Bạn đang đọc Bất Tuần – Chương 25
Bế cũng bế rồi! Hôn còn cách xa nữa không!
Bế cũng bế rồi! Hôn còn cách xa nữa không!
Bế cũng bế rồi! Hôn còn cách xa nữa không!
Trần Dã trợn tròn hai mắt, trong đầu không ngừng hiện lên mấy dòng chữ này, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hôn gì cơ?
Hôn môi ấy hở?
Trần Dã vô thức nhìn chằm chằm vào môi Lục Tuần.
Màu môi Lục Tuần hơi nhạt, có thể là do vừa rồi bị dọa sợ.
“Trần Dã?” Lục Tuần đứng lên.
“A……” Trần Dã nhanh chóng dời mắt đi, hắng giọng bảo, “Sao vậy?”
Hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn cái con khỉ á mà hôn!
Thấy sắc mặt cậu thay đổi, Lục Tuần bèn quay đầu nhìn về phía chiếc di động bị Trần Dã quẳng ở một bên.
Tin trên màn hình đang hiện lên rất nhanh, nhưng Lục Tuần vẫn chuẩn xác tìm được nội dung tin tức đã khiến sắc mặt Trần Dã thay đổi.
Đối với Lục Tuần mấy tin kiểu này chẳng sao cả, hắn không ngại để người khác biết hay nói về xu hướng tình dục của mình.
Nhưng Trần Dã lại khác.
Con trai bình thường có xu hướng tỏ thái độ phản cảm với những loại tin tức như thế này, huống chi Trần Dã là cái kiểu ——
Lục Tuần cầm di động lên, ấn tắt màn hình rồi đưa cho Trần Dã.
Trần Dã nhận lấy di động bỏ vào trong túi, hắng giọng bảo: “Cậu vừa gọi tôi định nói gì thế?”
“Càng lúc càng sưng lên rồi, đến bệnh viện khám đi.” Lục Tuần nói.
“Đến bệnh viện làm gì tôi đâu có ——” Trần Dã nhíu mày, nhưng còn chưa nói xong câu phản đối thì ——
“Dã ơi! Dã ơi! Trần Dã!” Trình Tiến Đông vừa gào như thể trong cổ họng nhét 500 con vịt vừa chạy xồng xộc tới.
Khoảnh khắc trước khi cu cậu đâm đầu vào ngực mình, Trần Dã lanh lẹ nghiêng người núp ra sau Lục Tuần.
Trình Tiến Đông phanh chân ở cách ngực Lục Tuần 1cm, ngước đôi mắt ai oán lên nhìn Lục Tuần.
“Giải tán rồi à?” Trần Dã ló đầu ra từ sau lưng Lục Tuần, hỏi.
“Vừa mới giải tán xong.” Trình Tiến Đông vòng qua Lục Tuần, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dã, muốn nhìn chân cậu, “Chân mày không bị sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Trần Dã cúi người bỏ quần xuống.
“Để tao xem chút nào.” Trình Tiến Đông khom lưng muốn vén ống quần cậu lên.
“Mày đi lấy cặp giùm tao, tao phải về nhà đây.” Trần Dã vươn tay túm lấy cổ áo cậu ta.
“Lo cho bà hả?” Trình Tiến Đông vẫn khom người muốn nhìn chân cậu.
“Ừ.” Trần Dã đánh một cú vào đầu Trình Tiến Đông, bực mình nói, “Đã bảo là không sao rồi mà.”
“Móa.” Trình Tiến Đông khó chịu xoa xoa ót, đoạn đứng dậy, “Mày là hoàng hoa đại khuê nữ đấy à, lại còn không cho xem chân.”
“Nhanh lên coi.” Trần Dã nói.
Trình Tiến Đông thở dài, rốt cuộc vẫn xoay người chạy lên lớp học để lấy cặp cho tổ tông này.
Thấy Trình Tiến Đông đi rồi, Trần Dã bèn vịn giường đứng dậy, chầm chậm nhấc cái chân đang kê trên giường thử bước xuống đất.
May quá.
Không đau lắm, vẫn đi được.
Vết thương kia cũng không nghiêm trọng, theo phán đoán của cậu thì khoảng một tuần là khỏi thôi.
Nhưng tay Lục Tuần bị trầy da cả mảng lớn, chắc cần tới hơn mười ngày liền.
Lục Tuần liếc nhìn Trần Dã, rồi lại nhìn tay mình, cất tiếng bảo: “Không sao, chỉ bị trầy da thôi.”
“À.” Trần Dã dời mắt nhìn đi chỗ khác, vô thức muốn vớ lấy di động, song lại nhớ tới mấy tin tức quỷ quái trong di động.
Chẳng biết Lục Tuần đã thấy chưa nữa.
“Hôm nay ——” Lục Tuần nhìn chân cậu, nói được nửa chừng lại dừng lại.
“Cái gì?” Trần Dã ngó hắn.
“Không có gì.” Lục Tuần nhìn Trình Tiến Đông ở cách đó không xa đang chạy tới đây, giấu đi sự bất ngờ trong ánh mắt.
Trình Tiến Đông ôm cặp đến cho Trần Dã, vẫn lo lắng liếc nhìn chân cậu: “Mày có tự đi được không? Hay để tao đưa mày về nhé?”
“Không cần đâu.” Trần Dã từ chối.
Trình Tiến Đông vẫn không tin tưởng: “Để tao xem chân mày coi nào.”
“Đừng nhì nhằng mãi thế, đã bảo là không sao rồi mà.” Trần Dã bắt đầu nổi quạo, cầm cặp đi về phía trước.
“Gì mà không cần chớ? Tao lại chả rõ mày quá.” Trình Tiến Đông lẩm bẩm, “Chết vì sĩ diện con ạ.”
“Bố mày nghe được đấy thằng ngu này.” Một tay Trần Dã khoác cặp lên bả vai, một tay hướng ra đằng sau vẫy vẫy, “Đi đây.”
Nhìn bóng lưng Trần Dã từ từ đi xa, Trình Tiến Đông thở dài, nhỏ giọng làu bàu: “Cái thằng này từ nhỏ đã thế, tôi còn nhớ hồi lớp bốn nó bị rắn cắn vào mông, nhất quyết không chịu nói với ai, tôi vô tình thấy di thư nó lưu lại nên mới biết được, nhỏ sao lớn vậy, từ chuyện này cũng đủ để biết con người nó cực kỳ ——”
“Cực kỳ lợi hại!” Cuối cùng Trình Tiến Đông tổng kết.
Trần Dã-cực-kỳ-lợi-hại tốn một phút đồng hồ để lết từ ghế sau xe buýt ra cửa sau, rồi lại tốn một phút đồng hồ nữa lết từ cửa sau xuống xe, trong lúc đó cậu đã từ chối một ông lão và một bé trai muốn đỡ tay mình, cứ tự vịn tường đi cà nhắc vào ngõ nhỏ để trở về nhà.
Đến đầu ngõ cậu mới thả chân xuống, thử dùng sức một chút, sau đó đi vào như bình thường.
Có lẽ vì mới động đất không lâu nên các ông bà trên lầu đều đang ngồi vây quanh dưới một cái cây nhỏ ở dưới lầu, vừa cầm quạt mát vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Trần Dã nhìn quanh một vòng, tìm ra bà mình ở bên trái, cậu mở cặp lấy bài kiểm tra hôm nay ra, rón rén tiến ra sau lưng bà.
Sau khi dùng bài kiểm tra che mặt lại, Trần Dã bèn vươn tay vỗ vào vai bà mình một cái.
Bà giật mình quay phắt đầu lại, cầm lấy bài kiểm tra trước mặt mình, “Ố! Cái gì đây”
Trần Dã tươi cười ló đầu ra.
“Ây da, Trần Dã, cái thằng ranh con này!” Bà cười lườm cậu, “Làm cái gì đấy hả, đáng ghét.”
“Chu choa có xương sườn to quá nha.” Trần Dã cười nhắc tới giỏ thức ăn bà đặt bên chân.
“Ầy, bà có xem thời gian, sao con lại về giờ này? Sườn còn chưa ninh nữa.” Bà xoa mặt cậu, “Vẫn chưa đói à?”
“Chưa ninh thì càng tốt ạ, hôm nay chúng ta chuyển sang chỗ khác ninh đi.” Trần Dã nói.
“Hả?” Bà sửng sốt.
“Bà nhìn đây nè bà.” Trần Dã búng búng bài kiểm tra bà đang cầm trong tay, thở dài một cách bất đắc dĩi, “Bài kiểm tra.”
“Ôi? Có điểm rồi à? Không sao, dù kiểm tra không tốt thì bà vẫn làm sườn cho con ăn mà.” Bà cầm bài kiểm tra lên, sau khi nhìn, hai mắt bà đanh lại.
“Một trăm ———— hai mươi mốt?” Bà ngạc nhiên đến đơ cả người.
Tuy Trần Dã từ nhỏ đã thông minh, nhưng sau khi lên cấp ba thì thành tích cứ tụt dốc dần, mặc dù bà sốt ruột nhưng cũng chẳng có cách nào.
Lần này Trần Dã lấy điểm số để đánh cược chuyện chuyển nhà với bà, thật lòng bà cũng chẳng trông mong hy vọng gì.
Trần Dã lấy chìa khóa trong ngăn cặp ra, quơ quơ trước mặt bà nội còn đang ngơ ngác: “Con đã thuê nhà xong xuôi hết rồi bà ạ.”
Bà hoàn hồn, lại nhìn bài kiểm tra lần nữa: “Sao lại có thêm 21 điểm thế này?”
“Bây giờ điểm tối da không phải 100 nữa mà là 150 ạ.” Trần Dã chột dạ giải thích, rồi lại lập tức hớn hở khoe khoang, “Nhưng cả lớp con cũng chẳng mấy ai điểm cao hơn con đâu.”
“Thế Tiểu Lục thì sao?” Bà hỏi.
Trần Dã:”…….”
“Mình dọn nhà trước đã bà ơi.” Trần Dã xách giỏ thức ăn đi lên lầu.
Trong nhà ít đồ đạc, đồ gia dụng các thứ thì ở bên nhà thuê đều có sẵn rồi. Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, bà cũng chỉ có vài món quần áo, toàn bộ đều là bà tự cắt may, cũng không nặng mấy.
Quần áo và đồ đạc linh tinh tổng cộng hai cái va li lớn, Trần Dã xách một cái, khiêng một cái. Còn bà thì rầu rĩ xách mấy cái túi nhỏ đi theo.
Tuy ngoài miệng bà cứ nói không muốn tốn tiền, còn luôn miệng hỏi về tiền thuê, nhưng khi bước vào trong nhà, bà liền ngẩn ra, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Căn nhà Trần Dã thuê ngoại trừ việc ở lầu một tiểu khu thì bảo dưỡng hạ tầng quả thật rất tốt, trông sáng sủa ngăn nắp chẳng khác gì nhà mới. Đặc biệt đằng sau nhà còn có một vườn hoa nhỏ, mặc dù chẳng rộng bao nhiêu nhưng bà nhìn thấy là mắt sáng hết cả lên, vội vã đem mấy chậu hoa cúc nhỏ mang từ nhà ra, còn hứng nước để tưới táp.
“Được rồi mà bà ơi, hai cái chậu hoa này hôm nay bà không tưới thì cũng chẳng chết được đâu.” Trần Dã vừa cười vừa ngả người tựa vào sô pha, nghiêng đầu ngóng bà mình ở sâu sau, cất tiếng gọi, “Nhưng cháu của bà còn không ăn cơm là sẽ chết đói đấy.”
“Ôi trời, bà đã bảo cuối tuần hẵng chuyển, con không cần gấp gáp như thế đâu.” Bà nguýt cậu một cái.
“Đói quá đi thôi.” Trần Dã nói.
“Biết rồi.” Tâm trạng bà đang rất vui, bà bước vào nhà, thu dọn đơn giản một phen rồi xách thức ăn đi vào trong bếp.
Trần Dã ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, mãi đến khi thấy bà đang quay lưng về phía mình thái rau, cậu mới khẽ kéo ống quần lên, cúi đầu liếc nhìn.
Chỗ bị trẹo hồi chiều hình như sưng to thêm rồi.
Cậu dùng ngón tay chọt chọt, đau thì cũng không đau lắm, nhưng lại có xu hướng càng lúc càng sưng, sưng đến nỗi hằn vết lại luôn.
Trần Dã đứng dậy, đi cà nhắc vào trong phòng ngủ, mở va li ra.
Dầu xoa bóp bữa trước lấy ở chỗ Bành Dũng hình như vẫn chưa dùng hết.
Nhưng đồ đạc của cậu xưa hay cứ hay không cánh mà bay, vừa mới dùng xong là không biết vứt ở chỗ nào. Huống chi lại vừa mới dọn sang đây, quần áo đồ dùng chất đống lại với nhau, giờ càng tìm không ra.
Bỗng, chiếc di động trên sô pha đổ chuông.
Trần Dã khẽ chửi một câu rồi miễn cưỡng chống đất đứng dậy, cố sức nhảy lò cò trở về chỗ cũ.
Màn hình hiện tên của Lục Tuần.
Trần Dã hơi khựng lại, ngồi xuống ghế sô pha.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, do dự bứt tóc.
Mãi đến một giây trước khi điện thoại ngắt chuông, Trần Dã mới chép miệng bắt máy, đặt điện thoại lên tai: “Chuyện gì thế?”
“Cậu không ở nhà à?” Lục Tuần ở đầu dây bên kia nói.
“Sao vậy?” Trần Dã ngơ ngẩn.
“Tôi mang cho cậu ít thuốc.” Giọng Lục Tuần có vẻ không chắc chắn, “Nhà cậu không có ai hả?”
“Hả?” Trần Dã ngơ ra một thoáng, song rất nhanh phản ứng lại, “Giờ tôi không ở bên đấy nữa, hôm nay tôi….. Thôi quên đi.”
“Hử?” Lục Tuần thắc mắc.
“Đứng yên đấy chờ nhé.” Trần Dã cúp máy.
Lúc này đã hơn năm giờ, mặt trời đã lặn một nửa, bên cạnh ngõ cũ có mấy tòa cao ốc, chắn hết ánh sáng hầu như không thấy gì.
Trần Dã đi vào ngõ nhỏ, trong một góc mờ tối, cậu nhìn thấy Lục Tuần xách một cái túi trắng, đang cúi đầu đứng ở bờ tường.
Lục Tuần trông khang khác dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt thường thường, trạng thái dường như hơi kỳ lạ.
Trần Dã gần đến trước mặt hắn thì Lục Tuần mới sực ngẩng đầu lên.
“Thuốc gì vậy?” Trần Dã nhìn cái túi hắn cầm trong tay, cất tiếng hỏi.
“Tiêu sưng giảm đau.” Lục Tuần đưa cái túi qua, “Trước đây tôi từng dùng rồi, tiêu sưng nhanh lắm.”
“Ồ.” Trần Dã nhận lấy túi rồi mở ra cầm chai thuốc lên xem, trên đó ghi toàn tiếng Anh, cậu chép miệng bảo, “Thuốc ngoại à, dùng thế nào vậy? “
“Xịt một lần mỗi sáng và tối.” Nói đoạn, Lục Tuần đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mắt cá chân Trần Dã.
“Á…..” Trần Dã nhảy ra, cúi đầu ngó hắn, “Làm gì đấy?”
“Chân cậu sao rồi?” Lục Tuần chống chân, ngửa đầu nhìn cậu.
“Ngay từ đầu đã không có việc gì mà.” Trần Dã dửng dưng dẫm dẫm chân, “Hai hôm nữa là khỏe re.”
“Ngày hôm nay……” Lục Tuần đứng lên, mi mắt rũ xuống.
“Sao?” Trần Dã lật chai thuốc để tìm vòi xịt, chuẩn bị xịt một phát thử xem.
Khổ nỗi hôm nay đi tới đi lui nhiều nên đến giờ thật sự hơi đau nhức.
“Xin lỗi.”
Giọng nói của Lục Tuần vang lên trên đỉnh đầu.
Trần Dã ngẩn ngơ ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi ra.” Lục Tuần nhíu mày, nói hơi khó khăn, “Lần sau mà có động đất thì đừng kéo theo tôi nữa, tôi không đi được, nguy hiểm lắm.”
Trần Dã lặng thinh nhìn hắn.
Cậu là điển hình của người ăn mềm không ăn cứng.
Ai cứng rắn với cậu thì cậu cũng cứng lại, nhưng nếu một ngày người khác tỏ thái độ mềm mỏng với cậu, cậu lại chẳng biết phải làm sao.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô đơn của Lục Tuần, lòng cậu bỗng nhiên mềm nhũn.
Lục Tuần lúc này trông giống như một con chó bự bị vứt bỏ.
Từ nhỏ Trần Dã đã có cảm giác muốn bảo vệ chó mèo nhỏ, hoặc phải nói là cảm giác sứ mệnh đối với bên yếu thế.
Cậu học theo bố mình. Bố cậu là một người lương thiện, mỗi ngày đều cười ha hả dẫn cậu đi giúp đỡ các ông các bà lớn tuổi hay cho chó mèo hoang ăn.
Cho nên từ thưở bé cậu đã muốn giống như bố mình, diệt trừ gian bạo giúp đỡ kẻ yếu.
Vì vậy khi nhìn thấy vẻ đáng thương của Lục Tuần, Trần Dã vắt hết óc muốn nói gì đó vào lúc này. Nhưng đời này cậu chưa từng an ủi người khác bao giờ, bảo cậu nói một câu “Không sao đâu” còn khó chịu hơn cả giết cậu ấy chứ.
Cậu cố bắt ép đại não mình suy nghĩ, rồi bỗng nhiên, cậu nhớ tới cách bà hay dùng để an ủi vỗ về mình.
Trần Dã vươn tay, thử giơ lên trước mặt Lục Tuần.
Lục Tuần nhìn cậu, chẳng có phản ứng gì.
Trần Dã chậm rãi đặt tay lên đầu hắn.
Lục Tuần vẫn không có phản ứng.
Trần Dã nhẹ nhàng gãi gãi tóc hắn.
Còn rất mềm nữa chứ ——
Trần Dã vừa nghĩ bụng vừa gãi gãi thêm hai cái.
Sau một hồi gãi gãi, Lục Tuần bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, Trần Dã liền cảm thấy chiêu này không hiệu quả với Lục Tuần rồi.
Trần Dã lại suy nghĩ thêm, đổi thành chiêu vỗ nhẹ lên mặt mà bà hay làm.
Nhưng có lẽ vì lần đầu an ủi người ta cho nên chưa quen lắm.
Cũng có thể vì lần đầu an ủi người ta nên có chút hồi hộp.
Khoảnh khắc một tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh giữa hai người.
Trần Dã: “…….”
Lục Tuần: “?”