Đọc truyện Bất Tiếu Phù Đồ – Chương 100: Vén màn bí mật (H)
Hai tay Mặc Phi chống ở trước ngực Vu Việt, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhịp đập của trái tim hắn. Hô hấp hơi khó khăn, tầm mắt trở nên mơ hồ trong làn hơi nước mông lung, gáy của Mặc Phi bị một bàn tay to lớn cố định, gần như không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho đôi môi bị chiếm lĩnh, đầu lưỡi ẩm ướt do thám vào sâu bên trong mà càn quét, triền miên, hơi thở mạnh mẽ như đã kích thích đến những dây thần kinh mẫn cảm nhất, khiến cho Mặc Phi trước giờ luôn lạnh lùng cũng không nhịn được mà rung động.
Sau một lúc lâu, Vu Việt hơi nhấc môi, chuyển qua liếm nhẹ bên tai trái, giọng nói khàn khàn: “Phù Đồ, Cô sẽ không cho ngươi chạy trốn.”
Mặc Phi hơi thở dốc, quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Cho Phù Đồ thêm chút thời gian nữa, được không?”
“Cô đợi đủ lâu rồi.” Vu Việt vén tóc mái ẩm ướt trên trán của Mặc Phi, yếu ớt nói, “Cứ tưởng chỉ cần giam cầm Phù Đồ bên người, làm một thần tử bình thường là đã đủ. Nhưng mà sau mấy lần biệt ly đã khiến cho Cô phải nhìn thẳng vào vấn đề này, không chỉ là thần tử, Cô còn khao khát có được tất cả của Phù Đồ, “Hắn” có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đối với Cô, Cô không thích lo được lo mất, lại càng không muốn mất đi Phù Đồ nữa.”
“Bệ hạ quá tham lam rồi.” Mặc Phi điều chỉnh lại hô hấp một chút, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
“Đúng, Cô rất tham đấy.” Vu Việt cúi đầu nở nụ cười, “Cho nên Phù Đồ chỉ có thể nhận mệnh, Cô là vương, Phù Đồ là thần, thần tử há lại có thể kháng chỉ không tuân theo?”
“Bệ hạ muốn lấy vương lệnh ép buộc Phù Đồ sao?”
“Ngoại trừ làm như thế Cô còn có lựa chọn nào khác ư?” Vu Việt sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của Mặc Phi, cụp mắt nói, “Phù Đồ là quân tử, Cô thì không phải.”
“Ngài là quân vương của một nước, minh quân sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ có hôn quân thì mới ngang ngược hống hách.”
“Phù Đồ không phát hiện sao?” Vu Việt cười nói, “Cô chỉ ngang ngược đối với một mình Phù Đồ…”
Thân thể của Mặc Phi cứng đờ, cảm thấy một vật cứng nóng rực đang ma sát trên đùi phải của nàng. Nàng rút chân ra không được tự nhiên, muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người một chút. Sống hai mươi mấy năm, nàng còn chưa từng thân mật với một người nam nhân nào như thế, đối mặt với dục vọng trắng trợn như vậy, nàng có chút luống cuống chân tay.
Bàn tay của Vu Việt luồn từ sau gáy của Mặc Phi, dọc theo sống lưng, rồi trượt thẳng đến mông, sau đó lại chuyển sang thắt lưng, dùng ngón tay tháo đai lưng của nàng…
Mặc Phi vội vàng ngăn chặn tay của hắn, nhìn thấy dục vọng không hề che giấu trong đôi mắt hắn, nàng có loại cảm giác có tránh cũng không thể trốn thoát. Tuy rằng đã sớm biết một ngày nào đó bí mật của mình sẽ bị phát hiện, nhưng mà khi thực sự gặp phải loại tình huống này thì nàng lại do dự.
Nàng có thể tin tưởng Vu Việt không? Tất cả những cố gắng và nỗ lực của mình có thể đổi được sự tôn trọng sau này không?
Mặc Phi không thể nắm chắc.
“A!” Cổ thình lình bị cắn một cái, Vu Việt dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi, “Đang suy nghĩ cách trốn đấy hả? Cô sẽ không cho Phù Đồ thời gian nữa.”
Đúng vậy, không có thời gian. Mặc Phi có phần bất đắc dĩ, ngẩng đầu hay cúi đầu cũng là một đao, còn không bằng hãy cứ dứt khoát.
“Bệ hạ, bệ hạ còn nhớ đã đồng ý cái gì với Phù Đồ không?” Mặc Phi hít một hơi thật dài, trong lòng đã quyết định.
“Phù Đồ nói là…”
“Vĩnh viễn không được lay chuyển địa vị quốc sĩ của Phù Đồ.”
“Đương nhiên là Cô nhớ rõ, Cô sủng ái còn không kịp, sao lại có thể bạc đãi Phù Đồ.”
“Bệ hạ nhớ rõ thì tốt.” Mặc Phi nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó lại nói, “Xin bệ hạ hãy buông Phù Đồ ra đã, Phù Đồ sẽ không chạy trốn.”
Vu Việt không rõ nàng muốn làm cái gì, chỉ theo lời mà buông tay ra.
Mặc Phi vòng qua người hắn đi đến giữa bể, rồi lại xoay người đối mặt với hắn. Nếu mà bí mật này nhất định sẽ bị lộ, vậy thì nàng tình nguyện sẽ là người công bố đáp án trước tiên.
Mặc Phi chậm rãi cởi bỏ vạt áo, cởi áo khoác, chiếc áo trắng mỏng dính sát lên cơ thể, mơ hồ lộ ra màu da mê người bên trong.
Hô hấp của vu việt hơi dồn dập, lúc đầu còn chưa để ý đến điều gì khác thường, cho đến tận khi Mặc Phi cởi chiếc áo mỏng trên người, lộ ra bộ ngực bị dải băng bó chặt hé nửa dưới mặt nước, Vu Việt mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Bất luận như thế nào hắn cũng không thể tin được, hóa ra Phù Đồ kinh tài tuyệt diễm lại là một nữ tử? Không phải lúc trước chưa từng hoài nghi, nhưng nam tử mà đã là độc nhất vô nhị, huống chi là nữ tử? Nàng có tài học khẩu chiến quần hùng, có can đảm không e sợ quyền uy, có tấm lòng cứu giúp dân chúng, có khí độ hải nạp bách xuyên, một người như vậy, mà lại là nữ tử?
Y phục trải ra trên mặt bể, Mặc Phi bán lõa đứng lặng lặng trong làn nước, bọt nước bắn lên da thịt trắng nõn, ánh nến mơ hồ, toàn thân như được điểm xuyết bởi ánh sáng lấp lánh, thanh lệ thoát tục giống như hoa sen mới hé nở.
Ánh mắt của Vu Việt trầm xuống, kéo mạnh Mặc Phi qua, thô lỗ tháo bỏ dải băng buộc ngực của nàng, bộ ngực bị buộc chặt hơi sưng đỏ, mượt mà đứng thẳng ngay trước mắt.
Mặc Phi không nhịn được lấy tay che, nhưng lại bị Vu Việt gạt ra nhanh chóng, sau đó một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bóp bên trên. Mặc Phi khẽ run, trái tim đập thình thịch.
“Ngươi dám lừa Cô lâu như thế?” Vu Việt dùng sức ghìm chặt bả vai của Mặc Phi, gầm nhẹ nói, “Nếu như sớm biết ngươi là nữ tử, Cô việc gì phải nhẫn nhịn vất vả như vậy?”
Nói xong ôm lấy nàng, mạnh mẽ hôn môi nàng.
“Nữ nhân đáng giận.” Khiếp sợ qua đi, Vu Việt vừa phẫn nộ vừa vui mừng, giờ phút này hắn hận không thể khiến cho người trước mặt này nhập ngay vào thân thể.
“Bệ hạ cũng biết rằng thế đạo gian nan, nếu Phù Đồ không giả trang thành nam tử thì đã sớm không còn sống nổi tới bây giờ rồi.” Mặc Phi giãy dụa cơ thể bị siết đến phát đau giải thích.
Đương nhiên là Vu Việt hiểu, đặc biệt là nữ tử sạch sẽ thoát tục lại không có chống lưng giống như Phù Đồ. Nghĩ đến đây, Vu Việt lại cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng Phù Đồ vẫn bị hắn chiếm được.
Hắn, sẽ không buông tay nữa!
“Ưm…”
Đôi môi bỏng cháy lướt từ cổ xuống phía dưới, trước ngực trở nên tê dại, đầu lưỡi ấm nóng gian xảo không ngừng trêu đùa.
Vu Việt đặt Mặc Phi lên cạnh bể, toàn bộ đầu gần như chìm trong nước, càn quét trước ngực nàng giống như đang trừng phạt, đôi tay to lớn nhanh chóng cởi quần của Mặc Phi.
“Đau.” Rốt cuộc sự thô lỗ của Vu Việt đã khiến cho Mặc Phi phải hô ra thành tiếng, tấn công mãnh liệt như vậy, nàng có phần không chịu nổi.
Vu Việt cũng không để ý tới, khát vọng của hắn đối với nàng đã qua nóng cháy, sau khi biết nàng là nữ tử, dục vọng trong lòng lại càng không thể kìm giữ.
Tayhắn nhanh chóng xâm nhập vào vùng sâu kín, nhẹ nhàng tiếp xúc với nhụy hoa non mềm. Mặc Phi run lên, khép chân lại theo bản năng, Vu Việt sao có thể để cho nàng như ý, nâng hai chân nàng lên, nhấn ngón tay mình vào nơi nóng ấm đó, bên ngoài thì vuốt ve.
Mặc Phi cảm thấy bản thân giống như bị bàn là in dấu, toàn bộ dây thần kinh đều căng lên, không nhịn được giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi sự dày vò này. Nhưng mà nam nhân phía trên lại không cho phép nàng dãy dụa, một tay giữ chặt lấy gáy nàng, hôn môi nàng, ngón tay của bàn tay kia lại ra vào nơi nóng rực siết chặt đó trong làn nước ấm dìu dịu.
“Không, cho ra đi.” Một loại kích thích không hiểu khiến cho Mặc phi cong thân mình, giọng nói trong suốt lúc bình thường trở nên nỉ non không rõ.
Vu Việt cũng đã nhẫn nhịn đến giới hạn, rút ngón tay ra, nâng chân Mặc Phi, đưa thứ đang nóng rực như lửa vào sâu bên trong đó, lúc đầu tiến vào hơi khó, Vu Việt chỉ đành đẩy mạnh từ từ, cho đến khi vào được một nửa thì đột nhiên đâm mạnh vào.
“A!” Mặc Phi cảm thấy giống thứ bị thứ gì đó xé toạc, đau đớn không thôi.
Vu Việt thì lại cảm thấy vui sướng vô cùng vì điều đó, hắn là người nam nhân đầu tiên của Phù Đồ.
Giữ thắt lưng của nàng, Vu Việt bắt đầu di chuyển, hai chân của Mặc Phi quấn trên hông hắn, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ…
Chẳng biết từ lúc nào Vu Việt đã giống như keo dán, ôm Mặc Phi đến bên cạnh bể, nghiêng người, tiếp tục một lần công chiếm khác.
“Đủ rồi, ta không chịu nổi …” Tiếng nói của Mặc Phi giống như vỡ tan, vừa mới trải qua việc như thế, nàng thực sự không thể chịu nổi dục vọng mạnh mẽ của Vu Việt.
“Chưa đủ, vẫn chưa đủ.” Vu Việt không để ý tới lời cầu xin của Mặc Phi, càng không ngừng trêu đùa nàng. Như thể hắn muốn đổi lại tất cả những dày vò mà Mặc Phi đã dành cho hắn trong khoảng thời gian này, hoàn toàn không biết kìm chế. Phải biết đã hai năm qua hắn không còn chạm vào nữa nhân khác, vốn đã bất mãn từ rất lâu rồi.
Hai thân hình lõa thể đan xen vào nhau, triền miên trong ánh nến mờ ảo, những tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ngập trong phòng tắm, tăng thêm mấy phần kiều diễm mị hoặc trong bóng đêm.
Gió mai phất nhẹ vào tẩm cung, lay động lớp màn che mỏng màu tím, giữa màn che có hai người đang ôm nhau ngủ, yên tĩnh mà hài hòa.
Mặc Phi tỉnh lại trong sự đau nhức, toàn thân giống như bị tách rời, vừa khẽ cử động đã thấy không thoải mái. Cả người bị người nào đó ôm ở trong lòng, lưng dán vào ngực của đối phương, giữa hai chân còn có thể cảm thận được thứ gì đó nóng rực đang ma sát làn da nàng.
Mặc Phi quay đầu đi, đúng lúc rơi vào một đôi mắt chuyên chú.
“Tỉnh rồi à.” Giọng nói trầm lắng mà biếng nhác vang lên ở bên tai.
Mặc Phi cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng dời tầm mắt, nói: “Có vẻ như không còn sớm nữa, bệ hạ không lên triều sao?”
“Hôm nay nghỉ không lên triều.” Vu Việt không để ý đáp lại một câu, sau đó cúi đầu ở vai Mặc Phi, sau đó di chuyển xuống tạo thành một loạt dấu hôn.
Thân thể Mặc Phi căng cứng, khước từ nói: “Ta… Ta muốn hồi phủ.”
Vu Việt hơi ngừng lại, lười biếng nói: “Hồi phủ gì nữa? Sau này ở luôn trong cung đi.”
Mặc Phi cả kinh xoay người, níu chăn, chống nửa thân thể lên nói: “Bệ hạ sẽ không quên lời hứa của ngài chứ?”
“Lời hứa gì?” Vu Việt cười cười.
Mặc Phi bực mình, trên mặt lại vẫn bình tĩnh nói: “Bệ hạ còn muốn thất tín nữa sao?”
Vu Việt ôm lấy thắt lưng của nàng, vùi đầu trước ngực nàng, nhẹ nhàng liếm hai nụ hoa màu hồng cho đến khi mặt trên ẩm ướt rồi từ từ tiến vào Mặc Phi.
“Vu Việt!” Mặc Phi không nhịn được gọi thẳng tên, nam nhân này vẫn còn chưa biết đủ!
“Cũng chỉ có Phù Đồ dám gọi Cô như vậy.” Vu Việt ngăn chặn cái miệng của nàng không chút do dự, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, cả người đều đặt trên người nàng, một tay nâng chân của Mặc Phi rồi lại thuần thục đưa thứ đang nóng như lửa tiến vào bên trong nơi thần bí.
“Ưm…” Khốn kiếp. Mặc Phi chẳng thể mắng thành tiếng, chỉ có thể bùng nổ ở trong lòng.
Vẫn nói buổi sáng nam nhân dễ xúc động, giờ thì nàng đã được kiểm chứng rồi.
Khi mà Mặc Phi cảm thấy mình sắp chết đến nơi, cuối cùng Vu Việt cũng đã thỏa mãn ham muốn, hắn đi ra, một dòng ẩm ướt cũng theo ra.
Mặc Phi không nhịn được cắn một cái trên vai Vu Việt.
Vu Việt nở nụ cười trầm thấp, nói: “Phù Đồ công tử trước giờ đều đoan chính nghiêm túc, vậy mà cũng có điệu bộ của tiểu nữ nhi như vậy sao, xem ra Cô đã được mở rộng tầm mắt rồi.”
Lần đầu tiên Mặc Phi có cảm giấc xấu hổ muốn biến mất ngay lập tức, trấn áp sự khẩn trương trong lòng, nàng lại hỏi: “Chuyện vừa rồi…”
“Ồ, Phù Đồ vẫn còn muốn một lần nữa?”
“…” Có tin nàng sẽ hành thích vua hay không!
“Phù Đồ thiếu sự tín nhiệm đối với Cô, khó trách lại đưa ra yêu cầu ‘Vĩnh viễn là quốc sĩ’.” Vu Việt chần chờ nói, “Hiện giờ Cô thực sự không muốn để cho Phù Đồ trà trộn vào bên trong một đống nam nhân nữa, Cô lại càng hi vọng có thể khóa chặt Phù Đồ ở phía sau hậu cung, chỉ thuộc về một mình Cô. Nhưng mà Cô cũng không đành lòng làm mai một tài năng của Phù Đồ, thậm chí loại thưởng thức này còn vượt lên trên cả giới tính.”
“Vậy ý của bệ hạ là…” Ánh mắt Mặc Phi hơi sáng lên.
“Phù Đồ đã không muốn trở thành nữ nhân trong hậu cung của bổn vương, vậy thì hãy trở thành quốc sĩ của Chiếu Vương đi!”
“Đa tạ bệ hạ.” Cuối cũng thì Mặc Phi cũng yên lòng, mối lo lắng lớn nhất của nàng đã không còn, từ nay về sau, nàng có thể làm những chuyện mình muốn mà không còn phải cố kỵ. Nữ tử tuyệt đối không được phép tham chính ở thời đại này, dựa vào thanh danh “Phù Đồ” mà vẫn còn bị quản chế ở khắp nơi trong triều, càng không cần phải nói sau khi bị lộ giới tính. Một khi bại lộ, nàng sẽ không còn cơ hội phổ biến chính sách mới nữa.
Vu Việt lại nói: “Có điều, nếu như Phù Đồ có con với Cô, sẽ không được ở lại triều đình nữa.”
Mặc Phi sửng sốt, trở nên yên lặng, nàng sẽ không nói cho Vu Việt biết kiếp này nàng không có con cái.
Vu Việt coi sự yên lặng của nàng giống như cự tuyệt, không khỏi trầm giọng nói: “Nếu như Phù Đồ không đồng ý điều này, Cô sẽ lập tức bắt Phù Đồ ở hậu cung.”
“Phù Đồ đồng ý.” Mặc Phi vội đồng ý.
Vu Việt thỏa mãn gật đầu: “Hẳn là Phù Đồ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi luôn ở tẩm cung đi.”
Mặc Phi thấy hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, hỏi: “Cung nữ thái giám bên ngoài…”
“Yên tâm, nếu Cô đã đồng ý thì sẽ không cho bọn họ biết thân phận của Phù Đồ.”
Lúc này Mặc Phi mới yên tâm, có điều nàng cũng không định nghỉ ngơi ở chỗ này nữa, tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng không được để cho người khác nhìn với con mắt khác thường.
Ai ngờ vừa định đứng lên mới phát hiện mình không có y phục để thay.
Như hiểu được tâm tư của Mặc Phi, Vu Việt gọi cung nữ ngoài cửa vào.
Cung nữ đã sớm chuẩn bị xong áo bào cho Vu Việt, nghe thấy được gọi lập tức tiến vào quỳ xuống, thuận tiện hầu hạ chủ nhân thay y phục.
Ánh mắt của mấy người xuyên qua màn che, vụng trộm nhìn người còn lại đang nằm trên giường.
Vu Việt lạnh lùng nói: “Không được tiết lộ nửa câu về chuyện trong tẩm cung của bổn vương, ai dám nói, tội chết không tha!”
“Dạ.” Mấy cung nữ đồng loạt quỳ xuống nói.
Cả thiên hạ đều biết Vu Việt trị người nghiêm khắc, tội nhẹ cũng không tha, chỉ cần không chú ý là có thể bị xử tội.
“Được rồi, đi chuẩn bị cho Phù Đồ một bộ y phục đi, nhắc nhở những người còn lại giữ cho tốt cái miệng của mình!”