Đọc truyện Bất Tử Thần Long – Chương 30: Nam sơn biệt nghiệp
Nam Sơn Biệt Nghiệp!
Đó là tòa trang viện tuy không rộng lớn song hết sức hùng vĩ và tráng lệ, nằm tại mạn đông chân núi Nam Sơn, đồi núi chập chùng vây quanh ba mặt tây nam bắc, mặt đông chỉ toàn những ngọn đồi nhỏ xen lẫn rất nhiều cây cối, có rừng thiên nhiên, có rừng do người trồng, hiển nhiên là trận thế chi đó!
Trăng đã lên đến ngọn cây, dưới ánh đêm nhập nhòa, loáng thoáng trông thấy dáng vẻ nguy nga của Nam Sơn cùng với khí phái hùng vĩ của Nam Sơn Biệt Nghiệp!
Đột nhiên, mười mấy bóng người phóng lên ngọn cây, thân pháp đều hết sức nhanh nhẹn, hệt như quỷ dị, chỉ thoáng chốc đã vượt qua khỏi khu “rừng trận ấy”!
Nam Sơn Biệt Nghiệp đã hiện ra trong tầm mắt họ!
Dưới ánh trăng sáng, có thể trông ra nhận số tổng cộng là mười bảy người, đều là mặc theo lối hành khất, hai người cầm đầu trong tay đều có một ngọn trúc trượng màu xanh, chính là “Cùng Hồn” Y Phong và “Ác Quỷ” Tống Chung, không cần hỏi cũng biết, những người này chính là U Linh Quần Cái.
“Cùng Hồn” Y Phong đảo mắt nhìn nhanh, quan sát địa thế, bỗng quát khẽ một tiếng. U Linh Quần Cái đồng thời tung mình cùng phóng vút vào Nam Sơn Biệt Nghiệp.
Bên trong Nam Sơn Biệt Nghiệp tuy kiến trúc tráng lệ, đình mát trên hồ nước, hòn giả sơn giữa vườn hoa, cảnh trí hết sức nên thơ, song trong bóng đêm lại bao phủ một bầu không khí u ám lạnh lẽo.
“Cùng Hồn” Y Phong bỗng cất lên tiếng huýt gió lảnh lói, vang vọng đi thật xa trong bóng tối.
Tiếng huýt gió vừa dứt, tất cả ánh đèn trong Nam Sơn Biệt Nghiệp thảy đều tắt ngóm cùng một lúc, lập tức bốn bề tối mịt, bầu không khí càng thêm ghê rợn.
U Linh Quần Cái thảy đều kinh ngạc, song không hề có vẻ khiếp sợ, “Ác Quỷ” Tống Chung cười to nói :
– Đã đến rồi thì chấp nhận tất, U Linh Quần Cái đã từng sợ ai bao giờ? Các vị huynh đệ, dẫu là Diêm Vương Điện thì chúng ta cũng vẫn xông vào như thường!
Trúc trượng điểm nhẹ, sải bước tiến vào.
“Cùng Hồn” Y Phong và quần cái cũng bước theo sau.
Chừng sau nửa tuần trà, U Linh Quần Cái đã vòng qua khỏi hòn giả sơn, băng qua một dãi hành lang ngắn, đến một khoảng sân rất rộng.
Khu sân này chính là nơi trung tâm của Nam Sơn Biệt Nghiệp. “Ác Quỷ” Tống Chung và “Cùng Hồn” Y Phong cùng chững bước dừng lại không đi tiếp nữa.
“Cùng Hồn” Y Phong đảo mắt nhìn quanh, đoạn lớn tiếng nói :
– Nếu nơi đây mà dùng làm đấu trường thì thật là thích hợp.
Vừa dứt lời, trong những gian nhà xung quanh đột nhiên ánh đèn bừng sáng, khiến U Linh Quần Cái đều chóa mắt bởi đã ở lâu trong bóng tối.
Trong gian đại sảnh đối diện, bóng người thấp thoáng, liền thì cửa sảnh bật mở, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, vóc dáng mảnh khảnh, mặt mày trắng trẻo đủng đỉnh bước ra.
“Cung Hồn” và “Ác Quỷ” chú mắt nhìn người ấy, chỉ thấy bước chân y nhẹ nhàng, mắt ngước nhìn lên, thái độ hết sức kiêu ngạo.
Người trung niên nọ đi đến trước U Linh Quần Cái, dừng lại ôm quyền nói :
– Chư vị đang đêm đến viếng, chẳng hay có điều chi cần thiết?
Giọng nói của y hết sức yểu điệu, như nữ nhân, mọi người bất giác ngẩn ra.
“Cùng Hồn” Y Phong lớn tiếng nói :
– Huynh đài là chủ nhân ở đây ư?
Người trung niên mặt trắng mỉm cười :
– Đâu dám, tại hạ là Mễ Bạch Dương, Tổng quản của Nam Sơn Biệt Nghiệp!
“Cùng Hồn” Y Phong nhíu mày :
– Gọi chủ nhân các người ra đây nói chuyện!
Giọng nói đầy khinh thị, song Mễ Bạch Dương chẳng chút tỏ vẻ tức giận, liếc mắt nhìn Y Phong, vẫn mỉm cười nói :
– Tệ chủ nhân lúc này không tiếp khách, chư vị có điều gì cứ nói với tại hạ thì cũng vậy thôi.
“Cùng Hồn” Y Phong biến sắc mặt tức giận :
– Tiểu tử, bọn ta đến đây là để đòi người.
Mễ Bạch Dương ngạc nhiên :
– Đòi người? Vậy nghĩa là sao?
“Ác Quỷ” Tống Chung gầm lên :
– Người ngay không làm điều ám muội, huynh đài khỏi phải vờ vĩnh nữa, “Thiên Sơn Thần Kiếm” Địch Dương cùng vợ Y Lộ là em gái của Y huynh đã bị các ngươi bắt mang đến đây, đêm nay huynh đệ bọn này đến đây chính là muốn đòi lại hai người ấy.
Mễ Bạch Dương vừa định trả lời bỗng trong đại sảnh vang lên một giọng rổn rảng nói :
– Quý khách giá quang, sao không đón tiếp, còn chờ gì nữa?
U Linh Quần Cái sửng sốt. Mễ Bạch Dương liền đổi thái độ, thoái lui một bước, chìa tay mời :
– Tệ chủ nhân xin mời!
“Cùng Hồn” Y Phong tức giận :
– Đã là chủ nhân chốn này, sao không hiện thân gặp gỡ? Không dám lộ diện đâu phải là hành vi của bậc đại trượng phu!
Người trong nhà lại lên tiếng :
– U Linh Quần Cái danh lừng võ lâm, đêm khuya thế này mà hạ cố đến, tệ trang hết sức vinh hạnh, ngoài kia gió sương lạnh lẽo chư vị sao không di giá vào nhà đàm đạo?
U Linh Quần Cái thảy đều kinh ngạc, nhận thấy giọng nói người này rất quen thuộc, song nhất thời không phân biệt là ai?
“Cùng Hồn” và “Ác Quỷ” đưa mắt nhìn nhau. “Ác Quỷ” Tống Chung lên tiếng :
– Được sự mời mọc, U Linh Quần Cái xin mạn phép!
Đoạn theo sau Mễ Bạch Dương sải bước đi vào gian đại sảnh. Bên trong nến tỏa rực cháy sáng choang như ban ngày, một người bịt mặt bằng lụa đen, vóc dáng trung bình đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái sư đặt ngay giữa sảnh.
Người bịt mặt vừa thấy U Linh Quần Cái đi vào liền đứng lên chìa tay trái ra nói :
– Có điều gì hãy thư thả mà thương lượng, mời chư vị ngồi!
U Linh Quần Cái cũng chẳng khách sáo liền lần lượt ngồi xuống.
Mễ Bạch Dương đi đến cạnh người bịt mặt, đứng cúi đầu ra chiều rất kính cẩn.
Đôi mắt sáng quắc lộ ra ngoài khuôn lụa đen của người bịt mặt quét nhìn mọi người đoạn cười nói :
– Tệ trang rất ít khi có bằng hữu từ xa đến, chư vị đã từ Quan Ngoại lặn lội vạn dặm đến đây, càng khiến cho tại hạ cảm thấy hết sức vinh hạnh.
“Cùng Hồn” Y Phong lạnh lùng nói :
– Khỏi nhiều lời, bọn này đến đây là để đòi người.
Người bịt mặt cười phá lên :
– Y huynh nóng tính quá, chúng ta cách biệt đã lâu, nay gặp lại nên hàn huyên một phen cho thỏa mới phải!
U Linh Quần Cái nghe nói đều sửng sốt, khẩu khí người này hiển nhiên có quen biết với mình, tuy giọng nói rất quen, song vì che mặt nên không thể nào nhận diện được.
Ác Quỷ Tống Chung chợt động tâm cũng cười phá lên :
– Chúng ta đã quen biết nhau, sao huynh đài không tháo bỏ vải che mặt để bọn này xem là vị cố nhân nào?
Người bịt mặt cười :
– Điều ấy không phải là khó, song chẳng qua chưa đến lúc, xin thứ cho tại hạ tạm thời không thể tuân mệnh!
Y Phong cười khảy :
– Trên đời chỉ có kẻ đã gây ra điều xấu hổ mới không dám chường mặt thật gặp người, có lẽ huynh đài đã gây ra rất nhiều điều xấu hổ nên mới phải che mặt thế này!
Người bịt mặt liếc nhanh Y Phong, bỗng quay mặt vào nội sảnh trầm giọng quát :
– Khách quý quang lâm, sao chưa bày tiệc kính đãi?
U Linh Quần Cái kinh ngạc cùng nhìn nhau, “Ác Quỷ” Tống Chung trầm giọng nói :
– Đã đến đây rồi thì chấp nhận tất, bọn này xin kính tạ thịnh ý của huynh đài vậy!
Người bịt mặt cười :
– Tống huynh quả là người mau mắn, xin mời!
Đoạn đứng lên, tay trái đưa chìa về phía nội sảnh.
Tống Chung buông tiếng cười giòn, đoạn dẫn trước sải bước đi vào nội sảnh.
Y Phong cũng chẳng chút chần chừ, đoạn theo sau ngay, quần cái còn lại cũng lần lượt đứng lên, nối tiếp nhau đi vào nội sảnh.
Trong nội sảnh, trên chiếc bàn bát tiên to lớn đã bày sẵn những món sơn hào hải vị hãy còn bốc khói.
Người bịt mặt chễm chệ ngồi xuống thứ vị, U Linh Quần Cái cũng tuần tự ngồi vào bàn, song trong lòng mỗi người đều hết sức hoang mang, lo sợ trong rượu và thức ăn có thuốc độc hoặc thuốc mê.
Người bịt mặt thấy quần cái đã yên vị, còn cầm lấy một chung rượu to lên, cười nói :
– Đêm nay tại hạ được uống rượu và chuyện trò với U Linh Quần Cái danh chấn giang hồ, thật vô cùng vinh hạnh. Nào, nào! Trước hết tại hạ xin kính mừng chư vị một chung!
Đoạn đưa chung rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch.
Y Phong thoáng nhíu mày, đứng lên nói :
– Huynh đệ bọn này từ xa đến đây là vì hai vợ chồng xá muội và “Thiên Sơn Thần Kiếm” Địch Dương bị thủ hạ của Soái Thiên Phàm bắt mang về đây. Y Phong này đang nóng lòng lo cho sự an nguy của xá muội, đâu còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa. Nếu như huynh đài có hứng thú, hãy thả xá muội và Địch Dương ra trước, nỗi lo của Y mỗ được giải tỏa, nhất định sẽ hầu tiếp huynh đài cả đêm nay.
Người bịt mặt cười giòn :
– Y huynh muốn tại hạ phóng thích Y cô nương, phải chăng sẽ cùng Y cô nương trở về Quan Ngoại ngay?
Y Phong gật đầu :
– Lẽ tất nhiên!
Người bịt mặt cầm ấm rượu lên, vừa rót vừa nói :
– Nếu Y cô nương không chịu thì sao?
Y Phong ngạc nhiên :
– Khéo đùa! Y Lộ là em ruột Y mỗ, lẽ nào lại không chịu đi cùng?
Người bịt mặt mỉm cười :
– Y cô nương ở đây sống rất sung sướng, chúng tại hạ phục hầu chẳng khác nào hoàng cung, làm sao nàng chịu trở về Quan Ngoại sống trong gió tuyết giá rét chứ?
Y Phong lạnh lùng :
– E rằng chưa chắc!
Tống Chung cười xen lời :
– U Linh Quần Cái mặc dù mang danh là khất, song cơ nghiệp ngoài Quan Ngoại có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, nếu đem Nam Sơn Biệt Nghiệp này mà so sánh, quả là một trời một vực.
Người bịt mặt cười to :
– Chỉ e phần cơ nghiệp ấy giờ đây đã trở thành tro bụi rồi!
Tống Chung cũng cười to :
– U Linh Quần Cái là hạng người gì? Lẽ nào lại sợ các hạ đặt điều hù dọa chứ?
Người bịt mặt nghiêm giọng :
– Tại hạ đã dựa trên sự thật mà nói, không cần thiết phải đặt điều hù dọa.
Y Phong quát :
– Khỏi nói nhiều, nếu huynh đài biết điều thì hãy phóng thích xá muội trước, thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau được, bằng không hừ hừ…
Người bịt mặt cười :
– Y huynh sao mà nóng nảy thế? Chúng ta đã là bạn cũ với nhau, hơn nữa chư vị từng có ơn cứu mạng với tại hạ, đúng lẽ tại hạ phải kính chư vị ba chung trước rồi hẳn nói về việc này cũng chẳng muộn.
Vừa nói vừa quét mắt nhìn mọi người, thấy quần cái thảy đều ngồi yên, không hề động chạm đến rượu thịt trên bàn và lom lom nhìn mình, bèn bật cười ha hả nói :
– Tại hạ tưởng đâu U Linh Quần Cái là những cao nhân dị sĩ siêu phàm thoát tục, nào ngờ hôm nay được gặp, chẳng qua chỉ có danh mà thôi.
Tống Chung ngạc nhiên :
– Huynh đài nói vậy nghĩa là sao?
– Tại hạ đã bày tiệc rượu nửa đêm để tiếp đãi chư vị, vậy mà chư vị lại ngờ vực có thuốc độc, thật khiến tại hạ hết sức bẽ bàng.
Tống Chung cười khan :
– Huynh đài đã quá nặng lời!
Đoạn nâng chung rượu trước mặt lên uống cạn một hơi.
Người bịt mặt thấy vậy cười phá lên :
– Tống huynh không hổ là người cầm đầu U Linh Quần Cái, quả có anh hiệp hào phong.
Quần cái thấy Tống Chung đã uống cạn rượu trong chung, bèn cũng không cố kỵ nữa, lần lượt nâng chung rượu lên uống cạn, đoạn cầm đũa lên gắp ăn.
Song Y Phong lớn tiếng nói :
– Trước khi gặp xá muội, Y mỗ không ăn uống gì cả!
Người bịt mặt cười :
– Muốn gặp lệnh muội đâu có gì không khó.
Đoạn khẽ vỗ tay, lớn tiếng nói :
– Mời Y Lộ cô nương ra gặp khách.
Mễ Bạch Dương rủ tay đứng cạnh lập tức cung kính vâng lệnh, sải bước đi vào khung cửa tròn bên trái.
Lát sau, những nghe tiếng khua leng keng của vật trang sức, tiếng bước chân khe khẽ. Y Lộ trang phục lộng lẫy tha thước đi ra.
Chỉ thấy nàng phong tư vẫn như trước, chẳng có chút vẻ gì là bị giam cầm cả.
Y Phong vui mừng, liền cất tiếng gọi :
– Lộ muội!
Y Lộ thoáng đảo mắt nhìn Y Phong, không hề có chút vẻ vui mừng bởi huynh muội trùng phùng, trái lại còn đi đến cạnh người bịt mặt, nhoẻn miệng cười với y.
U Linh Quần Cái thảy đều sững sờ, Y Phong run giọng nói :
– Lộ muội không nhận ra ngu huynh sao?
Y Lộ mỉm cười :
– Tiểu muội sao lại không nhận ra ca ca kia chứ?
Y Phong nhẹ người :
– Ngu huynh đến đây để giải cứu cho hiền muội!
Y Lộ khẽ nhíu mày :
– Tiểu muội ở đây rất khỏe, không cần đại ca giải cứu đâu.
Y Phong bực tức :
– Chả lẽ hiền muội không muốn trở về U Linh sơn trang nữa hay sao?
Y Lộ cười :
– Nơi đây đâu có thua kém U Linh sơn trang.
Y Phong tức tối gầm lên :
– Hiền muội điên rồi hả?
Y Lộ dằn dỗi :
– Ai bảo tiểu muội điên? Hứ! Tiểu muội còn có việc cần, xin thứ lỗi!
Y Phong giận đến mắt đỏ quạch, sấn tới một bước quát :
– Lộ muội!
Y Lộ không thèm ngoái lại, đi thẳng vào khung cửa tròn.
Y Phong vừa định đuổi theo, song đã bị Tống Chung nắm tay kéo giữ lại, trầm giọng nói :
– Phong đệ chớ nóng nảy, việc này hẳn có điều lắt léo chi đây!
Y Phong giận run, trỏ vào người bịt mặt gầm lên :
– Ngươi… ngươi đã sử dụng thứ mê hồn dược gì làm cho Y Lộ mất cả lý trí thế này hả?
Người bịt mặt cười rộ :
– Lý trí của nàng hết sức sáng suốt, làm gì có chuyện bị dược vật làm mất lý trí?
Tống Chung bỗng đứng lên, trang trọng nói :
– Tống mỗ thật hết sức khâm phục thần thông quảng đại của huynh đài, lại có thể làm cho hai huynh muội xem như kẻ lạ người xa, sao huynh đài không gỡ khăn che mặt xuống để cho bọn này được chiêm ngưỡng tôn nhan?
Người bịt mặt thoáng trầm ngâm :
– Chư vị đã khăng khăng muốn biết thì tại hạ cũng đành tuân mệnh thôi!
Vừa dứt lời đã đưa tay lên gỡ khăn mặt xuống, quần cái vừa nhìn kỹ diện mạo thảy đều giật mình sửng sốt.
Tống Chung thảng thốt kêu lên :
– Thì ra ngươi là Địch Dương.
Địch Dương cười nhẹ :
– Không sai, tại hạ chính là Địch Dương.
Y Phong mắt như phún lửa, gầm lên :
– Quân súc sanh vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, hãy trả em gái cho ta.
Đồng thời đã phi thân lao tới, song chưởng bổ ra cùng một lúc.
Địch Dương liền đổi thái độ, cười khảy nói :
– Địch mỗ hiện đã là chủ nhân đây, đâu thể để cho các ngươi giở thói ngông nghênh được.
Tống Chung cười khỉnh :
– Ra vậy, thảo nào ngươi phải che mặt.
Đồng thời sấn tới vung chưởng tấn công.
Địch Dương không tránh né, bỗng hai tay đấm mạnh xuống mặt bàn, chỉ nghe tiếng ầm ì vang dội, cả người lẫn ghế lập tức thụt xuống dưới.
Chưởng lực của Y Phong và Tống Chung đều đánh hụt.
Y Phong gầm vang, lẹ làng lao tới, lại nghe một tiếng “ầm”, chỗ lún xuống đã bật trở lên.
Y Phong cất chân phải lên, nhắm ngay vào chỗ ấy đạp mạnh xuống, cái đạp ấy ít ra cũng trên năm trăm cân vậy mà không hề động đậy.
Tống Chung đi đến cạnh bàn, theo vị trí Địch Dương đã đè lên vừa rồi, cũng dùng sức đè xuống, song nắp hầm vẫn không hề động đậy. Đột nhiên tiếng kèn kẹt vang lên bốn phía, Y Phong ngước lên nhìn, chỉ thấy phía đối diện từ từ hạ xuống một bức vách thép.
Y Phong kinh hãi, quay đầu nhìn, ba mặt kia cũng hạ xuống ba bức vách thép giống như vậy.
Tống Chung hét lớn :
– Chết rồi, chúng ta đã bị mắc hợm rồi!
Đồng thời búng người lao tới như tên bắn, song đã chậm mất, bốn bức vách thép đã hạ xuống đến mặt đất rồi.
Bốn bề đều không còn một khe hở, chỉ trên vách thép có rất nhiều lỗ nhỏ, hiển nhiên là dùng để thông hơi.
Y Phong thở dài :
– U Linh Quần Cái cả đời du hí giang hồ, thật không ngờ hôm nay lại bị sa chân tại đây.
Tống Chung cũng thở dài :
– Bốn bức vách thép này dày những mấy tấc, dù bảo đao bảo kiếm cũng chẳng làm gì được, huống hồ chúng ta tay không tấc sắt. Ôi! Chúng ta muốn thoát khỏi nơi đây thật còn khó hơn lên trời.
* * * * *
Trăng đã nghiêng về hướng tây, bỗng có một bóng người nhanh nhẹn lướt vào Nam Sơn Biệt Nghiệp, thoáng chốc đã vượt qua ba dãy nhà, dừng lại trên mái nhà một gian đại sảnh nằm giữa trung tâm Nam Sơn Biệt Nghiệp.
Ánh trăng soi trên gương mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt của chàng thiếu niên, đôi mắt đầy nghị lực hệt như hai vì sao lạnh sáng quắc, đôi môi mím chặt đầy vẻ kiêu ngạo lẫn quật cường.
Chàng thiếu niên đó chính là Nam Cung Bình.
Thốt nhiên, có tiếng y phục phất gió khẽ vang lên, Nam Cung Bình quay phắt lại, một người trung niên mặt trắng như bạc, mặc áo bào đen đã xuất hiện sau lưng chàng chẳng rõ tự bao giờ.
Người trung niên mặt trắng mỉm cười nói :
– Huynh đài đến tệ trang đêm hôm khuya khoắc thế này chẳng hay có điều chi cần thiết?
Nam Cung Bình lạnh lùng :
– Tại hạ là Nam Cung Bình, tôn giá là ai?
Người trung niên mặt trắng thoáng kinh ngạc, song liền tức lại mỉm cười ôm quyền nói :
– Tại hạ Mễ Bạch Dương, là Tổng quản tại đây, phụng mệnh tệ chủ nhân hầu giá đến đây!
– Lệnh chủ nhân là ai?
– Nam Cung huynh gặp thì biết ngay!
Nam Cung Bình đã sẵn lòng thâm nhập hang hùm, bèn cười khảy nói :
– Xin mời Mễ huynh dẫn đường cho!
Mễ Bạch Dương lại ôm quyền thi lễ :
– Xin mời!
Đoạn nhún mình phóng xuống đất, Nam Cung Bình cũng lập tức theo sau.
Mễ Bạch Dương đi về phía một gian đại sảnh tráng lệ bên trái, Nam Cung Bình sải bước theo sau, đồng thời ngưng thần lưu tâm bốn phía, song chẳng phát hiện điều chi khác lạ cả.
Trong đại sảnh bày trí hết sức hoa lệ, màn cửa sổ xanh tươi, đất trải thảm đỏ, bàn ghế gỗ đàn, cổ vật và tranh họa treo đầy bốn bên vách, trông cũng khá là tao nhã.
Mễ Bạch Dương chững bước nói :
– Xin Nam Cung huynh hãy chờ chốc lát, để tại hạ vào thông báo một tiếng.
Đoạn đi vào một khung cửa nhỏ bên trái đại sảnh. Lát sau, Địch Dương che mặt bằng lụa đen đủng đỉnh bước ra.
Địch Dương cười nói :
– Xin chào Nam Cung huynh.
Nam Cung Bình nghe giọng nói rất quen, song nhất thời không nghĩ ra được là ai, ngạc nhiên nói :
– Tôn giá là ai?
Địch Dương phá lên cười :
– Mới cách biệt có mấy hôm mà Nam Cung huynh đã không còn nhận ra kẻ này nữa ư?
Vừa nói vừa đưa tay gỡ khăn che mặt xuống, Nam Cung Bình thật không thể nào tưởng tượng được lại là Địch Dương, bất ngờ gặp lại cố nhân, chàng mừng rỡ tiến tới một bước, nắm lấy hai tay Địch Dương nói :
– Thì ra là Địch huynh!
Địch Dương nhẹ vỗ vai Nam Cung Bình cười nói :
– Không ngờ tới chứ!
– Thật chẳng thể nào ngờ được, nhưng sao… sao lạ thế này?
– Lạ thế nào?
Nam Cung Bình chau chặt mày :
– Địch huynh với Y cô nương chẳng phải đã bị Nhâm Phong Bình bắt giữ hay sao?
Vì sao bỗng dưng lại trở thành chủ nhân Nam Sơn Biệt Nghiệp thế này?
Địch Dương cười nhẹ lặng thinh, Nam Cung Bình lại hỏi :
– Vậy chứ Y cô nương và Diệp cô nương đâu?
Địch Dương cười :
– Hai nàng hiện đang say sưa trong giấc điệp.
Nam Cung Bình ngơ ngẩn lắc đầu :
– Địch huynh, sự thật là như thế nào vậy?
Địch Dương bỗng nghiêm giọng :
– Nam Sơn Biệt Nghiệp này hiện tại thuộc về Địch mỗ, Nam Cung huynh đến đây thật đúng lúc, chúng ta cùng mưu đại sự!
Nam Cung Bình kinh ngạc :
– Mưu đại sự gì?
Địch Dương cao giọng :
– Thực thi đại kế thống trị giang hồ như Soái tiên sinh đã nói…
Nam Cung Bình bàng hoàng :
– Địch huynh nói gì thế?
Địch Dương cười :
– Soái Thiên Phàm là một bậc kỳ nhân, Địch mỗ hiện đã đầu nhập dưới trướng ông ấy, Nam Cung huynh phải chăng cũng có ý định ấy?
Nam Cung Bình rống lên :
– Địch huynh điên rồi hay sao?
Địch Dương cười to :
– Thần trí Địch mỗ hiện rất sáng suốt tỉnh táo, có vẻ gì là điên đâu!
Nam Cung Bình chợt động tâm, lập tức bình tĩnh trở lại, khẩn thiết nói :
– Địch huynh gia nhập vào tổ chức của Soái Thiên Phàm thật ư?
Địch Dương nghiêm giọng :
– Nam Cung huynh hiểu rất rõ Địch mỗ không bao giờ nói dối kia mà!
Nam Cung Bình lạnh lùng :
– Vậy chứ Y cô nương và Diệp cô nương thì sao?
Địch Dương cười :
– Hai nàng hiện cũng đã đầu nhập dưới trướng Soái tiên sinh rồi, Nam Cung huynh khỏi phải nhọc tâm.
Nam Cung Bình tức giận :
– Láo!
Địch Dương tiến tới một bước :
– Địch mỗ không nói láo đâu.
Nam Cung Bình bán tín bán nghi thầm nhủ :
– “Người cương trực hào sảng như Địch Dương mà còn gia nhập với bọn Soái Thiên Phàm. Y Lộ và Diệp Mạn Thanh là hạng nữ lưu, rất có thể cũng đã thay đổi ý chí, chẳng hiểu Soái Thiên Phàm có ma lực như thế nào?”
Thốt nhiên, một tiếng cười to vang lên, trong đại sảnh đã có thêm một người, Nam Cung Bình ngẩng lên nhìn, chỉ thấy y thân hình ngũ đoản, đầu to râu xồm thật hết sức không tương xứng với vóc người thấp bé của y.
Người ấy tuổi trạc tứ tuần, hai mắt ngập đầy thần quang, mình mặc khinh trang màu xám sậm.
Địch Dương và Mễ Bạch Dương vừa trông thấy người ấy lập tức khom mình cung kính thi lễ, đồng thanh nói :
– Đường đại ca!
Đường đại ca thái độ rất kiêu căng, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sải bước tiến đến gần Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình thầm nhủ :
– “Người này thần thái cuồng ngạo, bước chân trầm mãnh. Địch Dương và Mễ Bạch Dương ra chiều rất kính nể y, chắc hẳn là một nhân vật rất lợi hại!”
Đang khi ngẫm nghĩ, người nọ đã lên tiếng nói :
– Ngươi chính là Nam Cung Bình ư?
Nam Cung Bình thầm cười khảy, nói :
– Tại hạ chính là Nam Cung Bình, xin hỏi tôn giá là ai?
Đường đại ca cười phá lên :
– Ngay cả đại danh của “Toàn Phong Truy Hồn Tử Kiếm” Đường Hoàn mà ngươi cũng không biết ư?
Nam Cung Bình thầm nhủ :
– “Mấy trợ thủ đắc lực của Soái Thiên Phàm như Nhâm Phong Bình, Qua Trung Hải và Đường Hoàn này thảy đều tập trung ở Giang Nam, chẳng hiểu lại xảy ra biến cố trọng đại gì đây!”
Đường Hoàn nghiêm giọng :
– Ta đã nhận dụ lệnh của Soái tiên sinh mời Nam Cung Bình đến tổng đàn một chuyến.
Nam Cung Bình chợt động tâm, bèn cười nói :
– Nam Cung Bình chỉ là mạt học võ lâm, đâu dám nhận lời.
Đường Hoàn tức giận quát :
– Quân không biết lợi hại, tưởng ta không bắt giữ được ngươi hả?
Nam Cung Bình cười khảy :
– Tôn giá chưa đủ bản lĩnh bắt giữ được Nam Cung Bình này đâu!
Đường Hoàn hét vang, lách người sấn tới, hữu chưởng bổ ra nhanh như chớp.
Nam Cung Bình cũng nào chịu kém, lập tức phóng chưởng nghênh đón, “bùng” một tiếng vang dội, chưởng lực đôi bên va chạm nhau, hai người đều bật lùi ba bước.
Đường Hoàn tức tối quát :
– Tiểu tử khá lắm, tiếp thêm một chưởng nữa thử xem.
Hai tay đưa ngang ngực, từ từ đẩy ra!
Nam Cung Bình biết phen này y hẳn giở hết toàn lực, không dám khinh suất, nạp khí vào đan điền, bảo nguyên thủ nhất, vận hết mười hai thành công lực, song chưởng cũng từ từ đẩy ra.
Lại “bùng” một tiếng vang rền, nội lực hai người chạm nhau, kình phong cuồn cuộn, cát bụi từ trên trần nhà rơi xuống mù mịt, hai người lại bật lùi ba bước, chứng tỏ nội lực tương đương nhau, khó phân thắng bại.
Đường Hoàn vô cùng kinh hãi, y không thể nào ngờ được một hậu sinh tiểu bối như Nam Cung Bình mà lại có nội lực hùng hậu như vậy.
Nam Cung Bình thần thái ung dung, tủm tỉm liếc nhìn Đường Hoàn, cười khảy nói :
– Thật không ngờ Toàn Phong Truy Hồn Tử Kiếm đại danh lừng lẫy cũng chẳng qua có vậy thôi!
Đường Hoàn lạnh lùng :
– Quyền chưởng nội lực không phân được cao thấp, hãy bằng vào binh khí mà so hơn kém, tiểu tử hãy tuốt kiếm đi!
Nam Cung Bình cười nhạt, rút thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ giắt sau lưng ra.
Đường Hoàn thần sắc trang trọng, cũng rút nơi thắt lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, kiếm này khác hẳn với trường kiếm thông thường, thân kiếm nhỏ và dài, tròn suốt từ mũi đến cán, không có lưỡi sắc, thân kiếm màu trắng, nhưng mũi kiếm lại đen ánh.
Nam Cung Bình không dám khinh suất, vội ngưng thần chờ địch.
Đường Hoàn thấp giọng quát, tay phải khẽ vung, nhuyễn kiếm kỳ hình lập tức thẳng đuột, nhắm ngực Nam Cung Bình đâm tới.
Nam Cung Bình nghiêng người tránh khỏi, trường kiếm thừa thế đưa ra với chiêu “Kim Long Đẩu Giáp” tạo thành một đóa hoa kiếm bao phủ năm đại trọng huyệt Thiên Trì, Bộ Lang, Khí Môn, Thiên Tỉnh và Tướng Đàn trước ngực Đường Hoàn.
Đường Hoàn buông tiếng cười khảy, nhuyễn kiếm rẽ ngang, vô cùng thần diệu điểm vào huyệt Kinh Tỉnh của Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình không muốn để mất tiên cơ, trường kiếm tay phải vẫn không đổi thế, tay trái năm ngón co lại như móc câu, thi triển một chiêu tuyệt học trong Đạt Ma Thập Bát Thức, nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải cầm kiếm của Đường Hoàn.
Đường Hoàn kinh hãi, tay phải lập tức chuyển hướng, đâm vào huyệt Khúc Trì, đồng thời lùi sau một thước, tránh khỏi đòn tấn công vào ngực của Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình buông tiếng quát khẽ, thoáng xoay người, chớp nhoáng công ra năm kiếm, lại dồn Đường Hoàn lùi sau ba bước.
Đường Hoàn vì quá khinh thường địch thủ nên vừa ra tay đã bị đàn áp, y vừa giận vừa thẹn, hét lên một tiếng giận dữ, đột nhiên thay đổi chiêu thức, thanh nhuyễn kiếm vung lên loang loáng, kèm với tiếng rít lảnh lót, kình phong tỏa ra bốn phía, quay cuồng như cơn gió lốc.
Nam Cung Bình tay trái bấm kiếm quyết, tay phải trường kiếm đưa lên ngang ngực, toàn thần quán chú, hai mắt chốt chặt vào thanh nhuyễn kiếm đang vung tít của đối phương.
Đột nhiên Đường Hoàn thét vang, thanh nhuyễn kiếm từ trong cơn gió vụt đâm nhanh như tia chớp.
Nam Cung Bình cũng thét vang, thanh trường kiếm cũng đâm tới nhanh tuyệt luân.
Những nghe “choang” một tiếng, hai thanh trường kiếm dính chặt vào nhau.
Đường Hoàn lộ vẻ mừng rỡ, lập tức vung tay, thanh nhuyễn kiếm tựa như linh xà quấn lấy thanh Diệp Thượng Thu Lộ ba vòng, mũi kiếm đen nhánh hướng ngay vào mặt Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình kinh hãi, toan triệt chiêu rút kiếm, song bởi hai người nội lực tương đương, không sao rút kiếm về được.
Đường Hoàn nhếch môi cười đắc ý, quát lớn :
– Bỏ kiếm ra!
Nam Cung Bình ngạo nghễ :
– Chưa chắc!
Song chàng vừa dứt tiếng, chợt thấy mũi kiếm đen nhánh kia thình lình nổ tung, bắn vào người chàng, đồng thời một chất lỏng màu lam rất tanh hôi cũng phun ngay vào mặt chàng.
Khi độc dịch ấy còn cách mặt Nam Cung Bình không đầy hai thước, đầu óc chàng chợt lóe lên một ý kiến cơ biến, lập tức giậm mạnh chân, sức lực toàn thân dồn hết vào cánh tay cầm kiếm, người vọt lên không, thanh Diệp Thượng Thu Lộ không chịu nổi sức đè của chàng, cong lại thành hình vòng cung, đồng thời hai chân chàng thừa thế liên hoàn đá vào huyệt Khúc Trì của Đường Hoàn.
Một đoạn mũi kiếm cùng với một lớp độc dịch trong đường tơ kẽ tóc bay lướt qua mặt Nam Cung Bình.
Đường Hoàn vung tay, rút thanh nhuyễn kiếm về, thoái lui ra sau ba bước.
Nam Cung Bình thình lình bị mất điểm tựa, thân người lơ lửng trên cao lập tức rơi xuống, chàng vội đưa thẳng chân phải ra, chân trái quơ mạnh xuống, trường kiếm thừa thế điểm nhẹ trên mặt đất, người lập tức đứng thẳng vững vàng.
Đường Hoàn quát khẽ, thừa thế sấn tới, vung kiếm sử dụng như côn, một chiêu “Trầm Hương Phách Sơn” giáng xuống đỉnh đầu Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình lẹ làng vung kiếm, quét ngang trung bàn Đường Hoàn nhanh khôn tả. Đường Hoàn chưa sử hết chiêu đã bị Nam Cung Bình bức lùi năm bước.
Thốt nhiên, Mễ Bạch Dương và Địch Dương đồng thanh quát :
– Tiếp chiêu đây!
Hai người từ bên hông lao tới tấn công. Nam Cung Bình cắn răng, tả chưởng phóng ra cản thế công của Địch Dương, tay phải vung kiếm nhắm đâm vào yết hầu Mễ Bạch Dương.
Ngay khi chàng vừa phát chiêu, Đường Hoàn lại vung thanh đoản kiếm từ chính diện công tới.
Ba người đều có võ công thượng thừa, lúc này xuất thủ cùng một lúc, lập tức khiến Nam Cung Bình hết sức vất vả, mới sáu chiêu đã trở nên núng thế, chỉ còn thủ chứ không đủ sức hoàn kích nữa.
Thoáng chốc đã qua mười mấy chiêu, Nam Cung Bình trán đã lấm tấm mồ hôi, tình thế vô cùng nguy bách.
Đột nhiên, Nam Cung Bình hét vang, tả chưởng vụt phóng ra về phía Mễ Bạch Dương, tay phải trường kiếm quét từ phải sang trái, ba đối thủ lập tức đồng thời bị bức lui.
Nam Cung Bình mắt như rực lửa, mặt đầy sát cơ, người bất động lướt lùi ra sau vài thước.
Ba người thoáng kinh ngạc, những thấy Nam Cung Bình hai tay nắm lấy chuôi kiếm, mũi kiếm đưa chếch lên cao, quát lớn :
– Nam Cung Bình hôm nay phải đại khai sát giới thôi!
Ba người đều giàu kinh nghiệm giang hồ, song chưa từng thấy thủ pháp cầm kiếm quái dị như vậy bao giờ.
Đường Hoàn hét lớn, lao bổ tới, tay phải giơ lên, thanh đoản kiếm nhắm đỉnh đầu bổ xuống, tay trái ngầm dồn nội lực sẵn sàng phóng ra, Địch Dương và Mễ Bạch Dương cũng lao tới tấn công cùng một lúc.
Nam Cung Bình đứng bất động, hai tay vung lên, mũi kiếm rung động, tạo ra muôn đóa hoa kiếm. Diệp Thượng Thu Lộ từ phải sang trái, từ trên xuống dưới, chầm chậm đưa ra, đó chính là chiêu khởi đầu “Lục Đả Tại Thiên” của Tại Điền ngũ thức trong Thần Long thập bát thức.
Chỉ thấy vô số kiếm hoa lấp loáng tạo thành một bức tường bạc bảo vệ toàn thân Nam Cung Bình từ trên xuống dưới, ba người tuy thân hoài tuyệt kỹ, song chẳng thể nào tìm ra được một chút sơ hở để xuất thủ công vào, bất giác đều ngẩn người ra.
Bỗng Nam Cung Bình hét vang, kiếm chiêu chợt biến, chiêu thứ hai “Thu Phong Đả Lâm” đã được thi triển, chỉ thấy kiếm quang chấp chóa, kiếm khí rờn rợn, ba người liền bị bức lùi một bước.
Nam Cung Bình không truy kích, đứng yên, hai tay cầm kiếm, mũi kiếm đưa chếch lên cao.
Bỗng thấy Đường Hoàn lẳng lặng quay người bỏ chạy, Nam Cung Bình liền quát lớn :
– Chạy đi đâu!
Trường kiếm nhanh như chớp đâm tới, vừa định lao người đuổi theo. Đột nhiên, hai tiếng quát lanh lảnh vang lên, Diệp Mạn Thanh và Y Lộ bỗng từ trong nội sảnh phi thân lướt đến trước mặt Nam Cung Bình, chẳng nói chẳng rằng nhất tề vung chưởng tấn công tới tấp.
Nam Cung Bình kinh hãi quát :
– Diệp cô nương, Y cô nương, hai người đã quên Nam Cung Bình này rồi sao?
Y Lộ gằn giọng :
– Bất luận ngươi là ai, bọn này hiện đã là chủ nhân của Nam Sơn Biệt Nghiệp, đâu thể để cho ngươi xấc xược ở đây được!
Vừa nói vừa vung chưởng tấn công.
Nam Cung Bình vung song chưởng ra đón cản và nói :
– Sao các người lại không chịu nghe tại hạ giải thích?
Diệp Mạn Thanh lạnh lùng nói :
– Chẳng có gì để mà giải thích cả, hãy nạp mạng đi thôi!
Đồng thời thi triển tuyệt kỹ độc môn của “Đơn Phụng” Thực Trúc Nữ Sử ra tới tấp tấn công.
Địch Dương cũng hét vang, lao bổ tới gia nhập vào vòng chiến.
Ba người hệt như điên cuồng, hoàn toàn không màng đến sự an nguy của bản thân, toàn lực công kích với những chiêu sát thủ, những thấy bóng chưởng chập chùng, kình phong cuồn cuộn.
Nam Cung Bình bị ba người giáp công ráo riết, chàng không thể nào hạ sát thủ, mà cũng chẳng thể bỏ đi, đành thi triển tuyệt kỹ sư môn cố thủ không công.
Trong nội sảnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười cuồng ngạo đắc ý và chói tai của Đường Hoàn, thoáng chốc hai mươi chiêu đã qua.
Lúc này trời đã hửng sáng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở phương đông.
Nam Cung Bình mình đầy tuyệt kỹ mà không sao thi triển được, sau ba mươi chiêu đã bị đẩy lùi đến giữa đại sảnh.
Chàng vừa trải qua một chặng đường dài, lại phải chiến đấu suốt cả nửa đêm, mặc dù chàng dồi dào nội lực, song lúc này chân lực đã bị tiêu hao hơn nửa, mặt lộ vẻ mỏi mệt, mồ hôi nhễ nhại, xuất thủ đã chậm đi khá nhiều, dần đâm ra núng thế…
* * * * *
Trong phòng giam, U Linh Quần Cái sau một đêm dài cố sức suy nghĩ mà vẫn không đưa ra được cách thoát thân, ai nấy đều lộ vẻ lo âu và tức tối.
Đột nhiên, trên nóc nhà có tiếng kèn kẹt vang lên rất khẽ, U Linh Quần Cái đều ngạc nhiên cùng ngước lên nhìn…
Chỉ thấy một tấm thép vuông chừng ba thước từ từ bật lên, đồng thời một sợi dây thừng từ trên buông xuống.
Tống Chung vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vội lớn tiếng giục :
– Nhanh lên, kẻo để mất cơ may!
Đồng thời đã dẫn trước, tung mình vọt lên nắm lấy sợi dây, thoăn thoắt leo lên, khi còn cách lỗ hổng chừng một thước, hai tay thoáng tăng sức, “vút” một tiếng phóng qua lỗ hổng ra ngoài, phát hiện cạnh đó có một người đàn ông trung niên vóc dáng trung bình, mặt mày trắng trẻo và trơ lạnh.
Tống Chung thấy người này rất xa lạ, song biết đó chính là người đã cứu mình, bèn vòng tay thi lễ nói :
– Chúng tôi được tôn giá ra tay cứu giúp, ơn nặng như núi, xin nhận một lễ của tại hạ!
Lúc này U Linh Quần Cái đã lục tục ra hết bên ngoài, đứng vây quanh Tống Chung. Y Phong sải bước tiến tới nói :
– U Linh Quần Cái xưa nay chưa từng chịu ân huệ của ai, nhưng hôm nay…
Người trung niên lạnh lùng ngắt lời :
– Tại hạ đã thừa lệnh Thiên Nha đạo trưởng đến đây giải cứu chư vị, muốn cảm tạ thì hãy gặp Thiên Nha đạo trưởng mà cảm tạ, không phải cảm tạ tại hạ!
Y Phong ngơ ngẩn lẩm bẩm :
– Thiên Nha đạo trưởng… Thiên Nha đạo trưởng… Chúng tôi đâu có quen biết.
– Bất kể quen biết hay không, tại hạ cứu chư vị thoát hiểm song có một điều yêu cầu.
Tống Chung nói tiếp :
– Xin tôn giá cứ nói, chỉ cần chúng tôi đủ khả năng, dù lao thân vào lửa đỏ cũng không từ nan.
– Chư vị có biết Nam Cung Bình không?
Tống Chung lắc đầu, Y Phong đỡ lời :
– Có gặp qua một lần.
– Hiện y cũng đang lâm nguy, y với tại hạ có mối quan hệ rất mật thiết, song ngặt vì thân phận, tại hạ không tiện ra mặt cứu y, đành phải nhờ sức chư vị!
Ngưng giây lát lại nói tiếp :
– Chư vị biết tại hạ là ai không?
Tống Chung lắc đầu :
– Chúng tôi không biết.
– Tại hạ chính là chủ nhân thật sự của Nam Sơn Biệt Nghiệp.
Mọi người nghe nói thảy đều sững sờ, Tống Chung nói :
– Vậy… vậy… vậy…
Người trung niên vẻ mặt bỗng trở nên hết sức trang trọng nói :
– Tại hạ còn có việc khác, không thể ở lâu, xin chư vị chớ quên lời hứa với tại hạ!
Y Phong hỏi :
– Nam Cung Bình hiện ở đâu vậy?
Người trung niên từ trong lòng móc ra một phong thư, trao cho Tống Chung và nói :
– Hiện y đang khổ chiến trong gian đại sảnh đằng kia, khi chư vị đến nơi, trước hết hãy trao lá thư này cho y, khi y xem xong hãy tức khắc hộ tống y rời khỏi hiểm địa, mong chư vị gắng sức cho.
Nói xong lập tức phi thân bỏ đi ngay. Y Phong và Tống Chung đưa mắt nhìn nhau, đoạn Y Phong quát lớn :
– Đi!
Lập tức dẫn trước phi thân về phía đại sảnh, mọi người còn lại cũng chẳng chút chậm trễ, phi thân theo sau.
Trong đại sảnh, Nam Cung Bình đang cố gắng cầm cự, mồ hôi từ hai bên màng tai chàng không ngớt chảy xuống, lúc này đã bị ba người dồn vào góc đại sảnh.
Y Phong hét vang, lao vào đại sảnh, gia nhập vòng chiến, một chiêu “Linh Tỏa Vu Phong”, trúc trượng quét ngang lưng Địch Dương.
Địch Dương vừa thấy U Linh Quần Cái hiện thân, lập tức sững người, ngọn trúc trượng của Y Phong đã quét tới ngang lưng hết sức hung mãnh, Địch Dương bắt buộc phải lướt lùi ra sau.
Tống Chung lúc này cũng đã vào đến nơi, lập tức vung trúc trượng tấn công Diệp Mạn Thanh.
Nam Cung Bình liền cảm thấy áp lực được giảm sút, bèn thở hắt ra một hơi dài.
Tống Chung tay phải trúc trượng tấn công Diệp Mạn Thanh, tay trái đưa phong thư đến trước mặt Nam Cung Bình và nói :
– Hãy đón lấy!
Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, song liền tức thì đưa tay đón lấy, đồng thời tả chưởng phóng mạnh ra, ngăn cản thế công của Y Lộ.
Lúc này U Linh Quần Cái đã ùa hết vào đại sảnh, trong số hai người xuất thủ tấn công Y Lộ, song chỉ nhắm vào hai huyệt mê và ngủ hoặc những nơi không quan trọng khác.
Đường Hoàn và Mễ Bạch Dương ở trong nội sảnh theo dõi cuộc chiến với lòng đầy đắc ý, bỗng thấy U Linh Quần Cái xuất hiện, liền kinh hãi cùng lao ra tấn công quần cái.
Trong đại sảnh lập tức diễn ra một cuộc hỗn chiến.
Ngoài đại sảnh, một nhóm đại hán áo đen tay cầm đao kiếm lục tục chạy tới.
Tống Chung vừa phát chiêu công kích Địch Dương vừa quay sang Nam Cung Bình nói :
– Hãy mau mở thư ra xem!
Lúc này Nam Cung Bình đã rảnh tay, liền vội mở thư ra xem, chỉ thấy trong thư viết rằng :
– “Lệnh tôn và lệnh đường sinh mạng đang lâm nguy, hãy cấp tốc đến Liễu Âm trang tại phía đông Thái Hồ hội diện, chậm trễ e sinh biến, lên đường tức khắc!”
Bên dưới ký tên là Vạn Đạt!
Xem xong chàng hết sức băn khoăn, không tin đó là sự thật, song bút tích rồng bay phượng múa của Vạn Đạt đâu có lạ lẫm gì đối với chàng, chả lẽ Vạn Đạt lại đi dối gạt chàng hay sao?
Nhất thời chàng thừ ra tại chỗ. Tống Chung nhác thấy, sực nhớ đến lời dặn của người trung niên, lập tức quát lớn :
– Trong thư đã viết gì mà khiến công tử phân vân thế này? Nếu muốn rời khỏi đây thì hãy nhanh lên!
Nam Cung Bình giật mình bừng tỉnh, bèn hỏi :
– Ai đã trao bức thư này cho tôn giá?
Tống Chung liên tiếp công ra ba trượng bức lùi Diệp Mạn Thanh, thừa rảnh nói :
– Một người trung niên trơ lạnh!
Nam Cung Bình thoáng chau mày :
– Tôn giá có biết danh tánh người ấy không?
Tống Chung lại công ra ba trượng, nói :
– Không, y chỉ bảo là thừa lệnh của Thiên Nha đạo trưởng thôi!
Nam Cung Bình liền biến sắc mặt, Thiên Nha đạo trưởng chính là Vạn Đạt.
Nam Cung Bình lập tức nghe lòng nóng như thiêu đốt, lớn tiếng nói :
– Xin đa tạ chư vị đã viện thủ, Nam Cung Bình sẽ không bao giờ quên, song hiện đang có việc gấp, xin thứ cho phải đi trước một bước.
Tống Chung bực mình :
– Muốn thì cứ đi ngay, khỏi lắm lời!
Nam Cung Bình không chần chừ nữa, nhún mình lao thẳng ra cửa đại sảnh.
Đường Hoàn đâu chịu để chàng bỏ đi dễ dàng như vậy, lập tức nhún mình lao tới ngăn cản.
Song U Linh Quần Cái đã đồng thời phát chiêu tấn công, bức bách y phải lui về vị trí cũ.
Mắt thấy Nam Cung Bình đã sắp ra khỏi cửa, chợt nghe Địch Dương đề khí cao giọng nói :
– Không được để cho người đó rời khỏi, bằng không sẽ bị nghiêm trị!
Y lên tiếng phân thần, liền bị Y Phong đánh trúng một trượng vào vai trái đau nhói, người lảo đảo, song lập tức đứng vững lại, cố nén đau quay lại tái chiến.
Nhóm đại hán áo đen bên ngoài nghe mệnh lệnh của Địch Dương, lập tức vung động binh khí cản đường Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình đang nóng lòng về gặp song thân, vừa thấy họ ngăn cản, lập tức mặt bừng sát cơ, rút thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ ra vung lên, ánh thép chớp ngời.
Những nghe tiếng rú thảm vang lên liên hồi, những cánh tay và chân bị chém lìa văng tứ phía, máu phún như mưa.
Nam Cung Bình mở ra một con đường máu, sau vài cái nhún mình đã phi thân ra ngoài Nam Sơn Biệt Nghiệp.
Trong đại sảnh, cuộc hỗn chiến vẫn tiếp diễn…