Bất Tuần

Chương 13


Bạn đang đọc Bất Tuần – Chương 13

Trong hành lang khoa cấp cứu, bác sĩ, hộ sĩ, bệnh nhân đi tới đi lui, âm thanh huyên náo ồn ã.

Trần Dã cất di động, ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ phòng bệnh ngắm bà nội đang nằm, rồi lại quay lại nhìn Lục Tuần, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Lục Tuần cũng nhìn Trần Dã, sắc mặt Trần Dã bấy giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, mái tóc ướt đẫm, nước nhỏ tí tách.

Lục Tuần lấy khăn tay ra đưa cho cậu.

Trần Dã nhận lấy, mở khăn ra lau đầu qua quýt mấy cái.

Lục Tuần cũng quay đầu nhìn bà cụ trong phòng bệnh.

Trùng hợp bà cũng nhìn sang, còn nở nụ cười vẫy tay với hắn.

Cũng không biết có phải bởi vì các bà cụ cao tuổi trông đều giống nhau hay không, mà nụ cười của bà Trần Dã bỗng nhiên lại trùng lặp với nụ cười của bà cụ nắm tay hắn trong ký ức.

Lục Tuần cũng cười vẫy tay lại với bà.

“Có một đôi giày.” Lục Tuần quay đầu về.

“Hả?” Trần Dã ngơ ngẩn.

“Bà mang theo lúc té xỉu, tôi đặt ở bên giường rồi.” Lục Tuần nói.

Giày?

Bà mua giày làm gì?

Không phải đi mua thức ăn sao?

Trần Dã tiễn Lục Tuần rời đi, sau đó trở lại phòng bệnh, khom người nhìn xuống dưới giường, quả nhiên có một cái túi giày.

Cậu kéo túi ra, lấy hộp đựng giày bên trong ra.

“Ôi, vẫn còn ở đây hả, bà tưởng bị rơi ở quảng trường rồi chứ.” Thấy hộp giày, bà vô cùng mừng rỡ.

“Đối diện nhà mình cũng có chỗ bán giày mà, bà chạy ra quảng trường xa tít tắp làm gì?” Trần Dã nhíu mày.

“Bà hỏi Đại Đông, nó bảo giờ bọn con đang chuộng nhãn hiệu này, mà chỉ ở quảng trường mới có hiệu giày đó thôi.” Bà nói.

“Hôm nay bà ra ngoài chính là để mua giày cho con sao?” Trần Dã cầm hộp giày, sống mũi hơi cay cay.

“Thì lần này con thi được 84 điểm, nên bà mới muốn mua giày mới cho con mà.” Bà cười thúc giục cậu, “Con đi vào thử xem.”

Trần Dã mở hộp đựng giày ra, bên trong là một đôi giày chơi bóng màu xanh nhạt mới toanh.


Cậu cầm con điểm 84 giả để lừa bà, bà ngây ngô tin thật, lại còn vui vẻ ra ngoài giày cho cậu.

Mũi Trần Dã nghẹn ngào chua xót.

Bà chẳng có của để dành, bình thường hay nhặt nhạnh chai lọ kiếm vài đồng tiền, một ngày nhặt cả đống cũng chỉ được mười mấy đồng lẻ.

“Mau mang vào đi con, không biết có vừa chân không.” Bà nói.

“Chắc chắn là vừa, không vừa cũng phải vừa.” Trần Dã lau mắt, ngồi xuống mang giày vào rồi đứng dậy đi hai bước cho bà xem: “Siêu vừa luôn ạ.”

“Vậy con thử nhảy hai cái xem, cô bé bán giày bảo với bà là giày này nhảy được cao lắm.” Bà cười bảo.

“Con đâu phải lò xo đâu, nhảy cái gì chứ.” Mắt Trần Dã đỏ hoe, song vẫn đứng dậy, dồn sức nhảy bật một phát.

“Ối trời! Tự dưng nhảy làm bà giật cả mình!” Bà trừng cậu, bắt đầu quở trách, “Nhảy thấp thôi chứ, ai bảo con nhảy cao thế hả! Lỡ trẹo chân rồi lúc đấy ăn đủ!”

Cơn mưa ngoài cửa sổ đã ngừng từ bao giờ, mặt trời lặng lẽ ló rạng, nắng vàng rực rỡ soi chiếu, tạo nên bức tranh ấm áp.

Bà không bị thương, nằm viện đến tối là chịu hết nổi, liền kêu quấy đòi về, không muốn qua đêm ở trong bệnh viện.

Trần Dã không chịu, nhưng tình bà cũng cứng đầu, nháo đến nỗi bác sĩ phải tới, bác sĩ kiểm tra một lượt rồi gật đầu cho phép. Trần Dã đành phải mang bà về nhà.

Xuyên qua con hẻm nhỏ hẹp, hai người đi tới cầu thang, đèn cảm ứng bị hỏng mấy bữa nay, hành lang chìm trong một màu đen kịt.

Trần Dã bật đèn pin điện thoại, rồi đưa điện thoại cho bà cầm.

“Để con cõng bà.” Trần Dã hạ lưng xuống trước mặt bà.

Hôm nay bà bị hoảng sợ, giờ cũng đã muộn, cho nên tinh thần không được tốt lắm.

“Cháu của bà trưởng thành rồi.” Bà vỗ vỗ lưng cậu, rồi tựa vào lưng Trần Dã, giơ một tay soi đèn cho cậu nhìn đường.

Xương của thiếu niên rất cộm người, cúi đầu xuống là thấy rõ khớp xương nhô lên dưới lớp da, từng đốt lại từng đốt. Gầy quá, bà đau lòng nhéo nhéo: “Con phải ăn nhiều vào, mập thêm chút nữa mới được.”

“Con ăn nhiều lắm mà.” Trần Dã nở nụ cười, “Trình Tiến Đông người toàn thịt là thịt mà cũng chẳng ăn nhiều bằng con đâu.”

“Nhớ hồi con còn bé, không thích leo cầu thang, cứ đòi bà phải cõng.” Bà bật cười, rồi lại thở dài, “Chớp mắt cái mà giờ lại thành con cõng bà rồi.”

Trần Dã rũ mắt, vừa nghe bà nói chuyện, vừa nhìn dưới chân mình, cõng bà bước từng bước trên chiếc cầu thang chật hẹp xập xệ.

Mỗi bước đều đặt rất cẩn thận, rất vững vàng.

Bố cậu đột ngột qua đời trên đài boxing vào năm cậu bảy tuổi, mẹ cậu cầm tiền bồi thường nhanh chóng đi bước nữa, nếu không vì mua nhà cần thời gian thì có lẽ căn nhà nhỏ này cũng đã bán đi rồi.

Chính bà đã tất bật đi thâu đêm từ quê lên đây, dần dần trụ lại ở chốn thành thị xa lạ này, dắt Trần Dã nhỏ đi từng bước từng bước.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, Trần Dã bước vào tuổi trưởng thành, còn bà thì lại già đi.

Trần Dã chợt nhớ tới lời bác sĩ kéo cậu ra ngoài dặn dò.

“Không thể để bà ấy chịu kích thích thêm lần nữa, lần này may mà đưa đến bệnh viện nhanh. Nếu lại phát bệnh lần nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Cho dù có giải phẫu thêm một lần. Bà ấy đã lớn tuổi rồi, mức độ mạo hiểm nếu giải phẫu cũng là rất cao.”

“Cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Cuối cùng, bác sĩ nói.

“Bà ơi, đến nhà rồi.” Trần Dã đẩy cửa ra, lên tiếng đánh thức bà nội thiu thiu gật gù trên lưng.

“Ừ.” Bà mơ màng đặt chân xuống.

Trần Dã đỡ bà lên giường.

Lúc ở bệnh viện bà không ngủ được, vừa đặt đầu lên gối là chìm vào giấc ngủ ngay.

Trần Dã để lại một chiếc đèn ngủ lờ mờ rồi nhẹ giọng đóng cửa đi ra.

Rót ly nước lạnh, một hơi uống cạn, cởi quần áo, vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp xả xuống, Trần Dã nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, cậu nghĩ bụng, cảm thấy vẫn nên bán căn nhà này đi. Ngộ nhỡ bà xảy ra chuyện gì thì cậu cũng có tiền ngay được.

Nhân lúc cuối tuần, Trần Dã đăng tin rao bán căn nhà cũ, đồng thời tìm thuê chỗ mới, nhưng mấy chỗ tìm được không phải quá đắt thì cũng khác quá xa hoàn cảnh sinh hoạt hàng ngày của bà.

Mãi cho đến thứ hai đi học vẫn chẳng có tin tốt.

“Sao tự dưng đờ đẫn thế?” Trình Tiến Đông vỗ vai Trần Dã bả vai, “Đến trường rồi đấy, còn chưa tỉnh ngủ à?”

“Đừng làm phiền tao.” Trần Dã bấm di động xem tin tức thuê nhà.

“Vẫn chưa tìm được nhà à?” Trình Tiến Đông nhìn Trầm Dã cúi đầu lướt điện thoại, thở dài bảo.

Hiện tại đang là buổi sáng trước giờ vào lớp, ai nấy đều đang đi tới lớp học, hai người đã tới lầu một tòa nhà giảng dạy, bức tường bên trái đại sảnh ngày thường trống trải giờ lại có một tốp rất đông người vây quanh.

“Vụ gì vậy?” Trần Dã cau mày.

“Tuần trước thi tiếng Anh chưa có kết quả, chưa lập bảng xếp hạng được, hôm nay là thứ hai, chắc trường dán bảng thành tích rồi đó.” Nói đoạn, Trình Tiến Đông kéo Trần Dã chen vào bên kia, “Vương Văn Văn nói, nếu tao lên được một hạng thì sẽ đồng ý đi ăn với tao!”

Trần Dã không thích quan tâm mấy vụ náo nhiệt kiểu này, cũng không thích chen chúc giữa một đống người, cậu đang định đi thì đột nhiên nghe Trình Tiến Đông rống to.

Trần Dã giật hết cả mình, còn chưa hiểu mô tê gì thì Trình Tiến Đông đã lao tới ôm chầm lấy cậu.


“A A A A! Cuối cùng tao cũng không phải đứa hạng nhất từ dưới đếm lên nữa!” Trình Tiến Đông hưng phấn hò hét, “Cuối cùng tao cũng không phải đứa hạng nhất từ dưới đếm lên nữa rồi!”

Nghe câu này, mặt Trần Dã chẳng tỏ cảm xúc gì, nhưng trái tim thì treo ngược cành cây.

Trình Tiến Đông vạn năm hạng nhất từ dưới lên, cậu thì vạn năm hạng nhì từ dưới lên, giờ Trình Tiến Đông không phải đứa xếp bép nữa vậy ai mới là hạng nhất từ dưới lên?

“Là mày! Là mày!” Trình Tiến Đông cười hô hố, “Mày là đứa hạng nhất đếm ngược! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Mày là đứa hạng nhất đếm ngược!”

Trần Dã: “…..”

Má.

Trần Dã đá văng Trình Tiến Đông ra khỏi người mình.

“Á đù má!” Trình Tiến Đông kêu la thất thanh, lại kéo cậu lại hỏi muốn đi ăn gì không, còn chỉ chỉ lên cái tên đứng nhất khối, “Bạn cùng bàn của mày kìa.”

“Bạn cùng bàn của mày đứng nhất đó!” Trình Tiến Đông kêu.

Trần Dã ngẩng đầu nhìn, cũng ngây ngẩn cả người.

Cậu biết thành tích của Lục Tuần tốt, nhưng có thể đạt hạng nhất ở trường I ư?

Trình này thì đủ vào Thanh Hoa mẹ nó rồi.

Vãi thật.

Trần Dã nhìn cái tên đó hồi lâu, chẳng nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì. Bình thường cậu chẳng cảm thấy thi được hạng nhất có gì giỏi giang, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy cái người hạng nhất này thật sự đỉnh quá xá.

Vì sao vậy.

Có thể là do cậu không quen mấy người hạng nhất trước đây, cái tên đề trên đó chẳng liên quan gì tới cậu. Nhưng lần này người giành hạng nhất lại ngồi cùng bàn với cậu, từng đánh nhau với cậu, mấy hôm trước còn giúp đỡ cậu. Cậu quen cái người thi hạng nhất này.

“Tao còn tưởng chỉ là tên ngốc đọc tí sách vở, biết tí tri thức.” Trình Tiến Đông cũng sốc toàn tập, cu cậu xuýt xoa cảm thán, “Cha chả mẹ ơi! Bạn cùng bàn của mày là đại thần đó.”

Top 20 của khối hầu hết đều là học sinh lớp 1 và lớp 2, thi thoảng có vài ba người lớp 3, lớp 4 chen vào top đã coi là ngạc nhiên rồi.

Bây giờ vị trí đầu bảng bỗng nhiên bị một cái tên của lớp 12 từ đâu hiện ra chiếm mất.

Các học bá lớp 1 lớp 2 đều ngây người, trố mắt nhìn cái tên này cả buổi không nói nên lời.

Lúc này người càng lúc càng nhiều, Trần Dã kéo Trình Tiến Đông ra khỏi đám đông, đi về phía cầu thang.

“Mày với bạn cùng bàn của mày có duyên ghê nha, một đứa hạng nhất, một đứa hạng nhất từ dưới lên.” Trình Tiến Đông vừa đi vừa nói, nghĩ tới chuyện mình thăng hạng, cu cậu cười tươi roi rói, “Tao không phải đứa bét bảng nữa rồi ha ha ha ha ha ha ha!”

“Đần độn.” Trần Dã xụ mặt, bước nhanh lên cầu thang.

“Ấy! Chờ tao với!” Trình Tiến Đông cười đuổi theo, “Tao không nói nữa mà! Chờ tao với coi!”

Trần Dã vừa vào lớp, mấy nữ sinh vây quanh Lục Tuần lập tức giải tán sạch sẽ.

Trần Dã kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn Lục Tuần.

Lục Tuần cũng nhìn cậu, hai người im lặng nhìn nhau mấy giây, rồi Lục Tuần đưa một cái túi sang.


Trần Dã đã ăn sáng rồi, song vẫn nhận lấy bánh bao.

Cắn được mấy miếng, cậu nhìn chằm chằm đôi giày mới, hạ quyết tâm kiểm tra toán tuần này nhất định phải thi được điểm tốt mang về cho bà xem.

Trần Dã cũng biết giờ mình không theo kịp bài giảng nữa rồi, kiểm tra toán là vào thứ sáu tuần này, cậu không muốn khiến bà thất vọng.

Trần Dã ăn xong bánh bao, bèn hắng giọng quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình.

“Nè, hạng nhất.” Trần Dã gọi.

“Gì thế hạng nhất từ dưới lên?” Lục Tuần nghiêng đầu.

“Cái đệt!” Trần Dã đơ ra, tức cười bảo, “Cậu vênh váo ghê ha.”

“Bà vẫn khỏe chứ?” Lục Tuần cũng cười.

“Tinh thần bà rất rốt.” Sau một thoáng, Trần Dã nói, “Thương lượng chuyện này đi.”

“Hử?” Lục Tuần ngó cậu.

“Cậu kèm tôi học toán, chỉ tuần này thôi, về sau tôi không thu tiền đánh lôi đài 1vs1 của cậu nữa.” Trần Dã nói.

“Buổi tối thêm một trận.”  Lục Tuần bảo.

Trần Dã: “…….”

Đánh với tên này một trận thôi cũng phải nghỉ ngơi lấy sức, đánh thêm trận nữa thì chỉ có nước đứng im chịu đòn mất.

“Ok.” Trần Dã gật đầu.

“Muốn kèm thế nào?” Lục Tuần hỏi.

“Tuần này có kiểm tra toán.” Trần Dã nghiêm túc.

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.

“Tôi muốn đạt 100 điểm kiểm tra.” Trần Dã nói.

Lục Tuần nhìn cậu không nói gì.

“90 điểm.” Trần Dã nhượng bộ một bước.

Lục Tuần vẫn chẳng nói chẳng rằng.

“Nếu không thì cậu muốn kèm kiểu gì?” Trần Dã nhíu mày.

“Cậu đặt mục tiêu 60 đi.” Lục Tuần nói.

Trần Dã: “……”

“Vậy mới miễn cưỡng có hi vọng được.” Lục Tuần nói thêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.