hình nữa. Trả điện thoại lại đây. (Khánh Thi đưa tay đòi lại điện thoại)
Gia Khiêm vừa để điện thoại lên tay cô vừa trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy và rất ngọt ngào.
– Khánh Thi. Anh yêu em.