Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 39: Anh vẫn như trước…
Nó vừa chạy vào bệnh viện thì Khánh Thi lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe máy.
– Anh đã nghe hết rồi chứ. Em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi. Việc còn lại thì phải tự anh xử lí rồi đấy.
– Cảm ơn em nha. Sau khi anh cầu hôn thành công thì anh sẽ không quên ơn của em đâu.
– Anh thử quên xem.
– Vậy thôi anh cúp máy đây.
– Bye… anh
Nói xong Khánh Thi cũng tắt điện thoại rồi chạy xe đi đổ để vào bệnh viện, rồi đem thức ăn sáng cho ông.
Nó vào đến phòng giáo sư.
– Giáo sư, buổi sáng vui vẻ ạ. (Nó nở một nụ cười rất tươi)
– Cháu lấy lại tinh thần nhanh nhỉ?? (Giáo sư nhìn nó)
– Vâng ạ. Sao cháu có thể để giáo sư thất vọng được chứ. (Nó tự tin nói)
– Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
– Vâng ạ.
Công việc vào mỗi buổi sáng của nó và giáo sư là đến phòng bệnh thăm bệnh nhân. Nó nhanh chóng giúp giáo sư đo các chỉ số của bệnh nhân. Lúc trước thì sẽ là y tá trưởng làm. Nhưng bây giờ nó là thực tập sinh dưới sự quản lí của giáo sư Iris nên nó sẽ làm, cách này cũng giúp nó nâng cao tay nó nghề mà. Qua khoảng 5,6 phòng bệnh thì đến phòng bệnh của ông bệnh nhân người Việt hôm qua.
– Buổi sáng vui vẻ ạ. (Nó bước vào)
– Chị dâu buổi sáng vui vẻ. (Khánh Thi nhìn thấy nó )
Nó thấy Khánh Thi thì há hốc miệng ngạc nhiên. Vậy ông ấy là ông của anh sao. Nó nhanh tay lật lại hồ sơ bệnh án đang cầm trên tay. Nó nhìn thấy rõ dòng chữ tên bệnh nhân là Vương Khánh. “Úi sao hôm qua mình không để ý vậy trời?? “
– Chị dâu??? (Ông nội anh nhìn nó)
– Đúng rồi ạ. Chị ấy là bạn gái của anh Thiên đấy ông. (Thi chạy lại kéo nó)
– Thì ra cháu là người mà thằng cháu nội của ông yêu thương bấy lâu nay sao?? (Ông nhìn nó cười)
– Dạ… dạ… (Nó ấp úng nói không ra lời)
– Thôi chuyện này để sao đi. Tui muốn báo với ông bạn một tin tốt nè. (Giáo sư nhìn ông)
– Chuyện gì vậy?? (Ông quay sang nhìn giáo sư)
– Đã có người hiến tim cho ông rồi đấy.
– Thật sao giáo sư. (Khánh Thi vui mừng hỏi)
– Không lẽ ta nói đùa với cháu sao??
– Vậy tỉ lệ thành công là… (Ông ngập ngừng)
– Tuy tỉ lệ thành công khá ít nhưng ông yên tâm. Tui sẽ cố gắng hết sức để cứu sống ông chứ. (Giáo sư đặt tay lên vai ông)
– Được. Vậy khi nào bắt đầu phẫu thuật.
– Ngày mai tim sẽ được chuyển tới.
– Cảm ơn ông nhiều lắm.
– Ông lại khách sáo.
Ông của anh tìm được tim thích hợp để ghép, nó thấy rất vui. Nó cũng rất muốn tham gia ca phẫu thuật này nữa. Nhưng nó không dám mở lời với giáo sư vì nó chỉ là một thực tập sinh mới đến thôi.
– Hạ An. Cháu cũng tham gia ca phẫu thuật này nhé. (Giáo sư quay sang nhìn nó)
– Cháu được tham gia ạ. (Nó ngỡ ngàng)
– Hôm qua ta đã nói là một việc của ta ở bệnh viện này cháu đều phải tham gia mà.
” Ừ ha sao mình lại quên mất chứ. Bây giờ mình hạnh phúc chết đi được “
– Vâng ạ. Cháu cảm ơn giáo sư ạ. (Nó cúi đầu lễ phép)
– Thôi bây giờ cháu đo lại các chỉ số sức khỏe cho ông ấy đi
– Dạ. (Vừa nói xong nó liền chạy đến đo các chỉ số của ông)
Trong lúc đo, ông hỏi nó rất nhiều chuyện trước đây của nó và anh, cũng như là về gia đình của nó nữa. Ông làm nó ngại muốn chết luôn. Đo xong nó và giáo sư cũng phải đến các phòng bệnh khác nên nó chào tạm biệt ông và hứa là khi nghỉ trưa nó sẽ quay lại thăm ông. Suốt cả buổi sáng nó cùng với giáo sư đi khám bệnh cho các bệnh nhân, rồi còn tham gia một ca phẫu thuật kéo dài gần 3 tiếng nữa chứ. Khi ca phẫu thuật kết thúc cũng gần 12 giờ trưa rồi. Nó chỉ có khoảng 1 tiếng để nghỉ ngơi thôi. Nó nhớ lại lời hứa là sẽ đến thăm ông nên nó nhanh chân chạy đến phòng bệnh của ông cho dù nó đang rất mệt và chưa ăn gì cả.
Nó đến phòng bệnh thì thấy anh đang ở đó với ông.
– Cháu đến thăm ông đây ạ. (Nó lễ phép chào ông)
– Cháu lại đây ngồi đi. (Ông chỉ tay vào chiếc ghế dựa được đặt gần giường bệnh)
– Vâng ạ. (Nó ngồi vào ghế)
– Em ăn đi. Tokbokki mà em thích nhất đấy. (Anh đưa cho nó một hộp Tokbokki)
– Sao anh biết là em chưa ăn.
– Hồi nãy anh đến tìm em nhưng y tá nói là em cùng giáo sư đang ở phòng phẫu thuật rồi. Em có khi nào mà chú trọng ăn uống đâu. (Anh cau mày)
– Em cảm ơn anh nha. Anh vẫn nhớ là em thích Tokbokki hả.
– Cô bé ngốc này. Sao lại không chứ. (Anh búng nhẹ vào trán nó).
– Em tưởng anh quên rồi, cũng hơn 5 năm rồi chứ ít ỏi gì. (Nó nói với giọng buồn buồn)
– Anh vẫn như trước. Anh vẫn là Vương Khánh Thiên mà em yêu. Tất cả liên quan đến em anh đều nhớ và khắc sâu vào tim. Anh biết em đang lo lắng đều gì. Anh sẽ cho em câu giải thích xứng đáng. Tan làm em đợi anh nhé. Anh đến đón em. (Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó)
– Vâng. Em sẽ đợi anh.
– Bây giờ cháu mau ăn đi không thôi đồ ăn sẽ nguội mất. (Ông chỉ tay vào hộp thức ăn)
– Dạ.
Nó ngoan ngoãn ngồi ăn. Nó vừa ăn xong thì anh đã gọt xong trái cây để nó ăn tráng miệng nữa. Đúng là anh vẫn như trước đây. Anh luôn quan tâm chăm sóc nó từng li, từng tí. Sau đó, nó nói chuyện với ông một chút rồi nó cũng phải đi đến phòng giáo sư để xem hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân nữa.
– Hạ An. Em đợi anh với. (Nó vừa ra khỏi phòng thì anh cũng chạy theo nó)
Nó nghe tiếng gọi của anh nên đứng lại.
– Có chuyện…. (Nó quay lại)
Nó chưa kịp nói hết câu thì anh đã ôm chặt nó vào lòng rồi. Nó nằm gọn trong lòng của anh.
– Anh buông em ra đi. Đây là bệnh viện đó. (Nó đẩy anh ra)
– Cho anh ôm em 3 phút đi. Lát anh phải giải quyết một vấn đề rất quan trọng rồi. Coi như là em cho anh lấy tinh thần đi.
– Thôi được.
Hết 3 phút anh buông nó ra. Nó phải đi làm tiếp công việc của mình. Còn anh thì anh cũng phải trở về công ty xử lý công việc.