Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 20: Lựa chọn
Hoàng hôn.
Mặt trời lặn, phố đông lên đèn.
Tạm biệt Maggie, rời khỏi học viện hoàng gia, Chillion về quán trọ. Những ánh mắt ám muội của phục vụ báo cho anh biết, nàng đến rồi.
Cửa phòng không khóa, anh đóng cửa, Ninero dựa trên sô pha nhìn anh, hấp dẫn mị hoặc.
Ninero vuốt sợi tóc mai, lả lướt nói.
– Không ngạc nhiên?
Chillion ngồi đối diện nàng, lắc đầu.
– Có người nói sẽ nói cho tôi cô đã đến.
Ninero nghiêng đầu nghi hoặc.
– Ai?
– Người làm trong quán trọ.
Ninero cười kiều mị, nàng chuyển sang ngồi cạnh anh, cánh tay thon dài vuốt ve gò má, lướt qua lồng ngực anh.
– Hôm nay đi dụ dỗ con gái nhà ai?
– Không có. – Chillion không phản ứng với hành động của nàng, nàng hỏi, anh trả lời.
– Vậy ăn mặc bảnh bao thế này làm gì?
– Có việc cần.
– Rất quan trọng?
– Bình thường.
Anh và nàng có hiểu ngẩm, nàng sẽ không hỏi chuyện của anh, cũng như anh không cần biết chuyện của nàng. Họ hiểu đối phương là hạng người gì, có những việc không cần cố ý tìm tòi quá sâu.
– Muốn vận động trước giờ cơm không?
Ninero ghé vào tai anh, đầu lưỡi đảo qua vành tai, âm thanh tràn ngập quyến rũ.
Chillion nghiêng đầu, tránh khỏi ve vãn của nàng.
– Không cần.
Bàn tay Ninero trượt xuống hạ thân của anh, cười khanh khách.
– Hôm qua rất lợi hại mà, hôm nay lại hóa nhút nhát rồi.
Chillion cản hành động kế tiếp của nàng, anh nhìn nàng, vẫn lạnh lùng như thường.
– Tôi muốn xem tư liệu và kế hoạch của cô.
Anh cần tỉnh táo, ân ái làm tinh thần anh mụ mị. Kế hoạch của nàng rất quan trọng, kiếm sỹ thượng cấp đỉnh phong không phải gỗ mục, sơ sấy một chút sẽ mất mạng.
Anh không muốn chết, đặc biệt là chết vì sơ sẩy.
– Thứ đàn ông vô vị.
Màn đêm buông xuống, trăng lên giữa các vì sao.
– Alexios Harnell Durentes, thiếu tước tỉnh Hoser, từ nhỏ đã có thể hiện thiên phú kiếm thuật kinh người. Hoàn thành sát hạch vào học viện sỹ quan hoàng gia từ năm 13 tuổi. Sau khi tốt nghiệp không gia nhập quân đội mà đi chu du tứ phương. Không ai biết ông ta làm gì trong khi du lịch. 32 tuổi trở lại vương đô đã là kiếm sỹ thượng cấp. Tiếp tục từ chối vào quân đội, từ đó vô tung vô ảnh, khó nắm bắt hành tung.
Ninero ngồi bên cạnh Chillion, cầm một phần tư liệu cẩn thận giảng lại lai lịch tên kiếm sỹ thượng cấp đỉnh phong kia.
Tư liệu có hai phần, Chillion trầm ngâm cầm một phần. Phần anh thấy hứng thú nhất là những đoạn kể lại số lần ông ta giao thủ với người khác.
“Tỷ thí kiếm thuật trong học viện sỹ quan, liên tục bảy trận chỉ dùng một kiếm thủ thắng. Kiếm đều xuất bằng tay trái, sau đó bất ngờ rút lui.”
“Từng xung đột với nhân viên quân bộ, xuất kiếm tay trái, chiếm thế thượng phong.”
“32 tuổi trở về vương đô, từ chối lệnh triệu tập của quan đội, chiến thắng một kiếm sỹ thượng cấp của quân bộ, xuất kiếm tay trái.”
“Có lời đồn kiếm xuất từ tay phải của Alexios càng sắc bén, chưa chứng thực.”
“Sở trường đoản kiếm, tốc độ cực nhanh.”
Tư liệu chiến đấu của vị kiếm sỹ Alexios này quá ít, đặc biệt là khoảng thời gian ông ta đi vân du.
Chillion đặt tập tư liệu xuống, anh nhìn Ninero, nghiêm túc nói.
– Tư liệu chiến đấu của ông ta quá ít.
Ninero bất đắc dĩ nói.
– Đây là tất những gì tôi thu thập được, tôi nghĩ chỉ có cơ sở dữ liệu quân bộ mới có nhiều hơn.
Cơ sở dữ liệu của quân bộ?
– Tôi cần một nhân viên có thể tùy ý ra vào cơ sở dữ liệu quân bộ, cô tìm được không?
– Anh điên rồi?
– Tôi có cách.
Ninero tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Chillion, xác định lời đối phương nói là thật.
Cơ sở dữ liệu quân bộ của vương quốc là nơi nào, chẳng lẽ anh ta không biết? Đó là nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất Adriano, đến cả hoàng cung cũng thẹn không bằng.
Ninero khoát tay, thở dài nói.
– Đáng mạo hiểm không?
– Đáng.
– Tại sao?
– Vì tôi sợ chết.
Ninero bật cười to, như vừa nghe được chuyện hài hước nhất thế giới, nàng vừa cười vừa chỉ tay vào Chillion.
– Bây giờ tôi mới biết, anh đáng yêu thật đấy.
Đáng yêu? Anh chỉ thấy mình quá nực cười.
Chillion đề cập đến vấn đề thứ hai, đánh gãy tràng cười của nàng.
– Sao trên tư liệu không có hành tung bình thường của Alexios?
Ninero cười mệt nằm nhoài trên sô pha, lắc đầu giải thích.
– Ông ta không có hành tung cố định, thậm chí có lúc không ai biết ông ta ở đâu nên không có tư liệu đó. Nhưng tôi biết chỗ ông ta nhất định xuất hiện, một tháng sau.
– Kế hoạch cụ thể là gì?
Ninero nhìn trần nhà, tùy ý nói.
– Hôm đó ông ta gặp một người phụ nữ, anh chỉ cần mai phục trong căn phòng đó, nhân lúc ông ta cùng người kia ân ái ra tay là được.
– Còn cô?
– Tôi? – Ninero dựa vào người anh, móng tay lướt trên cổ anh, cười khẽ. – Đương nhiên là phối hợp với anh giết ông ta rồi.
Chillion không nói gì, bỗng nhiên anh kéo nàng vào lòng, đôi môi nóng bỏng áp lên miệng nàng, đầu lưỡi lướt qua hàm răng trắng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng.
Nàng nồng nhiệt đáp lại, đầu lưỡi tương giao, hơi thở hòa quyện.
Nụ hôn tách ra, anh hôn lên xương quai xanh khiêu gợi của nàng, một tay kéo váy nàng, lưu lại dấu ấn trên gò bồng đảo đầy đặn.
Anh tháo bỏ quần áo nàng, mãnh liệt tiến vào cơ thể nàng.
Say tình, điên tình, khát khao, nồng nhiệt.
– Anh định ở lại vương đô bao lâu?
Hai người trần trụi nhìn nhau, nàng gối đầu giữa hai chân anh, ngón tay vuốt ve da thịt trước ngực anh, nhẹ nhàng hỏi.
– Rất lâu.
– Xem ra anh sẽ rất bận.
– Đúng thế.
– Rất quan trọng?
– Rất quan trọng.
Gian phòng chìm trong yên tĩnh, vì hai người đang suy nghĩ.
– Tôi phải đi.
Ninero bò dậy, thoải mái phô ra cơ thể hoàn mỹ của nàng.
– Mặc nó vào rồi đi.
Nhẫn không gian của Chillion lóe lên, một bộ quần áo bình thường xuất hiện trong tay anh.
Ninero nhận bộ đồ Chillion đưa cho, chậm rãi mặc vào. Vóc người nàng cao gầy, bộ quần áo có vẻ vừa vặn khéo léo. Nàng giang hai tay nhìn về phía hắn, cười nói.
– Thấy thế nào?
– Đẹp lắm.
– Tôi đi đây. – Xỏ gầy, Ninero đứng trước cửa liếc nhìn Chillion lần cuối. – Đến lúc đó gặp lại.
Tiếng của đóng vang vọng trong gian phòng, lúc nàng đi, Chillion vẫn không quay đầu lại.
Anh ngẩng đầu lên, suy tư.
Từ hôm đó, Ninero không đến phòng anh nữa.
Ba ngày sau, cải trang hồi chiêu. Trời tối, anh lại cải trang ra ngoài.
Andean mỉm cười nhìn gã trung niên trước mắt.
– Rất vui được gặp lại anh.
Gã trung niên gật gù.
– Tôi cũng rất vui được gặp lại ông.
Hai người, hai câu, như đang khách sáo chào hỏi, bọn họ hiểu câu này có nghĩa gì.
Andean vỗ tay, một thủ hạ bước vào phòng, thả một cái rương xuống trước mặt gã trung niên.
– Đồ ở đây. – Andean nói. – Lão Chuck hỏi anh, lúc nào?
Gã trung niên câu mày, ngẫm nghĩ chốc lát.
– Nhiều nhất là ba năm.
Andean lắc đầu.
– Lão Chuck hi vọng nhanh hơn.
Gã trung niên chỉ vào cái rương.
– Có thể.
– Chúc anh may mắn. – Andean đứng lên, chỉ vào cái rương mà nhắc nhở. – Nhớ hủy đi đấy.
Gã trung niên gật đầu, xách rương rời đi. Andean bỗng nhiên nói.
– Đã quên một chuyện, lúc về có thể anh sẽ gặp chút phiền toái nhỏ.
Phiền toái nhỏ? Vậy không phải chuyện đáng quan tâm.
Hẻm nhỏ nối giữa khu Gretldan và Paulownia, gã trung niên đã gặp phiền toái mà Andean nhắc tới, gã bị một người trẻ tuổi chặn lại.
Cậu ta cầm đoản côn đen cản đường gã rtung niên, hưng phấn nói.
– Rốt cục tìm được mi rồi! Hung thủ giết người.
Gã trung niên cau mày, vì gã không quen cậu ta, vì lời cậu ta vừa nói. Gã không nói, người trẻ tuổi thao thao bất tuyệt nói.
– Ba này trước, ở đây chết ba người, không ai biết hung thủ là ai. Tuy cấp trên không cho ta giải quyết, nhưng là một trị an viên ở vương đô, có chuyện như vậy xảy ra sao ta có thể không để ý! Nên ba ngày nay ta điều tra trong khu Gretldan và Paulownia, cuối cùng mới tìm được manh mối quan trọng!
Quan trị an trẻ tuổi càng nói càng hào hứng.
– Tối hôm đó khu Gretldan cũng xảy ra án mạng, hung thủ chưa giết nhân chứng quan trọng. Có vẻ ông trời cũng giúp ta, để ta vô tình nghe được đặc tả hung thủ. Một gã trung niên, cầm thanh đao trông như miếng sắt thô, mặc quần áo vải thô màu đen. Ta mai phục lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được mi!
– Ta lấy danh nghĩa trị an viên khu Paulownia vương đô tuyên bố, mi bị bắt vì tình nghi gây ra hai vụ án mạng.
Gã trung niên trừng mắt nhìn quan trị an trẻ tuổi xổ ra hàng đống ngôn từ chính nghĩa.
– Hai vụ?
Tên trị an viên trẻ tuổi chỉ giải thích được một án mạng, vụ thứ hai nghe có vẻ đầu voi đuôi chuột.
– Chuyện này…
Trị an viên trẻ tuổi nhận ra mình vừa bỏ sót chuyện gì, rồi lập tức khôi phục tác phong chính nghĩa lẫm liệt.
– Bởi vì ta nghi ngờ án mạng trong ngõ cũng do mi gây ra, nên nói hai vụ, không được sao?
Gã trung niên gật đầu.
– Cũng được, vì đúng là do tôi gây ra.
Nghe lời khẳng định của đối phương, trị an viên trẻ tuổi càng phấn khích.
– Vậy mi thừa nhận hai vụ án mạng đều do mình gây ra.
Gã trung niên thở dài nói.
– Đúng, nhưng cậu có biết tại sao tôi nói cho cậu biết không?
– Tại sao?
– Vì cậu sẽ chết để che dấu bí mật này.
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của trị an viên trẻ tuổi, gã trung niên vung đao.
Gã nhìn trị an viên trẻ tuổi ôm cổ nói xuống, lắc đầu nói nhỏ.
– Tôi rất thích hành vi chính nghĩa của cậu, không ác cảm với cậu, thậm chí không muốn giết cậu. Nhưng không giết cậu, rắc rối nhỏ sẽ thành phiền toái lớn, nên tôi chỉ có thể giết cậu.
Trị an viên trẻ tuổi bất động, trong đôi mắt trợn to tràn đầy không cam lòng.
Cậu ta không muốn chết, nhưng cậu ta đã chết rồi.