Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 2: Ám sát trong yến hội
Thời tiết oi bức mùa hè làm con người kiệt sức, mà cũng đúng vào thời điểm này, Eriru nhận được một kỳ nghỉ đúng nghĩa.
Gia đình vừa nhận được thiệp mời sinh nhật của thiếu tước Malle của trấn Gerland. Đối với quý tộc mà nói, một bữa tiệc không chỉ là cơ hội để quý tộc giao thiệp, còn là nơi suy tính để bản thân và gia tộc nhận được thêm nhiều lợi ích. Từ khi nhận được được nhà, Eriru đã bắt đầu suy nghĩ nên chọn bộ váy nào cho bữa tiệc, bởi vì ngày hôm đó, thiếu gia Ciel, người cô thầm yêu cũng sẽ đến.
Là con trưởng của thiếu tước Delevaux, Ciel từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh lanh lợi. Anh không chỉ có tài hoa xuất chúng, ở phương diện kiếm thuật càng là một thiên tài. Vì lãnh địa của hai gia tộc tiếp giáp nhau, nên hai bên cũng thường xuyên lui tới, Eriru đã quen với Ciel ở một trong những lần thăm viếng ấy.
Tình cảm của Eriru không ngừng lớn lên, chỉ là cô chưa kịp bày tỏ, Ciel đã thi tuyển vào học viện cao đẳng của tỉnh Chabrot, tương lai có thể tiếp tục tiến tu vào học viện trung ương của vương quốc. Còn Eriru, với thực lực bình thường của mình thi không vào được học viện tỉnh Chabrot, cũng chỉ còn cách thi vào học viện Pablo Diener.
Lý do lớn nhất để Eriru học kiếm thuật là hi vọng sau này có thể khiến Ciel chú ý, nên mấy tháng nay cô luôn rất cố gắng hoàn thành yêu cầu của vị giáo viên trẻ tuổi kia, thậm chí có khi còn tự tăng cường thời gian luyện tập. Có lẽ nhờ vậy, Eriru cảm thấy kiếm thuật của mình đã mạnh lên rất nhiều, chí ít khi so chiêu với Sander, cô cũng có thể đỡ được hơn mười chiêu. Cô của ba tháng trước, e rằng không đỡ nổi một đòn.
Còn với vị giáo viên kia, có lẽ đã tiếp xúc được thời gian dài, nên cô không còn thấy anh ta thần bí nữa. Khi đã qun với gương mặt lạnh nhạt của anh ta rồi, thì đã có thể không buồn để ý.
Học viện Pablo Diener cho học viên nghỉ bốn ngày mỗi tháng, nếu bản thân có chuyện gấp cần nghỉ trong khóa có thể xin phép giáo viên phụ trách. Tiệc rượu được tổ chức đúng vào ngày nghỉ, nên Eriru cũng không cần xin phép giáo viên. Hôm đó cha mẹ Eriru cũng sẽ đến, ngoài đón cô, họ còn đến vấn an viện trưởng.
Hôm cha mẹ đến, sau khi tán gẫu với Eriru, thì mới đến gặp viện trưởng để tạ lễ. Chỉ là không gặp được vị giáo viên thần bí mạnh mẽ kia, nghe viện trưởng nói anh ta có việc phải tạm rời học viện, đến sáng mai mới về.
Lúc nói chuyện phiếm với Eriru, hiệp sỹ Karman để ý thấy con gái thường xuyên nhắc đến vị giáo viên kia, nên lưu ý trong lòng. Người có thể khiến con gái ông tôn sùng như vậy tất nhiên là thiên tài ưu tú. Ông muốn thử lôi kéo người này, chênh lệch giai cấp cũng không phải chuyện ông quá quan tâm. Ông nhờ khả năng giao tiếp ưu tú mới có thể lập chút danh trong tỉnh Chabrot, bằng không một huân tước cấp thấp như ông sao có thể thoải mái đến giờ này.
Đáng tiếc đối phương lại không có mặt. Tâm tư của hiệp sỹ Karman lại hướng về tiệc rượu của thiếu tước Malle. Eriru hào hứng chuẩn bị quần áo trang điểm, vì thiếu gia Ciel mà cô thầm thích cũng sẽ đến. Mẹ của cô cứ trêu chọc cô mãi, tâm tư của con gái, người làm mẹ làm sao không hiểu.
Thị trấn Garland lấy theo tên dãy núi Garland, cũng là một trấn giàu có trong tỉnh Chabrot. Nơi đây là khu vực cung cấp gỗ trọng yếu, đặc biệt là gia cụ làm từ gỗ Hắc Nham được quý tộc ưa thích. Giá cả của loại gỗ này tăng lên với tộc độ kinh người, bằng không dựa vào đất đai cằn cỗi của Garland, nơi này làm sao giàu lên nổi.
Lãnh địa của thiếu tước Malle vừa vặn nằm trong khu vực sản xuất gỗ Hắc Nham, danh vọng của hắn nhờ đó được tăng cao. Một kẻ thỉnh thoảng có thể gặp những nhân vật lớn như thế tước, tiệc sinh nhật không thể nhỏ được.
Có thể nhận được thiệp mời của thiếu tước Malle cũng cho thấy thanh danh của hiệp sỹ Karman. Bằng không cũng không đến lượt một huân tước vô danh như ông nhận được tấm thiệp quý giá bằng ấy. Lúc ngồi trên xe ngựa đến thị trấn Garland, ông đã bắt đầu cân nhắc mình nên kết giao với những nhân vật nào, làm thế nào để nâng cao danh vọng cho lãnh địa.
Phủ đệ của thiếu tước Malle không nằm trong trấn Garland, bởi vì dù giàu có nhờ gỗ Hắc Nham, vị thiếu tước này cũng không bỏ tiền giúp xây dựng trấn Garland. Bằng không nơi này cũng không bị gọi là trấn nhỏ.
Mấy khu đất có thể trồng trọt ở gần trấn Garland bị thiếu tước Malle bỏ tiền mua lại, xây dựng thành một một trang viên kết hợp pháo đài khí thế. Những kỵ sỹ trực thuộc sinh sống xung quanh nơi này tạo thành một vòng bảo hộ, hoa lệ đến nỗi khiến cả nhà Karman chấn động.
– Không ngờ thiếu tước Malle giàu có như vậy, một pháo đài lớn thế này không biết phải tốn bao nhiêu Ginnar.
Hai mẹ con Eriru cũng đồng tình với lời cảm thán của kỵ sỹ Karman. Trước đây Eriru đã nghĩ trang viên của gia tộc Delevaux đã đủ xa hoa, không ngờ còn chưa đủ kinh ngạc bằng gia viên của thiếu tước Malle.
– Nếu như thiếu tước Malle chịu đầu tư vào trấn Garland, không chừng nơi này cũng càng giàu có hơn, tại sao ông ấy không làm thế nhỉ?
So sánh nơi ở của thiếu tước Malle với sự nghèo túng của trấn Garland, Eriru không nhịn được tò mò.
– Cái này phải hỏi thiếu tước Malle, trấn Garland nhờ gỗ Hắc Nham mà nổi danh. Thế nhưng sau khi gỗ Hắc Nham bị chặt hết, kinh tế ở đó cũng sẽ suy sụp, cho dù đầu tư cũng bị lỗ hết. Có lẽ nghĩ đến điều này, thiếu tước Malle mới quyết định không xây dựng trấn Garland, mà tập trung kiến thiết gia viên cho mình.
– Nhưng sau khi khai thác xong gỗ Hắc Nham, mất đi nguồn cung cấp tài chính, thiếu tước làm sao nuôi được đám kỵ sỹ và bảo trì pháo đài? Cứ như vậy thì…
Kỵ sĩ Karman bật cười, xoa đầu Eriru giảng giải.
– Con có thể nghĩ đến, thiếu tước Malle sao lại không nghĩ ra? Đừng đánh giá thấp trí tuệ của một người con ạ. Cha nói cho con biết, trước đây gỗ Hắc Nham nổi tiếng một phần vì thiếu tước được thiếu tước Malle thúc đẩy phía sau. Nên con phải nhớ kỹ, không nên dùng phán đoán của mình áp đặt lên người khác.
Eriru đăm chiêu gật đầu.
———————————
Yến tiệc thực sự long trọng ngoài tưởng tượng của nhà Eriru. Mà có lẽ những người ở đây cũng không ngờ được, quy mô yến tiệc này lại lớn đến thế.
Ánh trăng hòa vào ánh sáng của những chiếc đèn l-ng ma thuật chiếu sáng bữa tiệc. Sau khi chúc mừng sinh nhật thiếu tước Malle, các quý tộc bắt đầu lôi kéo người trò chuyện. Eriru không ngừng tìm kiếm bóng dáng Ciel. Đến khi nhìn thấy anh ở cách đó không xa, tâm tư của cô thoáng trở nên ung dung, rồi lại thấp thỏm không biết nên nói gì với anh.
Có điều cô không phải suy nghĩ quá nhiều, vì không lâu sau khi yến tiếc bắt đầu, Ciel và cha của mình, thiếu tước Zieson đang tiến về phía này. Lúc hiệp sỹ Karman hàn huyên với thiếu tước Zieson, Ciel giơ chén rượu, mỉm cười với Eriru, ra hiệu mình với cô ra ngoài tán gẫu.
Trái tim Eriru đập loạn như chú thỏ đang hoảng hốt, cô căng thẳng bước theo Ciel ra ngoài.
Đã lâu không gặp, Ciel có vẻ càng thêm thành thục thận trọng. Hai người tán gẫu đến những chuyện xảy ra gần đây, Eriru cũng đã bình tâm hơn. Đề tài nói chuyện của hai người đột ngột chuyển đến nhân vật chính của yến tiệc, thiếu tước Malle.
– Nhận được thư của cha kêu mình xin nghỉ để đến dự yến tiệc lần này khiến mình ngạc nhiên lắm, không hiểu sao cha lại quan tấm đến một thiếu tước như vậy. Bây giờ gặp mặt, mình mới thấy người này không đơn giản.
Tầm mắt Ciel hướng về thiếu tước Malle đang đứng phía xa trò chuyện cùng mọi người.
– Đúng vậy, lúc nãy cha mình cũng nói thiếu tước Malle không đơn giản như bề ngoài.
Eriru trả lời, cô cũng không biết tại sao một thiếu tước Malle lại khiến cha Ciel quan tâm đến vậy.
– Eriru, cậu cũng lớn rồi, phải định hướng cho tương lai của mình. Trong quá trình trưởng thành, tự nhiên có những người đáng cho cậu học tập, phải như vậy cậu mới tăng thêm kiến thức cho mình.
Nghe Ciel nói vậy, Eriru cũng nghĩ mình đúng là đã lớn rồi, vừa đủ tuổi để kết hôn. Lẽ nào Ciel cũng có tình ý với mình, nên mới nói trước như vậy? Tình cảm của cô khiến đột nhiên suy nghĩ không được rõ ràng nữa.
– Hả? Eriru, cậu có nghe mình nói gì không đấy?
Ciel nhìn gương mặt đỏ ửng của Eriru, kỳ quái hỏi.
– Không có không có, chúng ta vừa nói đến thiếu tước Malle, cậu nói xem ông ta có gì đáng cho cậu học tập chứ?
Tâm sự suýt bị nhìn thấu, Eriru vội vã đem câu chuyện quay lại trên người thiếu tước Malle.
Chỉ trong nháy mắt đó, Eriru đã nhìn thấy hình ảnh khiến người ta khiếp sợ.
Tên người hầu đang đứng rót rượu trước thiếu tước Malle đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, một đường vòng cung màu bạc lóe lên, đầu thiếu tước Malle bay lên trời, máu tươi từ cổ phụt lên thành cột.
Một giây sau, Eriru hét lên.
Người trong yến tiệc hoảng loạn la hét, họ bị tình cảnh này kinh hãi chạy tán loạn. Ciel bảo vệ cho Eriru đứng bên cạnh. Tên thích khách ám sát thiếu tước Malle đã sớm biến mất.
Eriru run rẩy trong vòng tay Ciel. Lúc đầu thiếu tước Malle bị chặt xuống, tiếng hét của cô dường như đã khiến tên thích khách chú ý. Ánh mắt lạnh lùng vô tình của hắn như đâm thẳng vào trái tim cô.
Dường như có bóng ma tử vong trùm lên tâm trí cô, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cô cảm nhận sự hoảng sự khắc sâu vào nội tâm thế này. Giống như có ma quỷ đang không ngừng mài món linh hồn mình.
Bữa tiệc sinh nhật long trọng của thiếu tước Malle, đã hạ màn bằng một cuộc ám sát như thế