Đọc truyện Bầu Trời Thanh Xuân – Chương 12: Suy nghĩ kĩ rồi.
– An ơi… An (Quỳnh gọi nó)
– Hình như An sốt rồi (Quỳnh lính quýnh)
Song Trà nhảy từ trên giường xuống. Quế Anh đang ở trong nhà vệ sinh cũng chạy ra.
– Sao vậy??? (Tụi nó ngỡ ngàng)
– Để tui xem thử (Trà đi lấy nhiệt kế đo cho nó).
Trà là con của bác sĩ Khải giỏi nhất bệnh viện K nên mấy cái việc nhỏ nhặt này Trà rất rành.
– 38 độ. Nó sốt cao rồi (Trà lắc đầu)
– Để tui chạy xuống dưới mua gì đó cho An ăn để uống thuốc (Quế Anh nhanh chân chạy đi)
– Phải lấy nước lau cho nó thôi (Quỳnh đi lấy nước lau cho nó để hạ sốt)
– Không biết nó đã xảy ra chuyện gì mà ra nông nổi như thế này nữa??? (Trà thở dài)
Đút cho nó ăn xong, cho nó uống thuốc rồi lau mình cho nó hạ sốt. Gần đến giờ đi học, tụi chung phòng nó mới đi. Trước khi đi tụi đó còn ghé vào phòng quản sinh nhờ cô coi chừng nó nữa rồi mới đi. Tụi bạn của nó rất lo cho nó.
Tụi bạn của nó đi học nhưng vẫn cứ thấy lo lo cho nó. Hôm nay là thứ hai cả trường phải chào cờ. Thường khi người kéo cờ với anh là nó. Nhưng hôm nay nó bệnh Quỳnh là người sẽ thay cho nó. Anh thấy Quỳnh rất ngỡ ngàng.
– Hạ An đâu rồi hả Quỳnh???
– Hôm qua nó dầm mưa nên bữa nay nó bệnh nghỉ rồi anh ạ (Quỳnh thở dài)
– An bệnh nặng không em??? (Anh rất lo lắng)
– Sốt 38 độ. Em không biết hôm qua nó xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng em thấy nó khóc nhiều lắm.
– Anh có lỗi với An quá.
– Vậy chuyện hôm qua có liên quan tới anh hả? Em có chuyện này muốn nói cho anh biết.
– Chuyện gì em nói đi
– Thật sự An rất thích anh. Anh cũng là người đầu tiên mà nó thích. Tuy em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng em mong anh hãy nghĩ cho An một chút.
– Anh sẽ giải thích chuyện này với em sao. Nhưng anh mong em giúp anh chăm sóc An nha.
– Đó là chuyện em phải làm rồi.
Buổi chào cờ kết thúc. Quỳnh về lớp kể cho tụi kia nghe chuyện mà Quỳnh và anh đã nói với nhau. Tụi đó cũng đoán ra được là có liên quan đến anh phần nào mà. Ra chơi anh Thiên và anh Hoàng có xuống lớp gửi đồ bổ và thuốc của Hạ An cho Quỳnh. Quỳnh cố rặn hỏi Hoàng nhưng Hoàng không chịu nói.
– Em đừng hỏi anh nữa mà. Anh thật sự không biết.
– Minh Hoàng. Em mà biết anh có liên quan đến vụ này mà giấu em thì xác định chia tay nhé. (Quỳnh lườm Hoàng)
– Em đừng mà… (Hoàng nũng nịu)
– Thôi em vào lớp đây.
Nói rồi Quỳnh đi thẳng vào lớp luôn. Còn tụi kia thì đi về lớp.
– Thiên. Mày mau tìm cách giải quyết đi nha. Chứ Quỳnh mà biết là em ấy chia tay tao mất.
– Tao biết rồi. Cũng tại mày. Ai kêu mày nhắn như thế (Anh cau mày)
– Rồi rồi tao sai.
Ở phòng Hạ An vẫn còn đang mê mang, cô quản sinh cũng ở trên đó chăm sóc nó. Nó mơ màng tỉnh dậy.
– Sao cô lại ở đây ạ.
– Em bị sốt. Bạn của em đã cho em uống thuốc, rồi tụi nó mới đi học. Tụi nó lo em ở một mình không ổn nên nhờ cô lên chăm sóc em.
– Em làm phiền cô quá rồi ạ.
– Chuyện nên làm thôi mà. Con bé này sao lại khách sáo thế.
Cô đi thấy nhiệt kế đo lại cho nó. Nó cũng đã giảm sốt rồi. Giờ người nó là 37 độ.
– Em ở đây nghỉ ngơi đi nha. Cô có việc bận nên cô đi trước có gì không ổn thì gọi điện cho cô nhé. (Cô xoa đầu nó)
– Vâng ạ. Em cám ơn cô rất nhiều.
Nói rồi cô cũng đi. Lát sau nó nhớ lại hôm qua đã tắt điện thoại nên nó mở lên lại. Ôi điện thoại nó có hơn chục cuộc gọi nhỡ từ anh. Còn thêm vài cuộc của anh trai nó sáng nay nữa. Nó liền gọi lại cho anh trai nó.
– Bây giờ mới chịu nghe máy à. (Anh trai nó nghe với giọng giận hờn)
– Tại em bị sốt nên không nghe máy mà (Nó nói với giọng nhẹ nhàng nhất)
– Em đã đỡ chưa.
– Đương nhiên là đỡ rồi ạ. Mọi người ở đây chăm sóc em rất tốt.
– Em nói cho anh biết chuyện hôm qua em khóc là sao.
Ủa sao anh trai nó lại biết hôm qua nó khóc chứ. Ai đã nói cho anh trai nó nghe nhỉ.
– Sao không trả lời (Anh nó hỏi tiếp)
– Không có gì đâu mà sao anh lại biết.
– Bạn cùng phòng của em thấy em vậy rất lo nên gọi cho anh.
– Thì ra là vậy.
– Nếu em không muốn nói cho anh biết em đã gặp phải chuyện gì thì anh sẽ không hỏi nữa. Nhưng anh khuyên em. Đừng nên vì người khác mà làm cho bản thân mình tự đau lòng. Đừng xáo trộn cuộc sống của em bằng những thứ không đáng. Em ở đó có một mình phải tự biết lo cho bản thân. Nếu em cứ như vậy thì anh sẽ bắt cóc em qua đây luôn đó. Còn bây giờ thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.
– Em biết rồi ạ.
Những lời anh trai nó nói với nó rất đúng. Nếu như Khánh Thiên không thích nó thì tại sao nó cứ phải mong chờ hoài vậy, rồi tự dằn vặt đau khổ. Tại sao nó phải buồn đến phát bệnh chứ. Tự nhiên bây giờ nó thấy có lỗi với bản thân nó quá. Nó sẽ cố gắng không nhớ về anh nữa. Từ bây giờ trở đi nó sẽ coi như chưa từng quen biết anh vậy.
Tụi cùng phòng về thấy nó đang nhìn ra cửa sổ.
– Bà đỡ chưa?? (Tụi đó tranh nhau hỏi)
– Tui đỡ nhiều rồi. Cảm ơn mấy bà nhiều nha. (Nó mỉm cười)
– Bà làm tụi tui sợ muốn chết. À mà quên nữa anh Khánh Thiên có gửi đồ bổ và thuốc cho bà nè. (Vừa nói Quỳnh vừa đưa cho nó một túi rất to)
– Bà tìm cách trả lại giúp tui nhé. Tui không dám nhận đâu. (Nó xua tay)
– Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nếu khi nào bà muốn tâm sự thì hãy nói với tụi tui nhé (Quế Anh vỗ vai an ủi nó)
– Cảm ơn mấy bà nhiều nha. (Nó ôm chầm lấy tụi kia)
Lúc này nó nhận ra được là bên cạnh nó còn biết bao nhiêu người thương yêu, quan tâm nó. Tại sao nó lại vì một người như anh mà làm cho những người thân của nó phải lo lắng cho nó chứ. Cuối cùng nó cũng nghĩ thông rồi. Nó cũng không còn buồn nữa.