Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 41: Bạn thân.
Nó đi lên phòng thì lúc này anh cũng từ trong phòng bước ra.
– Anh tính đi xuống nhà gọi em đấy.
– Có chuyện gì vậy anh??
– Em đi vào tắm rửa, nghỉ ngơi đi. (Anh kéo nó vào phòng và đưa đồ cho nó)
– Vâng. (Tay nó cầm lấy bộ đồ anh đưa.)
– Vẫn nhớ sở thích của em à. (Nó nhìn vào bộ đồ pijima pikachu mà cười hài lòng)
– Đương nhiên rồi. Nhanh lên anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi đấy. (Anh xoa đầu nó)
– Vâng.
Nó bước vào phòng tắm. Tất cả mọi thứ đã được anh chuẩn bị rất sẵn sàng . Anh đã chuẩn bị nước vào bồn ngâm mình cho nó. Ở trong đó anh còn cho thêm tinh dầu hoa hồng và vài cánh hoa hồng đỏ mà nó thích nữa chứ. Anh đúng thật là chu đáo quá đi. Bây giờ nó cứ ngỡ là mình đã lấy chồng rồi. Sau khi tắm rửa và gội đầu sạch sẽ. Nó bước ra trên tóc vẫn còn vài giọt nước do nó mới gội đầu. Anh tiến tới kéo nó ngồi xuống. Rồi sau đó anh đi lấy máy sấy sấy tóc cho nó. Anh thật dịu dàng và ấm áp. Sự dịu dàng ấy làm nó như chiềm vào một giấc mơ vậy. Suốt bấy năm qua, nó không nghĩ rằng nó sẽ có ngày hôm nay. Mỗi tối nó đều mơ thấy anh nhưng khi tỉnh giấc anh đều biến mất. Lúc đó nó không muốn tỉnh lại nữa vì nó rất sợ anh sẽ biến mất. Bây giờ anh đang ở bên nó. Anh đang quan tâm chăm sóc nó. Nó xoay người lại, ôm anh thật chặt.
– Cảm ơn anh đã quay về bên em. (Nó nói trong nghẹn ngào)
– Ngốc à. Anh luôn ở bên em mà. (Anh xoa đầu nó)
– Ồ.
Anh sấy tóc cho nó xong rồi anh cũng đi tắm. Nó ở ngoài gọi điện thoại cho Quỳnh.
– Con mắm kia hôm qua sao tui không gọi được cho bà vậy. (Quỳnh hét lớn)
– Hôm qua tui có chút chuyện ấy mà.
– Đi qua đó rồi quên tui hả??
– Sao mà quên vợ yêu được chứ. (Nó cười cười)
– Khai mau hôm qua có chuyện gì. Qua đó ổn không??
Nó kể cho Quỳnh nghe không sót một chi tiết nào. Quỳnh nghe tin anh Khánh Thiên còn sống mà há hốc miệng ngạc nhiên. Quỳnh rất mừng cho nó. Từ ngày anh Khánh Thiên xảy ra chuyện thì nó không có cười vui vẻ như hôm nay. Trước đây Quỳnh còn sợ nó sẽ ở một mình đến già luôn, cũng may là anh không sao hết.
– Chúc mừng chồng yêu nhiều nha. Bây giờ người yêu về rồi đừng quên vợ à nha.
– Sao quên được chứ.
– Mà ông Hoàng nhà tui biết chuyện này không ta. Nếu ổng biết chuyện này mà giấu thì tui xử lý ổng cho bà xem.
– Wow. Vợ yêu của tui bạo quá nhỉ. (Nó cười cười)
– Đương nhiên.
– À mà bà đừng làm lớn chuyện quá nha.
– Để xem đã. Haha.
Nó và Quỳnh nói chuyện với nhau mãi. Anh tắm xong, đi ra lúc nào nó cũng không hay biết gì luôn. Anh nhìn nó.
– Em nói chuyện với ai vui thế. (Anh cau mày)
– Thì vợ yêu của em chứ ai. (Nó hỉnh mũi)
Rồi nó cũng cúp máy.
– Thôi em mau đi ngủ sớm đi. (Anh kéo nó lại giường)
– Em ngủ trên giường, còn anh ngủ ở đâu?? (Nó mở đôi mắt tròn xoe, ngây thơ nhìn anh)
– Anh ngủ trên giường chứ ngủ đâu. Không lẽ em bắt anh ngủ dưới đất à.
– Nhưng…mà… Không ổn đâu….
– Anh không làm gì em đâu mà. Hay em muốn làm gì anh. (Anh cười gian gian)
– Em…. không có nha. (Nó xoay người đi)
– Vậy thì ngủ thôi.
Anh kéo nó lên giường đắp mềm lại cho nó. Anh ôm nó ngủ. Đêm nay có lẽ là đêm mà anh và nó ngủ ngon nhất kể từ lúc chuyện đó xảy ra.
—- Ở nhà Quỳnh —-
Lúc này Hoàng vừa mua đồ ăn đem đến nhà cho Quỳnh.
– Vợ ơi. Anh mua đồ ăn em thích cho em nè.
– Em có chuyện muốn hỏi anh nè. (Quỳnh nhìn rất nghiêm túc)
– Sao vậy em. (Hoàng lo lắng)
– Anh biết chuyện anh Khánh Thiên còn sống đúng không?
– Anh… anh xin lỗi. Anh không thể nói cho em biết…
– Tại sao?? (Quỳnh tức giận)
– Vì lúc trước anh và Khánh Thiên có cá cược với nhau vụ Thiên cua được Hạ An hay không. Lúc đó anh nói anh sẽ làm 1 điều theo lời Thiên. Và Thiên muốn anh giấu chuyện này. Anh không thể nào làm trái được. Anh không thể thất hứa được. (Hoàng nắm lấy tay Quỳnh)
– Anh không thể thất hứa. Vậy anh có thể nói dối với em à. Anh có biết Hạ An nó phải khổ sở thế nào không???
– Anh biết nhưng anh không thể nói. Anh xin lỗi….
– Xin lỗi… Nếu như lần đó không có Gia Khiêm kéo An lại thì bây giờ mọi chuyện sẽ ra sao đây. Em có chút thất vọng về anh đấy. (Quỳnh đẩy tay Hoàng ra)
– Vợ à. Em giận anh sao. Anh xin lỗi mà. Anh sẽ không như vậy nữa.
– Anh không có lỗi với em. Người anh có lỗi là An đấy. (Nói xong Quỳnh bỏ đi lên lầu luôn. Mặc cho Hoàng có giải thích gì đi nữa.)
Hoàng lấy điện thoại ra gọi sang Mĩ cho Khánh Thiên.
– Chuyện gì vậy… (Khánh Thiên vẫn còn say ngủ)
– Mày hại tao rồi Thiên ơi. Quỳnh biết chuyện rồi.
– Rồi sao???
– Quỳnh nói thất vọng về tao… vì tao không nói cho An biết khiến An khổ sở trong suốt thời gian qua. Quỳnh nói tao phải xin lỗi An.
– Vậy thì mày xin lỗi vợ tao là xong chứ gì.
– Mày đưa máy cho tao nói chuyện với An đi.
– Không. Vợ tao đang ngủ. (Anh nhìn sang nó)
– Tao thật xui xẻo khi có thằng bạn thân như mày đó.
– Mày hối hận cũng muộn rồi. Có gì sáng vợ tao dậy rồi tao gọi lại cho. Bye. (Anh cúp máy rồi ôm nó ngủ tiếp)
Lúc này Hoàng cảm thấy thật sự hối hận khi có bạn thân là Khánh Thiên. Trong khi Khánh Thiên đang ôm Hạ An ngủ ngon thì Minh Hoàng phải đi năn nỉ Quỳnh tha cho anh. Haizzz tội nghiệp cho Hoàng quá đi thôi.