Đọc truyện Bầu Trời Sụp Đổ – Chương 15
Về đến nhà, Dana trông thấy một cây thông Noel nhỏ rất đẹp. Bà Daley đã mang về và trang trí nó.
– Nhìn những đồ trang trí xem, bà Daley nói với vẻ tự hào. Kemal tự mình làm đấy.
Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh, theo dõi cảnh tượng này qua chiếc TV.
Dana hôn lên má bà ta.
– Cảm ơn bà Daley.
Bà Daley đỏ mặt.
– Chuyện nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu.
– Kemal đâu?
– Cậu ấy ở trong phòng. Có hai tin nhắn cho cô, cô Evans. Cô gọi điện cho ông Hudson. Tôi để số điện thoại của ông ấy trên tủ bếp. Và mẹ của cô gọi đến.
– Cám ơn.
Khi Dana bước vào, Kemal đang ngồi bên máy vi tính.
Nó ngước lên:
– À, cô đã về.
– Cô về rồi, Dana nói.
– Thế thì tốt. Cháu đang mong cô sẽ về kịp lễ Giáng sinh.
Dana ôm lấy nó.
– Chắc chắn mà. Cô không bao giờ để lỡ dịp này. Cháu ở nhà một mình có quen không?
– Cũng quen.
– Tốt.
– Cháu thích bà Daley chứ?
Nó gật đầu.
– Bà ấy tuyệt lắm!
Dana mỉm cười.
– Cô biết. Cô phải gọi điện thoại. Cô sẽ quay lại ngay.
Tin xấu trước, Dana nghĩ. Nàng gọi điện cho mẹ mình. Suốt từ hồi xảy ra vụ ở Westport nàng chưa nói chuyện với bà. Sao mà mẹ lại có thể lấy một người đàn ông như thế nhỉ? Dana nghe những tiếng tút dài và giọng của mẹ nàng vang lên từ cuộn băng ghi âm. “Hiện giờ chúng tôi không có mặt, bạn cứ để lại tin nhắn, chúng tôi sẽ gọi lại”.
– Mẹ, chúc mẹ Giáng sinh vui vẻ. Nàng gác máy.
Tiếp theo nàng gọi cho Pamela.
– Dana, rất mừng vì cô đã về! Pamela Hudson thốt lên. Chúng tôi nghe trên bản tin nói Jeff đi công tác xa, mà tối mai tôi và Reger dự định mời vài người bạn đến dự bữa tiệc Giáng sinh sớm, vậy mong rằng cô và Kemal sẽ có mặt. Xin đừng nói với tôi là cô đã có dự định khác.
– Không! Dana nói. Sự thực là không. Và tôi nhất định sẽ đến. Cảm ơn, Pamelal.
– Tuyệt. Chúng tôi chờ cô vào lúc năm giờ. Thế nhé. Bà ta dừng lại. Mọi việc đến đâu rồi?
– Tôi không biết! Dana thành thật trả lời. Tôi không biết có phải họ đang đi đâu đó không.
– Ờ, bây giờ thì quên hết mọi chuyện đi. Cố gắng nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta gặp nhau.
***
Cesar đứng đón ở ngoài cửa khi Dana và Kemal đến nhà Hudson vào ngày hôm sau, trông thấy nàng, mặt ông ta sáng bừng lên.
– Cô Evans! Rất vui được gặp cô. Ông ta mỉm cười với Kemal. Và cậu Kemal.
– Chào Cesar, Kemal nói.
Dana trao cho Cesar một hộp nhỏ bọc kín.
– Giáng sinh vui vẻ, Cesar.
– Tôi không biết phải… ông ta lắp bắp. Tôi không… cô tốt quá, cô Evans.
Người khổng lồ hiền lành, Dana nghĩ về ông ta lúc này mặt mũi đang đỏ bừng. Dana đưa cho ông ta thêm hai gói nữa.
– Đây là cho ông bà Hudson.
– Vâng, cô Evans. Tôi sẽ đặt chúng ở dưới cây thông.
– Ông bà Hudson đang ở trong phòng khách. Cesar dẫn đường cho họ.
Pamela nói:
– Hai người đã đến rồi. Rất vui là hai người đã đến.
– Chúng tôi cũng vậy.
Pamela nhìn tay phải của Kemal.
– Dana… thật tuyệt!
Dana cười to.
– Thật vậy không? Nhờ sự giúp đỡ của ông chủ tôi đấy. Ông ấy là một người tuyệt vời. Tôi nghĩ nó đã làm thay đổi cả cuộc đời Kemal. Tôi không thể nói là mình vui sướng đến mức nào
Roger gật đầu.
– Chúc mừng Kemal.
– Cảm ơn ông Hudson.
Roger Hudson nói với Dana.
– Trước khi những người khác đến có một điều tôi phải nói ở đây. Còn nhớ tôi đã từng nói là Taylor Winthrop bảo với bạn bè rằng ông ta đã rút lui khỏi đời sống chính trị và rồi lại trở thành đại sứ ở Nga không?
– Có. Tôi cho là Tổng thống đã ép ông ta…
– Đó là những gì tôi nghĩ. Nhưng hình như là chính Winthrop đã tạo áp lực lên Tổng thống để được nhận chức đại sứ ở Nga. Câu hỏi là tại sao?
Những người khách khác bắt đầu kéo đến. Chỉ có thêm mười hai người và bữa tối đó thật ấm cúng và vui vẻ.
Sau món tráng miệng, mọi người đi sang phòng khách. Trước lò sưởi là một cây thông Noel lớn. Ai cũng có quà tặng nhưng phần cho Kemal là lớn nhất, trò chơi điện tử, áo len, gảng tay và băng video.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Niềm vui được hoà mình cùng những con người thân thiện sau cơn mệt mỏi của vài ngày trước thật là vô bờ bến. Mình chỉ mong Jeff có mặt ở đây.
Dana Evans ngồi ở bàn chờ bản tin lúc mười một giờ bắt đầu. Đằng sau nàng là Richard Melton. Ở vị trí thường trực của Jeff bây giờ là Maury Falstein. Dana cố không nghĩ đến điều này.
Richard Melton nói với Dana.
– Cô đi xa tôi cũng nhớ lắm.
Dana mỉm cười.
– Cảm ơn Richard. Tôi cũng nhớ anh.
– Cô đi cũng khá lâu đấy chứ. Mọi chuyện thế nào?
– Cũng ổn.
– Xong việc về đi ăn chứ?
– Tôi phải về xem Kemal thế nào đã.
– Thì hẹn gặp ở đâu đó!
Chúng ta phải gặp nhau ở một chỗ nào khác. Tôi nghĩ là tôi đang bị theo dõi. Chỗ chuồng chim ở khu vườn thú.
Melton tiếp tục:
– Họ nói là cô đang xúc tiến một kịch bản lớn nào đó. Cô có muốn nói chuyện về nó không?
– Chưa có gì để nói cả, Melton.
– Nghe nói Cromwell không thích việc cô cứ suốt ngày bỏ đi thế đâu. Tôi hy vọng là cô không gặp rắc rối với ông ấy.
Để tôi cho cô một lời khuyên. Đừng tự chuốc lấy rắc rối nếu không cô sẽ gặp rắc rối thật đấy. Đó là điều chắc chắn.
Dana thấy mình không thể tập trung nghe những gì Melton đang nói.
– Ông ta thích sa thải nhân viên lắm, Melton tiếp tục.
Một ngày sau đám cháy, Bill Kelly biến mất. Anh ta thậm chí không thèm lĩnh lương, cứ thế bỏ đi.
Richard Melton vẫn nói.
– Thề có Chúa, tôi không thích làm việc với một đồng nghiệp mới.
Nhân chứng của vụ tai nạn là một khách du lịch người Mỹ, tên là Ralph Benjamin. Một người mù.
– Năm… bốn… ba… hai… Anastasia Mann chỉ tay vào Dana. Đèn đỏ của máy quay bật sáng.
Giọng của phát thanh viên vang lên:
– Đây là bản tin lúc mười một giờ của đài WTN với Dana Evans và Richard Melton.
Dana mỉm cười vào ống kính.
“Xin chào quý vị và các bạn. Tôi là Dana Evans.
“Và tôi là Richard Melton.
“Hôm nay tại Arlington, ba học sinh trường trung học Wilson đã bị bắt sau khi cảnh sát khám xét cặp của họ và phát hiện ra hai trăm gam bạch phiến cùng nhiều thứ vũ khí, trong đó có cả một khẩu súng lục ăn cắp Sau đây là phần tường thuật chi tiết sự việc của phóng viên Holly Rapp.
Chúng tôi không xử lý nhiều vụ trộm cắp các tác phẩm nghệ thuật, nhưng tôi biết tất cả đều có những quy luật nhất định. Vụ này thì lại khác.
Bản tin kết thúc. Richard Melton nhìn Dana.
– Lát nữa gặp nhau chứ?
– Đêm nay không được đâu, Richard. Tôi còn chút việc phải làm.
Anh ta đứng lên.
– Cũng được.
Dana có cảm giác anh ta muốn hỏi nàng về Jeff. Tuy nhiên anh ta chỉ nói:
– Mai gặp nhé.
Dana đứng dậy.
– Chúc mọi người ngủ ngon.
Nàng ra khỏi phòng thu và trở về văn phòng. Nàng ngồi xuống bật máy vi tính lên, vào mạng Internet và bắt đầu xem lại vô số những bài báo viết về Taylor Winthrop. Trên một trang Web, Dana thấy một đề mục về Marcel Falcon, viên chức của chính phủ Pháp đã từng giữ chức đại sứ ở NATO. Bài báo này đề cập đến việc Marcel Falcon đàm phán hiệp định thương mại với Taylor Winthrop. Cuộc đàm phán mới được nừa chừng thì Falcon đột ngột đệ đơn xin từ chức và về nghỉ hưu.
Nửa chừng cuộc đàm phán ở cấp chính phủ. Chuyện gì đã xảy ra.
Dana cố thử vài trang Web khác nhưng không tìm được thêm thông tin nào về Marcel Falcon. Lạ quá, mình phải xem xét kỹ vụ này mới được, Dana quyết định.
***
Lúc Dana xong việc thì đã là hai giờ sáng. Còn quá sớm để gọi điện sang châu Âu. Nàng về nhà. Bà Daley vẫn ngồi đợi nàng.
– Xin lỗi vì tôi về muộn, Dana nói. Tôi…
– Không có gì. Tôi đã xem bản tin của cô tối nay. Tôi nghĩ là nó vẫn rất tuyệt như mọi khi, cô Evans.
– Cảm ơn.
Bà Daley thở dài.
– Tôi chỉ mong tất cả các tin tức đều không ghê rợn như thế. Chúng ta đang sống trong một thế giới gì không biết?
– Đó là một câu hỏi hay, Kemal thế nào rồi?
– Ông tướng ấy vẫn ổn. Tôi để cho cậu ấy chơi bài Rummy thắng tôi.
Dana mỉm cười.
– Thế thì tốt quá. Cảm ơn bà Daley.
Nếu ngày mai bà muốn đến muộn…
– Không, không. Ngày mai tôi sẽ đến sớm để thay cô đưa Kemal đi học.
Dana nhìn bà Daley rời khỏi. Một viên ngọc quý, nàng nghĩ. Điện thoại di động của nàng reo. Nàng chạy ra cầm nó lên.
– Jeff.
– Chúc mừng Giáng sinh, em yêu! Giọng anh thấm vào thân thể nàng. Anh gọi điện quá muộn à?
– Không bao giờ là quá muộn cả. Kể cho em nghe tình hình của Rachel đi!
– Về nhà rồi.
Ý của Jeff là cô ấy đã trở về nhà.
– Ở nhà cũng có y tá đến chăm sóc, nhưng Racnel chỉ cho cô ta ở lại đến ngày mai!
Dana không muốn hỏi.
– Còn sau đó?
– Bản báo cáo cho biết các tế bào ung thư vẫn tiếp tục phát triển. Cô ấy chưa muốn anh về.
– Em hiểu. Em không muốn mang tiếng ích kỷ nhưng chả lẽ ở đó không có ai khác…
– Cô ấy không còn ai cả, em yêu. Cô ấy hoàn toàn đơn độc và hoảng loạn. Và ở đây cô ấy cũng sẽ không có ai khác. Anh thật sự không biết Rachel sẽ làm gì nếu anh đi khỏi.
– Còn em thì không biết làm gì nếu anh ở lại.
– Họ muốn bắt đầu điều trị bằng phương pháp hoá học ngay.
– Sẽ mất bao lâu?
– Ba tuần một lần trong bốn tháng.
– Bốn tháng.
– Matt đã yêu cầu anh nghỉ phép. Anh xin lỗi về tất cả những chuyện này.
Ý của anh là gì? Xin lỗi vì công việc. Xin lỗi vì Rachel? Hay xin lỗi vì cuộc sống của chúng ta bị chia cắt? Mình lại ích kỷ đến thế sao? Dana tự hỏi. Cô ấy có thể sẽ chết.
– Em rất tiếc. Cuối cùng Dana nói. Em mong là mọi việc sẽ mau chóng trở lại bình thường.
Trở lại bình thường với ai? Với Rachel và Jeff. Hay với Jeff và mình?
Jeff đặt máy xuống, ngước mắt lên và thấy Rachel đứng đó. Cô mặc váy và áo ngủ. Trông cô thật đáng yêu, mờ mờ ảo ảo trong ánh sáng nhờ nhờ.
– Dana hả anh?
– Ừ. Jeff trả lời.
Rachel xích lại gần anh hơn.
– Anh, em biết việc này đã làm hai người tổn thương rất nhiều. Em… em chỉ không thể chịu đựng tất cả những chuyện này mà không có anh. Em cần anh, Jeff. Lúc này em thật sự cần anh.
Sáng sớm hôm sau Dana đến văn phòng và lại truy cập vào mạng Internet. Có hai tin tức làm nàng chú ý. Tách riêng ra chúng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu để cùng nhau, chúng gợi lên một điều bí ẩn.
Cái thứ nhất viết: “Vincent Macino, bộ trưởng Thương mại Italy đã bất ngờ từ chức trong quá trình đàm phán thương mại với Taylor Winthrop, đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ. Ivo Vale, trợ lý của ông này lên thay thể”.
Cái thứ hai viết: “Taylor Winthrop, cố vấn đặc biệt của NATO ở Brussel đề nghị được thay thế và đã trở về nhà ở Washington”.
Marcel Falcon từ chức, Vincent Macino từ chức, Taylor Winthrop đột ngột bỏ về. Liệu có liên quan gì không? Hay chỉ là ngẫu nhiên.
Thật thú vị.
***
Đầu tiên Dana gọi điện cho Dominick Romano, người hiện đang làm việc cho kênh Italia 1 ở Rome.
– Dana, rất vui được nghe thấy giọng cô. Có chuyện gì thế?
– Tôi sắp sang Rome, và tôi muốn gặp anh.
– Được! Về vấn đề gì?
Dana lưỡng lự.
– Tốt nhất là đến nơi hãy nói.
– Khi nào cô sang?
– Thứ bảy.
– Tôi sẽ đãi cô món mì ống béo nhất thành Rome này.
***
Tiếp theo Dana gọi cho Jean Somville, người đang làm việc tại trung tâm truyền thông của NATO trên đường Chapeliers.
– Jean à? Dana Evans đây.
– Dana? Từ hồi ở Sarajevo đến giờ không gặp cô.
– Cũng khá lâu rồi nhỉ. Cô định quay trở lại đấy à?
– Không.
– Tôi có thể giúp gì cho cô?
– Vài ngày nữa tôi sẽ sang Brussels. Anh vẫn ở đó chứ?
– Dĩ nhiên! Có gì đặc biệt thế?
– Không. Dana nói nhanh.
– À cô chỉ đi tham quan thôi à? Giọng anh ta có vẻ ngờ vực.
– Đại khái như vậy, Dana trả lời.
Anh ta cười to.
– Tôi chờ cô đấy. Tạm biệt.
– Tạm biệt.
***
– Matt Baker muốn gặp cô.
– Nói với ông ấy là tôi sang ngay, Olivia.
Dana gọi thêm hai cú điện thoại rồi đi qua văn phòng của Matt Baker. Ông ta nói ngay không úp mở.
– Có lẽ chúng đã gặp may. Đêm qua tôi nghe được một câu chuyện có thể là manh mối cho những gì chúng ta đang tìm kiếm.
Dana thấy tim mình đập nhanh hơn.
– Vâng!
– Có một người tên là… ông ta nhìn vào tờ giấy để trên bàn.
– Dieter Zander, ở Dusseldorf. Ông ta từng làm ăn với Taylor Winthrop.
Dana chăm chú lắng nghe.
– Tôi không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng hình như giữa họ đã nảy sinh những mâu thuẫn gay gắt. Họ thậm chí còn đánh nhau và Zander đã thề sẽ giết chết Winthrop. Chuyện này nghe ra đáng để kiểm tra đấy.
– Chắc chắn rồi. Để tôi lo vụ này cho, Matt.
Họ nói chuyện thêm vài phút rồi Dana đứng dậy.
Không biết làm cách nào để lấy thêm thông tin đây?
Nàng chợt nghĩ đến Jack Stone của FRA. Anh ta có thể biết đôi điều. Nàng lấy số điện thoại riêng của anh ta ra và quay số.
Giọng Jack Stone vang lên.
– Jack Ston đây.
– Tôi là Dana Evans.
– Chào cô Evans. Tôi có thể giúp gì?
– Tôi muốn tìm hiểu vài điều về một người tên Zander ở Dusseldorf.
– Dieter Zander phải không?
– Vâng. Anh biết ông ta à.
– Chúng tôi biết ông ta là ai.
Dana nhận thức được từ chúng tôi.
– Anh có thể kể đôi điều về ông ta?
– Có phải liên quan đến Taylol Winthrop không?
– Vâng.
– Taylor Winthrop và Dieter Zander là đối tác làm ăn. Zander bị đi tù vì tội chiếm dụng vốn, và lúc ở tù thì nhà ông ta bị cháy, vợ và ba đứa con chết hết. Ông ta đổ lỗi Taylor Winthrop về những gì xảy ra.
Và Taylor Winthrop cùng vợ cũng chết trong đám cháy. Dana lắng nghe trong sự bất ngờ.
– Zander vẫn còn trong tù à?
– Không Tôi tin là năm ngoái ông ta đã được trả tự do. Còn gì nữa không.
– Không. Cảm ơn anh rất nhiều.
– Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi nhé.
– Tôi hiểu.
Bây giờ có ba khả năng, Dana nghĩ.
Dieter Zander ở Dusseldorf
Vincent Mancino ở Rome.
Marcel Falcon ở Brussels.
Mình sẽ đi Dusseldorf trước.
***
Olivia nói:
– Bà Hudson ở đường dây số ba.
– Cảm ơn. Dana nhấc máy. Pamela.
– Chào Dana. Tôi biết là hơi bất ngờ nhưng chúng tôi có vài người bạn tốt ở xa đến thăm và Roger cùng tôi dự định tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào thứ tư tới. Tôi biết Jeff vẫn còn đang ở xa, nhưng tôi rất mong sự có mặt của cô. Cô có rảnh không?
– Tôi e là không. Đêm nay tôi sẽ đi Dusseldorf.
– Ồ Tiếc quá.
– Và, Pamela…
– Gì cơ?
– Jeff có lẽ còn phải ở xa thêm một thời gian nữa.
Một thoáng yên lặng.
– Mong là mọi chuyện đều ổn cả.
– Vâng tôi tin chắc là như thế.Mọi chuyện phải như thế?