Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 47: Lý tưởng và hiện thực
Gió lướt qua mặt cậu, hơi lạnh thấu tận tâm can.
Avis đứng trên lối dẫn vào quảng trường học viện, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn đống hỗn loạn phía sau.
Cậu cắn môi, đầu lưỡi đảo qua dấu răng cũ.
Vết thương đã đóng vảy, chuyển sang màu đen, như một nốt ruồi nhỏ.
Cậu muốn cắn nát cái vết máu khô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Một buổi tối, suy nghĩ miên man.
Đợt ra quân này làm cậu đứng ngồi không yên, tâm trí luôn trong trạng thái kích động.
Cơn hưng phấn qua đi, cậu bất giác nhận ra, cậu trước đây là một ai đó xa lạ làm sao.
Cậu bối rối.
Bây giờ từ đầu đến chân cậu rất thoải mái. Nghĩ gì, làm gì đều trôi chảy, không còn ràng buộc.
Cậu nhận ra, khi quay lưng lại với bản thân trước đây, cậu đã tổn thương rất nhiều người.
Vô tình, cố ý.
Thế giới của cậu chia làm hai, cậu đứng ở giữa, ngoái đầu lại nhìn con đường mờ mịt phía sau.
Cậu có thể quay lại, chỉ cần một lý do.
Cậu biết bây giờ cậu mới là cậu. Cảm giác từ sâu trong tâm can sẽ không nói dối tư duy.
Nhưng cứ đi tiếp, cậu sẽ mất đi rất nhiều người, bạn bè, người yêu, người nhà.
Trước đây, cậu như sống trong một cái lồng chật hẹp. Nhịn nhục rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Vì trong đầu luôn có giọng nói, nếu không chịu đựng, cậu sẽ mất đi rất nhiều.
Ích kỷ, thỏa hiệp, cả hai đều có được mất.
Cố gắng tìm kiếm một lối đi cân bằng hai bên, chỉ khiến cậu mất mát nhiều hơn nữa.
Avis cười khổ, bất đắc dĩ thở dài.
Cậu siết chặt trường kiếm trong tay, nhìn bốn phía, xung quanh đều là xã viên của cậu.
Là người của cậu.
Đường vào quảng trường học viện không nhiều, nơi cậu đang đứng là một trong số đó. Nhiệm vụ của cậu là canh gác con đường này.
Là một trong những nòng cốt ít ỏi của Kỳ xã, cậu tự có trách nhiệm phải làm.
Năng lực của cậu chưa đủ để tham gia vào đội đánh vào quảng trường, cậu vừa tiếc lại vừa mừng.
Bỏ qua một màn kịch tính, nhưng nếu cô ấy nhìn thấy cậu, cậu phải làm gì đây?
“Avis, cậu sao thế? Sáng giờ cứ tâm sự nặng nề.”
Một xã viên ở phía sau Avis vỗ nhẹ lên vai cậu, tốt bụng hỏi.
Avis nhận ra ngay người đang nói là ai. Cậu đã quen mặt người trong Kỳ xã, giọng nói lại càng nhớ kỹ.
Dù Kỳ xã có phân hóa trên dưới, nhưng không có chặt chẽ như đám quý tộc quan liêu. Trong điều lệ của Tiên hồng kỳ xã, địa vị của các xã viên là bình đẳng.
“Watson, tôi không sao.”
Avis nghiêng đầu liếc mắt nhìn, rồi lắc đầu khoát tay.
Hai nhà có giao tình nên hai người từ nhỏ đã kết bạn chơi cùng nhau. Watson cũng biết quan hệ giữa cậu và Racheal.
“Cô ấy? Cô ấy không sao, một trong những người vào quảng trường là bạn của tôi, cậu ấy biết Racheal. Cậu ấy cũng đã hứa sẽ bảo vệ cho cô ấy, nên đừng lo.”
“Vậy à?” Watson hơi nghi hoặc, rồi hất tóc nói. “Bỏ đi, không nói chuyện này. Avis, cậu hối hận?
“Hối hận? Đến bước này rồi, hối hận có ích gì.” Avis cười nhạt. “Nếu hối hận thì tôi đã chẳng ở đây.”
“Đúng nhỉ.” Watson nhún vai.
Watson rất thản nhiên, người ngoài nhìn vào cũng không nhận ra vấn đề gì.
Nhưng Avis lại nghe được ẩn ý gì đó từ trong lời nói của cậu ta.
“Watson, cậu có tâm sự à?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Cậu xem…”
Nói rồi, Avis chỉ vào đám xã viên ở xung quanh.
“Họ đều thể hiện tâm tư của mình, hưng phấn kích động hoặc lo lắng bồn chồn. Vì họ biết chúng ta xông pha vì lý tưởng có thể cứu rỗi tâm hồn, nhưng cũng đang đánh bạc tương lai. Chỉ có cậu là khác, từ đầu đến giờ, tôi thấy cậu luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quái lạ.”
Watson bật cười, ngửa đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời dịu êm, ánh sáng chạm lên gò má cậu, như đang chữa trị vết nứt trong tâm hồn.
“Avis, cậu biết không? Tôi làm chuyện này vì mục đích khác.”
Cậu ta nói rất nhỏ, không để cho người xung quanh nghe thấy.
“Mục đích?” – Avis trầm tư, rồi nói. – “Mục đích đủ để cậu đánh bạc cả tương lai, không đơn giản.”
Watson ung dung quay lại nhìn vào quảng trường hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng.
“Avis, nếu thành công, chúng ta sẽ thế nào?
“Chúng ta?” – Avis nhăn mày, dường như sắp chạm đến được ẩn ý của Watson.
“Nếu không gặp trắc trở gì, chúng ta sẽ khống chế tương lai quốc gia này.”
Watson gật gù.
“Đúng, nếu bình thường, chúng ta có thể mất đến hàng chục năm mới có thể tiến vào vòng trung tâm của quốc gia. Thế nhưng nếu bây giờ thành công, chúng ta có thể một bước lên trời, còn chuyện gì lời hơn chứ.”
“Watson, chẳng lẽ mục đích cậu tham gia vào Tiên hồng kỳ xã chỉ có như vậy?” – Avis sầm mặt.
Watson nhìn cậu, nụ cười trên mặt càng thâm sâu.
“Avis, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới? Tôi đoán trong kỳ xã có nhiều người cùng suy nghĩ với tôi lắm. Hành động lần này không chỉ vì lý tưởng, mà còn vì tham vọng thay thế đám quý tộc đang khống chế đất nước này.”
“Tiền tài, quyền thế, địa vị.”
“Không có thứ gì thực tế hơn nữa đâu.”
Avis trợn mắt, cậu nhìn Watson, nhìn xã viên bên cạnh.
Cậu đã nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là không muốn để hiện thực xấu xí kia vấy bẩn lý tưởng của mình. Đến khi sự thật bị người khác vạch trần, trong lòng cậu chỉ còn lại phẫn nộ.
Bên dưới tức giận, là không cam lòng.
“Watson, cậu nói không sai. Nhưng cũng có rất nhiều người cố gắng vì quốc gia này.”
Watson ngoảnh mặt làm lơ trước bộ dạng nghiêm túc của Avis. Tranh cãi với một người bị lý tưởng che mờ lý trí có ích gì.
“Avis, năm đó Đại đế Luckney lập quốc, đám người đi theo ngài ấy quả thực vì lý tưởng mà trung thành. Họ trở thành những lưỡi kiếm sắc nhọn theo ngài vượt qua mọi chông gai. Họ thành công, viết nên một đoạn sử thi dậy sóng.”
“Nhưng lý tưởng của những tổ tiên anh hùng trong sử thi ấy đâu chỉ nằm lại việc xây dựng một vương quốc mới. Họ đạt được vinh quang và địa vị, đứng lên thay thế những kẻ thống trị đã ngã xuống, đó mới là mục đích lớn nhất. Tàn khốc đúng không? Không, vì đây mới chính hiện thực.”
Tay nắm trường kiếm của Avis run lên, lời của Watson không sai, cậu chỉ không thể chấp nhận.
Nếu đồng tình, thì cũng phải chấp nhận chiến dịch này đã biến chất.
Chẳng vì lý tưởng nào cả, tất cả chỉ là một âm mưu dơ bẩn.
Lột đi lớp áo hào nhoáng của những bậc anh hùng, để lộ ra những toan tính thâm hiểm đầy dơ dáy.
“Avis, cậu có biết có bao nhiêu người trong kỳ xã là bình dân không?”
Nhìn Avis trầm mặc, Watson bỗng cất tiếng hỏi.
“Rất nhiều.” Avis lạnh nhạt liếc nhìn, trả lời.
“Quý tộc thì sao?”
“Cũng rất nhiều.”
“Không không không.” – Watson xua tay, nói ra ba chữ không nối tiếp, – “Avis, cậu nên biết quý tộc cũng có chênh lệch. Đám con cháu nhà nắm quyền không có trong kỳ xã đâu. Trên thực tế, thành viên của chúng ta đều là đám quý tộc nhỏ yếu. E rằng tôi với cậu là hai đứa có tước vị cao nhất rồi.”
“Ý cậu là gì?” – Avis lạnh lùng hỏi.
Watson bật cười.
Đối phương đã bắt đầu khó chịu, Watson lắc đầu, tiếp tục nói.
“Nên nếu có một cơ hội để thay đổi địa vị, họ sẽ nắm chặt lấy. Sợ gì thất bại chứ.”
“Đây là ý của cậu?”
“Cậu biết không? Tại sao tôi trong kỳ xã có tư lịch cao hơn, cậu lại trở thành nòng cốt, còn tôi chỉ là thành viên bình thường? – Watson mỉm cười.
Trong lòng Avis dấy lên bất an, cậu không trả lời.
Răng cậu chạm tới vết cắn đóng vảy trên môi, như đang cố để bản thân bình tĩnh.
“Tôi cân nhắc nếu thất bại, thì đám thành viên bình thường sẽ chẳng thiệt gì mấy. Mà hội nòng cốt sẽ bị coi là kẻ cầm đầu mà xử lý. Nên trước đây dù được ngỏ lời thăng cấp, tôi lập tức từ chối. Tại sao nòng cốt trong Kỳ xã lại ít, vì đa số thành viên đều có suy nghĩ như tôi.”
Nghe xong, tay cầm kiếm của Avis càng thêm run rẩy. Cậu nhìn Watson chằm chằm, hận không thể rút kiếm giết ngay tên “bạn” xa lạ này.
“Đã đến mức này, sao cậu lại nói cho tôi biết?”
Watson lùi lại vài bước, cậu ta cảm nhận được sát khí trên người Avis.
“Là bạn cũ, tôi chỉ muốn cho cậu lời khuyên, chuyện không thành thì chạy cho nhanh thôi.”
“Cảm ơn lời khuyên của cậu.” – Avis bực tức gằn từng chữ. “Tôi sẽ không chạy trốn, tôi sẽ trở thành anh hùng của quốc gia này! Còn các cậu sẽ trở thành nỗi sỉ nhục!”
“Thật sao? Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.”
Watson thở dài lắc đầu, chậm rãi rời khỏi Avis, cậu ta không muốn kích thích tên điên này nữa.
Cậu vì cái gì chứ?
Lý tưởng? Thật là một ý nghĩ vĩ đại.