Đọc truyện Bầu Trời Elderland – Chương 14: Người đàn bà nguy hiểm
Trấn Fethain, là khu vực nằm ở vùng giáp ranh giữa tỉnh Chabrot và Ruhlan.
Giữa trưa, đường phố trấn Fethain người qua người lại đông đúc. So với một trấn nhỏ như Garland, Fethain phồn hoa hơn rất nhiều. Thương khách lữ nhân đến đây nghỉ chân, hoặc dừng lại.
Nhà hàng lão Rad, vị trí của nó ở Fethain nằm ở khu phố sầm uất, khách mời cũng không nhiều lắm. Chillion ngồi trước bàn sát cửa sổ, gọi vài món yên tĩnh dùng bữa. Anh đi hết nửa ngày mới từ trấn Garland đến được Fethain, người kiệt sức, ngựa hết hơi. Anh chọn nhà hàng này để dừng chân vì nơi đây có vẻ sạch sẽ, yên tĩnh.
Thức ăn trên bàn rất đơn giản, một bát canh thịt nạc, một cái bánh hấp, một đĩa thịt nấu xá xíu, tráng miệng là một đĩa hoa quả.
Anh ăn rất chậm, mỗi miếng thức ăn phải nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống. Anh không thích ăn nhanh, bởi vì không cảm nhận được vị đồ ăn thực sự, mà ăn cơm cũng là một loại nghỉ ngơi.
Anh đặt kiếm trên bàn, chuôi kiếm hướng mặt, nếu có nguy hiểm phát sinh, anh có thể nhanh chóng rút kiếm. Đây là một thói quen.
Chủ nhà hàng Lão Rad, Rad Jr ngồi mơ màng sau quầy hàng. Gã kế thừa nhà hàng này từ lão cha, giờ cha chết rồi, nhà hàng này thuộc về hắn.
Gã không thích kinh doanh nhà hàng, vì cuộc sống này quá tầm thường vô vi. Gã không muốn dâng hiến cuộc đời mình cho cái cửa hàng bé nhỏ này như lão cha. Gã muốn trở thành dong binh, trái tim gã kêu gào tìm kiếm một cuộc sống kích thích đầy mạo hiểm.
Dù không tình nguyện, thì bây giờ gã vẫn phải quản lý cái nhà hàng này. Vì mẹ gã còn sống, bà không cho phép gã làm dong binh, bà cho rằng trách nhiệm của gã là tiếp tục phát triển nhà hàng này.
Gã không dám, cũng không muốn cãi lời mẹ. Nên gã muốn chờ khi mẹ chết rồi, sẽ bán nhà hàng này đi làm dong binh. Gã muốn làm chuyện mình thích, vì đó mới là cuộc đời thuộc về gã.
Lúc người trẻ tuổi đang ngồi sát cửa sổ ăn cơm kia bước vào, Rad Jr rất nhiệt tình. Bởi vì gã thấy được tương lai của mình trong đối phương, ngựa, trường kiếm, mạo hiểm, một tên dong binh tự do tiêu sái.
Nhưng tên đó không phải dong binh, anh ta đã dùng giọng nói lạnh nhạt nói với Rad Jr như vậy.
Nhiệt tình của Rad Jr bay sạch, nếu đối phương không phải dong binh, gã cũng không cần cố làm thân. Mà tốc độ dùng bữa của đối phương càng làm gã xem thường, gã cảm thấy anh ta không giống đòn ông. Đàn ông ăn cơm phải ăn uống thật sảng khoái mới đúng.
Tỷ như đám dong binh tụ tập trong tửu quán ở thành tây vào buổi tối. Họ uống ngụm rượu lớn, thoải mái ồn ào, tức giận mắng thậm chí động thủ đánh người, đó mới là hình tượng đàn ông trong lòng gã. Gã bắt đầu nghĩ đêm nay có dong binh nào đến đây kể chuyện mạo hiểm của mình, hay sẽ mượn rượu để quậy phá chỗ này hay không.
Một loạt âm thanh ồn ào từ xa đến gần, Rad Jr đang nhàm chán lập tức phấn chấn, vì gã cảm thấy sự quen thuộc.
Chúng mười bóng người vạm vỡ xuất hiện trong nhà hàng lão Rad, không khí yên tĩnh bị đánh vỡ. Rad Jr hưng phấn, vì đối phương là dong binh thực sự. Ngôn ngữ động tác thô lỗ của họ làm gã thấy thân thiết.
Đây là một dong binh đoàn cỡ trung. Có chừng mười người, nam nữ đủ cả. Đây là chuyện bình thường, dong binh nhận giới tính, chỉ nhận thực lực.
Họ dồn mấy bàn, ngồi xếp thành vòng tròn. Họ là một nhóm, họ thích đi cùng nhau, chỉ có những dong binh tín nhiệm đội hữu của mình mới là một dong binh hợp cách.
Một nhóm đông người sẽ hình thành những vòng tròn quan hệ, các vòng tròn này sẽ bị ngăn cách bởi một điều gì đó, tất cả các dong binh đoàn đều gặp vấn đề này. Đây là lúc để dong binh đoàn trưởng thể hiện năng lực. Uy vọng, thủ đoạn, mưu trí, một dong binh đoàn trưởng ưu tú phải biết cách vận dụng những thứ này để khống chế toàn bộ tập thể khỏi ngăn cách. Ngược lại, một dong binh đoàn trưởng tầm thường, ngu ngốc chỉ khiến tập thể bất hòa, thậm chí không thể bảo vệ an toàn bản thân.
Dong binh là nghề nghiệp sống trên ánh đao bóng kiếm. Ở Elderland, đây là nghề có tỉ lệ tử vong cao nhất. Nhưng vẫn có nhiều người chìm đắm với nó, vì tiền tài, hoặc một số cá nhân ưa thích mạo hiểm như Rad Jr.
Bọn họ không có chỗ ở cố định, mà du đãng xung quanh căn cứ theo nhiệm vụ ủy thác. Phía sau một nhiệm vụ thù lao kếch xù là nguy hiểm chập trùng, là lưỡi đao tử thần kề trên cổ. Dong binh có đoàn kết hay không có ảnh hưởng đến kết quả nhiệm vụ. Dù sao mỗi năm đều có tin một đoàn dong binh nào đó diệt đoàn trong lúc làm nhiệm vụ.
Nên dong binh đoàn chỉ lựa chọn dong binh hợp cách. Dong binh đoàn càng thích dong binh biết phối hợp. Bọn họ theo đuổi tiền tài, cũng yêu cầu an toàn.
Tiền chỉ dành cho người sống, không cho kẻ đã chết.
Một bóng người cao gầy xuất hiện trong nhà hàng, đám dong binh trở nên yên tĩnh, để không khí lại trở nên trầm mặc. Đây là đoàn trưởng của họ, họ yên lặng, vì tôn trọng.
Đó là một phụ nữ, một phụ nữ hết sức xinh đẹp.
Mái tóc đỏ rượu ngắn được buộc thành đuôi ngựa, bộ giáp màu tím khoác lên vóc người nóng bỏng, chủy thủ được cài trên bắp đùi thon dài. Da thịt của nàng mang màu ngăm đen khỏe mạnh sau nhiều năm phiêu bạt, không thô ráp, nhưng không nhẵn nhụi.
Trên người nàng tỏa ra thứ dã tính nóng bỏng, miệng cười và ánh mắt quyến rũ chỉ thuộc về một nữ nhân thành thục. Một nữ nhân khiến đầu óc nam nhân vô hạn liên tưởng.
Đàn ông thường bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, đó là biểu hiện của sự nguy hiểm. Vì họ sẽ quên mất thân phận thật của nàng, dong binh đoàn trưởng, một nữ dong binh đoàn trưởng.
Một phụ nữ làm sao có thể thành dong binh đoàn trưởng? Đàn ông bị me hoặc sẽ không nghĩ, mà chỉ càng thêm hưng phấn với thân phạn của nàng. Vì thiên tính của đàn ông là chinh phục.
Chỉ có đoàn viên của nàng biết nàng đáng sợ thế nào. Bọn họ thích nhất nhìn đoàn trưởng bị đám đàn ông vô tri đùa giỡn, vì họ có thể thấy được trò hay. Một màn hài kịch xem mãi không chán.
Nữ nhân ngồi trong đám đoàn viên thoải mái buông thả. Cầm bát rượu lớn đối ẩm, cái lưỡi hồng hào liếm rượu dính trên môi, mị lực của nàng hiện ra trên những động tác nhỏ nhặt đó, mắt nàng đang cười, khóe miệng đang cười, mà đó, cũng là một loại ngạo nghễ.
Đó là kiêu ngạo của nữ nhân.
Nàng thản nhiên nhìn một vòng quanh nhà hàng, nàng nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ, một chàng trai trẻ, một chàng trai làm nàng thấy hứng thú.
Nàng bưng bát rượu đứng lên, đi về phía người đàn ông kia. Đoàn viên của nàng ngạc nhiên với hành vi của đoàn trưởng, họ nhìn về phía mục tiêu, là một người đàn ông.
Họ cảm thấy thú vị, vì đoàn trưởng có thể bị nam nhân đùa giỡn, mà nàng cũng sẽ đùa giỡn nam nhân, đặc biệt là những chàng trai trẻ.
Nàng ngồi vào băng ghế đối diện, nhấc đôi chân dài gợi cảm, nàng hơi cúi người, một tay chống cằm, một tay bưng rượu. Nàng mỉm cười nhìn hắn, bộ ngực tròn trịa khẽ lắc lư càng làm nàng thêm mê hoặc.
– Chàng trai, có muốn uống một bát không?
Nàng mở miệng, giọng nói mang theo từ tính, kiều mị.
– Không cần.
Ngắn gọn, mạnh mẽ, đây là câu trả lời của Chillion.
Từ khi nàng bước vào, Chillion đã chú ý đến nàng. Bởi vì anh là đàn ông, một người đàn ông bình thường. Mà nàng thì hấp dẫn đàn ông.
Anh âm thầm cảnh giác, vì trực giác của anh cho thấy, trên người nàng không chỉ có khí chất mê hoặc đàn ông, còn có nguy hiểm trí mạng.
– Tại sao? – Nàng cười, đôi mắt cong lên.
– Bởi vì không muốn.
Chillion trả lời, anh biết uống rượu, nhưng bây giờ không phải lúc uống rượu.
– Tại sao không muốn? – Nàng thả bát rượu xuống.
– Bây giờ không muốn.
– Tôi đẹp không? – Nàng bỗng nhiên hỏi.
– Đẹp. – Chillion thành thực trả lời.
– Tôi hấp dẫn chứ?
– Hấp dẫn.
– Vậy tại sao anh lại thấy tôi không hấp dẫn bằng đồ ăn?
– Bởi vì tôi chưa ăn no.
Chillion trả lời nàng, nhưng vẫn chưa dừng ăn.
Nghe thấy Chillion trả lời, nàng không nói gì nữa, chỉ cười híp mắt nhìn anh dùng bữa. Nàng rất kiên nhẫn, dến khi anh ăn xong món ăn cuối cùng trên bàn.
– No chưa?
– No rồi.
– Anh là kiếm sỹ? Kiếm của anh trông thật cũ kỹ.
Ánh mắt nàng liếc xuống thanh trường kiếm cũ nát, nàng giơ tay muốn chạm vào, bởi vì thanh kiếm kia có mùi máu tanh, một mùi vị hết sức huyễn hoặc.
– Phải. – Chillion xòe tay cản động tác của nàng.
Hai bàn tay buông hờ trên thân kiếm, hai bàn tay có màu da khác nhau, nhưng đều thon dài mạnh mẽ.
– Tôi là Ninero, là đoàn trưởng của đội dong binh kia.
Nữ nhân thu tay về tự giới thiệu mình, nàng đã nhìn rõ bàn tay kia.
– Chillion Draken.
– Anh biết tôi đang nghĩ gì không?
Ninero vuốt môi dưới đỏ mọng, miệng nhỏ hơi chu lên, tràn ngập mê hoặc, tựa như đang khiêu khích.
– Biết.
– Ý anh thế nào?
– Không được.
– Thật đáng tiếc.
– Không đáng tiếc.
– Thỏa mãn tôi một chút được không?
Nữ nhân này thực sự quá khó hiểu, quá mơ hồ.
Chillion không trả lời, Ninero cười ngả ngớn. Đoàn viên của nàng nghe thấy điệu cười này, họ hiểu hàm nghĩa của nó.
Nhà hàng rất yên tĩnh. Dong binh yên tĩnh, vì họ đang chờ trò hay. Chillion và Ninero yên tĩnh, vì họ đang đợi.
Rad Jr không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nữ nhân xinh đẹp kia vừa bước vào, gã đã mê say, vì đối phương quá xinh đẹp. Gã dùng rượu và đồ ăn ngon để biểu thị thiện ý của mình. Gã tức giận là không hiểu tại sao nữ nhân xinh đẹp kia lại để ý đến tên đàn ông tầm thường kia, mà tên đó lại từ chối, từ chối!
Rad Jr đố kị, giận dữ. Gã không hiểu sao người đàn ông kia lại được đãi ngộ như vậy, vì tướng mạo sao?
Rad Jr càng nghĩ càng giận, tay lau bình rượu càng dùng sức. Đây là rượu ngon cha gã cất giấu nhiều năm. Gã lấy ra, gã muốn tặng cho người phụ nữ kia, nhưng lúc gã mang rượu đến, gã thấy nàng đang lại gần tên đàn ông kia. Gã đang chờ nàng quay lại.
Kết quả nàng chưa quay lại, gã đã phát điên.
Tay lau bình rượu trượt đi, Rad Jr biết không ổn, nhưng muộn rồi, bình rượu trượt khỏi tay hắn, vỡ tan trong không khí yên tĩnh của nhà hàng.
Tiếng kim loại ma sát vang lên cùng với tiếng thủy tinh vỡ toang. Rad Jr chưa kịp định thần, một khắc sau đã phải đối diện với hình ảnh đáng sợ.
– Cô thua rồi.
Chillion mặt lạnh gác trường kiếm trên cái cổ xinh đẹp của đối phương, nhàn nhạt nói.
Ninero nghiêm nghị, nàng nắm chủy thủ trong tay, kề sát trước ngực, nàng không nhúc nhích, vì kiếm của anh đang kề trên cổ nàng.
– Đoàn trưởng!
– Đại tỷ!
– Lão đại!
Dong binh ở phía sau đồng loạt đứng lên, bọn họ chuẩn bị lao đến.
– Đừng cử động!
Ninero bất động, miệng nàng nhúc nhích, nàng quát tháo ngăn cản hành vi của đoàn viên.
Ninero nhìn đối phương, gợi cảm quyến rũ trên người nàng đã tiêu tán từ lâu. Nàng lạnh lùng, nghiêm nghị, hai mắt sắc bén tản ra sát khí.
– Tôi thua.
Ninero thu lại chủy thủ, mỉm cười nói. Nàng vẫn quyến rũ, mê hoặc, giống như mỹ nữ băng sơn toàn thân đầy sát khí cầm chủy thủ khi nãy chưa bao giờ tồn tại.
Chillion thu kiếm vào vỏ, anh nhìn nàng, không nói một lời.
Người đàn bà này quả nhiên nguy hiểm, anh không thích kẻ nguy hiểm, đặc biệt là đàn bà.
Anh cầm kiếm, nhấc chân rời đi. Anh không nhìn người phụ nữ kia, đoàn viên của nàng trừng mắt nhìn anh, họ không động thủ, vì đoàn trưởng của hó bảo thế.
Ném một viên kim tệ cho Rad Jr đã hóa đá, Chillion ra ngoài, kéo ngựa được buộc trước cửa đi. Anh nghỉ ngơi xong rồi, phải lên đường.
– Đoàn trưởng!
– Đại tỷ!
– Lão đại!
Chillion đi rồi, các đoàn viên mới đến cạnh Ninero, bọn họ rất tức giận, họ muốn nói, nhưng nàng cản họ lại.
Ngón tay của nàng chỉ về phía bát đĩa trên bàn, nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, nhất thời, bát đĩa đồng loạt tan nát. Các mảnh vỡ được cắt rất chỉnh tề, như bị thứ gì sắc bén chém qua.
– Kiếm sĩ cao cấp?
Một nữ đoàn viên kinh ngạc thốt lên, giọng cô rất lớn, sự chú ý của đoàn viên đều hướng về bát đĩa vỡ vụn trên bàn. Họ thấy lạnh.
– Kiếm sỹ cao cấp trẻ như vậy, chà chà, thú vị thật.
Ninero nhìn hướng con ngựa đã chạy đi, bụi bặm bị hất tung dưới vó ngựa đang lởn vởn dưới ánh mặt trời.
Nàng cảm thấy mình và chàng trai kia sẽ còn gặp lại, đây là trực giác của nàng, trực giác của phụ nữ.