Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Chương:7Quyển 2 -


Đọc truyện Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân – Chương 17Quyển 2 –

Năm ấy, Tô Vũ, nga, không, khi đó tên của y là Hạ Sùng Vũ, mới vừa hai mươi mốt tuổi, đang học đại học, y học ngành kiến trúc, một năm này, y tham gia cuộc thi vua thiết kế kiến trúc mới, tuy rằng kết quả cuộc thi còn chưa công bố, chính là giáo dư hướng dẫn của y đối với tác phẩm y nộp khen không dứt miệng, thậm chí tuyên bố, cho dù Hạ Sùng Vũ không lấy được vòng nguyệt quế vua thiết kế mới, cũng sẽ không lọt ra khỏi ba hạng đầu.

Cuộc thi này cứ ba năm tổ chức một lần, đến nay đã được bốn kì, những ai từng đạt được ba hạng đầu trong cuộc thi, hiện giờ đa phần đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới thiết kế, tiền đồ vô hạn.

Cho nên, Hạ Sùng Vũ nghe được đánh giá đó của giáo sư thì phi thường cao hứng, rủ mấy bằng hữu đi chợ đêm uống rượu, uống đến rạng sáng, y mới say khướt trở về phòng trọ.

Phòng trọ của y cách chợ đêm không xa, chỉ cần đi qua mấy ngõ nhỏ, chỉ là y đã uống đến có điểm say, có chút nhận thức không rõ phương hướng rồi. Ngay lúc mò mẫm tìm đường trong hẻm tối, bỗng nhiên một tiểu tử không biết từ nơi nào chạy đến, đột nhiên va mạnh vào người y, làm y ngã chổng vó. Không đợi y kịp đứng lên, đã lại có một đám du côn hỗn độn đuổi tới, miệng còn hùng hùng hổ hổ.

Hạ Sùng Vũ say đến mơ mơ màng màng, cũng không biết đám du côn đó đang mắng ai, tai chỉ nghe được ba chữ “Con mẹ mày”, y đột nhiên giận tím mặt, Hạ Sùng Vũ từ trước đến nay hận nhất đích chính là có người chửi mẹ,dù là chửi mẹ của ai đều không được, hơn nữa người say rượu thì lại to gan, vì thế hắn không nói hai lời, lượm một cục gạch trên mặt đất, lấy tư thế dũng mãnh vô địch đem đám du côn đánh cho tơi bời.

Đương nhiên, trận này Hạ Sùng Vũ cũng không phải là đánh thắng toàn diện, trên trán bị dính một cú, trước ngực sau lưng lại càng không cần nói. Cuối cùng khi đám du côn bỏ chạy, y cũng ngã xuống, lúc tỉnh lại, đã thấy mình ở trong phòng trọ, trong phòng tự dưng lòi ra một thiếu niên mặc trang phục nhìn hệt như ăn xin, đang lau lớp trang điểm đáng sợ trên mặt, luôn miệng nói chính mình là được y nhặt về.

Hạ Sùng Vũ ngu ngơ hơn nửa ngày, chính y cũng không biết chính mình là như thế nào mà về nhà, vậy thì làm sao mà lại nhặt thiếu niên này về.

Quên đi, nghĩ không ra sẽ không nghĩ nữa, đã nhặt về, có thể nào lại đem đuổi đi? Nói chung Hạ Sùng Vũ vẫn là có chút yếu lòng, nhất là một người một lòng vùi đầu vào thiết kế, chưa từng tiếp xúc nhiều với sự phức tạp của xã hội giống y, loại người này hơn phân nửa đều có tật dễ tin người.

Tên gọi của thiếu niên là An Địch, thuận miệng bịa một cái thân thế cha mẹ bị tai nạn xe cộ chết hết chính mình ở trong cô nhi viện phải nhận hết khi dễ tới giờ mới trốn thoát được, liền đạt được sự đồng tình vô hạn của Hạ Sùng Vũ.

Vì thế, thiếu niên được y giữ lại, cho ăn cho uống cho ở còn cho cả tiền tiêu vặt.

An Địch có tính tiêu xài hoang phí, hàng ngày tiêu tiền như nước, cũng may Hạ Sùng Vũ ở phương diện thiết kế kiến trúc quả thật có thiên phú, sau giờ học còn lén giúp người khác làm bài hộ, thu nhập cũng miễn cưỡng mà đủ cho hắn.

An Địch tính cách hoạt bát sáng sủa, Hạ Sùng Vũ thì lại có điểm chất phác, đạo lí đối nhân xử thế không thông thạo lắm, trừ bỏ vị giáo sư yêu thích tài năng thiết kế của y, cũng chỉ thân cận với mấy người ngồi cùng bàn trong lớp. Sau khi quen biết An Địch, thiếu niên mà thời khắc nào đều có thể nghĩ ra những trò vui thật rất hấp dẫn Hạ Sùng Vũ, nếu có gì không ổn, thì chính là An Địch thích bôi trét trang điểm cái kiểu kia, mặc đồ hệt như ăn mày, lại luôn miệng nói đó là mốt mới đang thịnh hành.

Hạ Sùng Vũ thử ép hắn ăn mặc bình thường vài lần, cuối cùng thật sự y không còn cách nào, đành phải tùy ý hắn đi, nói thật, nếu thiếu niên không tự nói rằng hắn mười bảy tuổi, Hạ Sùng Vũ thật đúng là không có cách nào nhìn ra tuổi của hắn, thiếu niên này có đôi khi ham chơi như đứa nhỏ mới mười bốn mười lăm tuổi, có đôi khi lại già dặn như tinh anh xã hội ngoài ba mươi tuổi.

Thứ duy nhất Hạ Sùng Vũ nhận thức rõ ràng nhất, là đôi mắt phượng xinh đẹp hiếm thấy kia, vô luận thiếu niên đưa ra yêu cầu quá phận cỡ nào, chỉ cần dùng đôi mắt phượng đó nhìn y, y liền đầu hàng vô điều kiện.

Thời điểm hai người đã ở chung hơn ba tháng, có một ngày, An Địch không biết từ nơi nào lấy ra một cái đĩa, lôi kéo Hạ Sùng Vũ vào phòng đóng cửa thần thần bí bí nói muốn xem để nâng cao kiến thức. Trên màn hình xuất hiện hai nam nhân, cọ xát đối thoại gì đó chừng mười lăm phút, sau đó mà bắt đầu cởi quần áo lẫn nhau vuốt ve thân thể đối phương.

Lúc này Hạ Sùng Vũ mới biết được đây là đĩa GV trong truyền thuyết, sắc mặt y nhất thời đỏ lên, luống cuống tay chân muốn tắt đi, bị An Địch chặn ngang gắt gao ôm lấy, miệng còn lầm bầm nói cái gì đều là nam nhân xem một chút thì sợ cái gì. Hạ Sùng Vũ vùng vẫy nửa ngày không thoát ra được, mà quần áo ở trên người trong lúc bất tri bất giác còn bị An Địch kéo xuống một nửa.

Vào một ngày tiết trời nóng nhất trong năm, Hạ Sùng Vũ trên người chỉ mặc một cái áo thun mỏng, chất lượng cũng không tốt lắm, xé một cái, cổ áo liền lệch đi, liền lộ ra hơn phân nửa ngực.


Cũng không có ý thức được chính mình đã muốn phát xuân, y còn đang suy nghĩ không biết tiểu gia hỏa này là ăn cái gì mà lớn lên, như thế nào khí lực so với y còn lớn hơn, sau đó liền cảm giác được có gì dính sát vào phía sau mình, hô hấp càng ngày càng nặng nề, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, hai tay cũng bắt đầu ở trên người y sờ tới sờ lui, động tác giống hệt như nam nhân trên màn hình.

Rầm!

Càng ngày càng quá phận, Hạ Sùng Vũ không chút khách khí cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia ăn một cú móc cùi chỏ thật mạnh, An Địch không kịp phòng bị, ngã bật ra sau, cái gáy va mạnh vào giường.

“Uy, ta cảnh cáo ngươi……”

Cảnh cáo cái gì? Hạ Sùng Vũ không thể nói ra, bởi vì thời điểm An Địch vỗ vỗ cái ót ngẩng đầu lên, trên mặt đã bị nước mắt làm lem luốc hệt như một con mèo hoa, thứ duy nhất y thấy rõ, chỉ có đôi mắt phượng xinh đẹp, lấp lánh nước, đẹp đến kinh tâm động phách.

Hạ Sùng Vũ nhất thời liền mềm lòng, trong tai lại nghe thấy hai nam nhân trên màn ảnh thô suyễn mà gầm nhẹ cùng một lúc, y oán hận nghĩ, đều là cái đĩa này gây họa, đang muốn lấy đĩa ra mà bẻ làm hai, An Địch lại lôi tay y, kéo xuồng dưới hạ thân hắn, cúi đầu nói nhỏ một tiếng: “Trướng……”

Đâu chỉ là trướng, hạ thân An Địch đã sớm ngẩng cao đầu, cách một tầng vải vẫn cảm thấy nóng bỏng tay.

Mặt Hạ Sùng Vũ đỏ bừng lên, do dự  lại do dự, vẫn là không thể chống lại đôi mắt phượng tràn ngập hơi nước kia.

Y tự đổ cho rằng, ai bảo y đối thiếu niên này ngàn y trăm thuận đã thành thói quen, mặc kệ thiếu niên đưa ra yêu cầu quá phận cỡ nào.

Kỹ xảo của thiếu niên cũng không thành thục, rất nhiều đều là vừa mới học được từ hai nam nhân trong đĩa phim kia, nhưng lại không thể làm giống, hơn nữa lại nóng vội, một lần đó Hạ Sùng Vũ đau đến cơ hồ cắn nát hàm răng.

Cách âm của gian phòng trọ y thuế cũng không tôt, cho nên vô luận như thế nào, y cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn.

Hạ Sùng Vũ thật sự rất cưng chiều thiếu niên luôn đem khuôn mặt thật giấu sau lớp trang điểm đáng sợ này, có lẽ đây là tình yêu, dù sao, hướng tới tình yêu đẹp đẽ, là thiên tính của mỗi người, bởi vậy, y vui vẻ chịu đựng loại thống khổ này.

Thiếu niên sau khi nhìn y suy yếu nằm ở trên giường, cũng có chút hối hận, thì thầm giải thích, cuối cùng lại nói phải làm nhiều hơn, rèn luyện kỹ xảo, là có thể làm cho y đạt được khoái hoạt vô cùng.

Đối với loại giải thích này này, Hạ Sùng Vũ cũng chỉ có thể cười khổ, chính là y vẫn như trước không thể cự tuyệt thiếu niên cầu hoan.

Mối tình đầu luôn là đẹp nhất, cũng dễ dàng làm cho người ta hãm sâu vô pháp thoát khỏi.

Hạ Sùng Vũ chìm vào thật sâu, liền ngay cả kết quả cuộc thi trước kia là thứ y chú ý nhất, y cũng quên xem, thẳng đến khi giáo sư đem tiền thưởng cùng giấy chứng nhận đưa tận tay y, y mới giật mình nhớ ra chuyện này.


“Em gần đây đang làm cái gì? Không lên lớp, người cũng không thấy đâu.” Sắc mặt giáo sư phi thường khó coi: “người chủ trì cuộc thi liên tục tìm em ba lần, thông báo em đi lĩnh thưởng, em đều không đi, nếu cuối cùng không phải là tôi nhận được điện thoại, giúp em lĩnh phần thưởng về, người chủ trì đã muốn tước bỏ tư cách người đoạt giải.”

Hạ Sùng Vũ xấu hổ đến không ngẩng đầu nổi, liên tục giải thích, cam đoan về sau nhất định sẽ hoàn thành đầy đủ việc học, chỉ là vừa về đến nhà, bị An Địch quấn lấy, liền quên ngay, cả ngày mang theo hắn đi chơi khắp nơi, rảnh rỗi thì đi nhận làm bài hộ, để chu cấp cho tiêu xài hàng ngày của hai người.

Cứ như vậy, y lại càng không có thời gian đi học, giáo sư lại tìm y nói chuyện vài lần, lời nói thấm thía, chính là Hạ Sùng Vũ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, làm sao nghe lọt, lại cảm thấy rằng chính mình đã đạt được giải thưởng ở kì thi thiết kế lớn, hoàn toàn có thể xuất sư, bằng cấp là cái gì chứ, đến lúc đó tùy tiện đi thi một chút, còn sợ không qua sao?

Hơn nữa, trước mắt đã có mấy công ty chào mời y vào làm, có ý chỉ cần y tốt nghiệp là nhậm chức ngay, tiền đồ một mảnh tươi sáng.

Đảo mắt đã tới kì nghỉ hè, sau khi rời khỏi trường học, hai người Hạ Sùng Vũ cùng An Địch lại như cá gặp nước, An Địch nói cho cùng vẫn là đứa nhỏ ham chơi, nhất là sau khi đem kỹ xảo tình ái luyện đến thuần thục, quả thực tựa như một con lang lúc nào cũng có thể động dục, có vài lần cửa cũng không kịp đóng đã liền hướng Hạ Sùng Vũ cầu hoan.

Hạ Sùng Vũ tuy rằng mỗi lần đều cẩn thận đóng cửa, nhưng có lẽ vì An Địch như lang như hổ, rốt cục vẫn là sơ ý một lần, chính là lúc này đây, bị hàng xóm đến tìm y xin nước nóng thấy được.

Hàng xóm cũng là sinh viên, học chung đại học với Hạ Sùng Vũ. Sau khi bị bắt gặp, Hạ Sùng Vũ sắc mặt tái nhợt, hàng xóm cũng không hơn gì, cuối cùng, hàng xóm quay đầu không nói một tiếng bỏ đi, thời điểm quay lưng, ánh mắt kia ẩn ẩn một vẻ xem thường, làm tâm Hạ Sùng Vũ đau đớn thật sâu.

“Không cần để ý hắn, chúng ta cùng một chỗ, không hề có lỗi với bất cứ kẻ nào.”

Lời nói của An Địch cho Hạ Sùng Vũ một chút an ủi, đúng vậy, bọn họ chỉ là yêu nhau mà thôi, cũng không có lỗi với bất cứ kẻ nào.

Chính là sự tình vẫn là chuyển biến theo một hướng không thể vãn hồi.

Lời đồn đại trước tiên là lan truyền trong khu nhà trọ của y, khu ấy, người trọ đa phần đều là sinh viên của những trường đại học nằm gần đó.

Sau khi bắt đầu học kì mới, lời đồn lại bắt đầu ở trong trường học truyền bá, không chỉ là ở trường đại học của Hạ Sùng Vũ, mấy trường đại học gần đó đều biết, thậm chí còn có người hiếu kì nhiều chuyện chạy đến trường Hạ Sùng Vũ, muốn nhìn tận mắt nhân vật chính trong lời đồn đại.

Hạ Sùng Vũ cơ hồ suy sụp, y chịu không nổi nhưng lời rì rầm cùng ánh mắt khác thường của những người đó, y không hề đến trường, nghĩ rằng như vậy là có thể tránh khỏi ảnh hưởng của lời đồn đại.

Chính là chuyện càng nghiêm trọng hơn đã xảy ra.

Trường học không thể dễ dàng tha thứ một sinh viên có hành vi tạo ra vết nhơ như vậy, vì thế uyển chuyển khuyên y thôi học.

Hạ Sùng Vũ dĩ nhiên không đáp ứng.


“Chúng ta chỉ yêu nhau, chúng ta không có lỗi với bất cứ ai.” Y kiên quyết tranh luận cùng chủ nhiệm khoa.

Chủ nhiệm khoa nhìn y bằng ánh mắt tựa như đang nhìn một kẻ điên.

“Yêu nhau thì có gì sai?” Y hỏi giáo sư thương yêu mình nhất.

Giáo sư chỉ đành đau lòng nhìn y, nói: “Em hiện tại nhận sai còn kịp, thầy sẽ xin ban giám hiệu giúp em.”

Nhận sai? Hạ Sùng Vũ làm sao có thể thừa nhận mình đã sai lầm, không nói đến tính cố chấp đã ăn sâu vào xương cốt y, chính là ở trong lòng y, y cũng không cho rằng mình đã làm gì sai.

Chỉ là yêu nhau mà thôi, chẳng qua người y yêu là nam nhân, đã yêu thì sao phải phân biệt giới tính chứ? Nếu chỉ bởi cùng giới tính thì liền phủ nhận quan hệ của y cùng An Địch, như vậy tình cảm của bọn họ, còn có thể mang tên là tình yêu sao?

Học kì còn chưa kết thúc, sự tình cuối cùng kinh động đến cha mẹ Hạ Sùng Vũ. Mẹ y lo âu đến sinh bệnh không dậy nổi, cha nổi cơn thịnh nộ, cầm gậy đem y đánh thành  đầu heo.

Chính là Hạ Sùng Vũ thà rằng bị đánh chết, cũng không nhận sai, không chịu chia cách với An Địch.

Vào lúc y bị đành, An Địch cũng không hề nhàn rỗi, hắn tức giận những người xen vào việc của người khác, chạy đến trường học đại náo một trận, mắng từ giáo sư đến sinh viên, mắng một đám đến cẩu huyết lâm đầu, một màn này hôm sau liền thành tiêu đề báo chí.

Sự tình cuối cùng cũng không thể vãn hồi rồi, trường học kiên quyết không chịu lưu Hạ Sùng Vũ lại, nếu y không chịu chủ động thôi học, trường học liền dứt khoát kiên quyết đuổi y.

Tính cố chấp của Hạ Sùng Vũ phát tác, không có bằng cấp thì không có bằng cấp, y không tin rằng bằng bản lĩnh của mình, sẽ không kiếm được cơm ăn, trường học không lưu y, còn rất nhiều chỗ cho y.

Chính là, y không biết rằng, chuyện lần này gây huyên náo lớn, bởi vì lên tới báo chí, mấy công ty lúc trước chào mời y, dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc mời mọc mà thu lại lời đề nghị. Thậm chí người phụ trách nhân sự của một công ty nói rõ ràng với y: là đồng tính không phải lỗi của ngươi, nhưng làm ầm ỹ khiến ai cũng biết, chính là cái sai của ngươi.

Mặt tàn khốc của xã hội, cuối cùng bắt đầu hiện ra trước mắt Hạ Sùng Vũ, đây là y trước kia khi còn ở trong tháp ngà chưa bao giờ nghĩ đến, y cũng không biết sự thật tàn khốc đến mức này.

Không có bằng cấp, dù có tài, y cũng không tìm được việc làm, tiếng xấu làm cho đến làm bài hộ cũng không ai nguyện ý nhờ y, đến cuối cùng, y chỉ có thể đến làm công nhân ở công trường xây dựng, làm lao động chân tay.

Cuộc sống từ trước tới nay chưa hề vất vả như vậy, chỉ là Hạ Sùng Vũ như trước vui vẻ chịu đựng, bởi vì An Địch vẫn còn ở bên y. Thiếu niên sáng sủa hoạt bát này, luôn ở thời điểm y sắp không chịu nổi cuộc sống gian khổ, cố gắng tìm cách làm y vui vẻ.

Thiếu niên cũng không đi làm kiếm tiền, thằng nhóc này ngay cả rửa chén cũng có thể làm vỡ không sót cái nào, chính là hắn luôn cả ngày cười hì hì, bộ dáng vô ưu vô lo, Hạ Sùng Vũ chính là thích hắn như vậy, thà rằng hắn cả ngày ở trong nhà không biết quý củi gạo dầu muối, cũng không muốn hắn ở bên ngoài bị khinh bỉ mà mất đi tươi cười trên mặt.

Cho nên Hạ Sùng Vũ cố gắng làm việc, y thậm chí một ngày chỉ ăn một chút cơm, tiết kiệm cho An Địch ăn ngon mặc đẹp, vô luận An Địch muốn cái gì, y đều cho vô điều kiện. Vất vả như thế nào, chỉ cần An Địch tươi cười một cái, hôn một cái, y liền cảm thấy hạnh phúc.

Chính là hạnh phúc dù sao không thể thay cơm ăn, nhất là sau khi vào Đông, công trường dần dần không cần nhiều người như vậy, Hạ Sùng Vũ gắng gượng nhưng tiền càng ngày càng không đủ cho An Địch chi tiêu, họa vô đơn chí chính là, bởi vì y trường kì ăn uống thất thường, có một ngày, cuối cùng bởi vì dạ dày xuất huyết mà phải vào bệnh viện.

Chủ thầu coi như có lương tâm, cho Hạ Sùng Vũ mượn tiền nằm viện theo dõi vài ngày, nếu tình hình tệ đến mức phải phẫu thuật, hắn cũng nguyện ý giúp Hạ Sùng Vũ ứng ra, chỉ cần về sau chậm rãi làm trả lại cho hắn là có thể.


Cuộc sống dù có khó khăn nào vẫn luôn có thể vượt qua, hạ Sùng Vũ trước đó còn vì tiền thuốc men mà đăm chiêu ủ dột đem tin tốt đó nói cho An Địch vừa tới thăm y, An Địch lại có điểm thất thần, căn bản là không hề nghe lời y nói, sau khi nói quanh co vài câu, nói phải đi ra ngoài mua nước quả cho y, kết quả đi luôn không hề quay lại.

Hạ Sùng Vũ lúc đầu còn chưa tin An Địch bỏ y mà đi, còn nghĩ hắn tâm tính trẻ con, đi ra ngoài chơi đến không biết đường về, mãi đến năm ngày sau, bác sĩ báo rằng y không cần giải phẫu, chỉ cần trường kì uống thuốc là được.

Y rời khỏi bệnh viện, trở lại nhà trọ, không thấy An Địch, tất cả quần áo và vật dụng hàng ngày của hắn cũng biến mất, trong phòng sạch sẽ hệt như là từ đầu đến giờ vốn chỉ có một mình Hạ Sùng Vũ y ở.

Chủ thầu biết y xuất viện, tìm được y thì cười tít mắt, đưa cho y một khoản tiền, nói: “Có một người bạn của cậu tới, trả hết tiền viện phí và thuốc men của cậu, bất quá hắn rời đi gấp quá, sau đó ta mới phát hiện hắn đưa dư, chỉ là không tìm thấy hắn, này chính là số tiền thừa, cậu cầm trả lại cho hắn đi.”

“Bạn? Nhìn hắn ra sao?” Hạ Sùng Vũ mơ mơ hồ hồ, ngay cả nhà cũng không thể trở về, y còn người bạn nào sao?

“Bạn của cậu mà cậu không biết?” Chủ thầu vui vẻ cười mãi: “một anh chàng trẻ tuổi, người không xấu, chỉ là học mấy tên côn đồ đem mặt làm nhìn như quỉ, nhìn thật không vừa mắt.”

Là An Địch?

Thật lâu sau khi chủ thầu rời đi, Hạ Sùng Vũ vẫn còn ngẩn ra.

Bởi vì tâm hoảng ý loạn, Hạ Sùng Vũ cũng không phát hiện, số tiền thừa ra đó, vừa đủ phí tổn cho một lần phẫu thuật, bao gồm cả chi phí phục hồi sau phẫu thuật, thời điểm An Địch rời đi, đã đưa đủ tiền. Chỉ là y không biết, An Địch làm sao có nhiều tiền như vậy?

Hạ Sùng Vũ không phải không đi tìm An Địch, y thậm chí ngay cả mấy tên du côn đụng phải lần đầu y gặp An Địch đều tìm qua, hết bị đánh lại phải cho tiền bọn chúng, để những tên này nói cho y biết về An Địch.

Không ai biết An Địch, thiếu niên này giống như là từ hư không rơi xuống, lại biến mất vào hư không.

Ngơ ngẩn, một đoạn thời gian đó, Hạ Sùng Vũ không biết chính mình là như thế nào vượt qua, đến khi y bắt đầu lại có ý thức về thế giới xung quanh, là bởi vì nghe được một tin.

Mẹ y bệnh rất nặng.

Tâm Hạ Sùng Vũ phút chốc đau nhói, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Y thống hận sự sa sút của mình, chẳng có gì ghê gớm, bất quá là bị vứt bỏ mà thôi, An Địch là một người mê chơi thích hưởng thụ như vậy, dĩ nhiên không thể cùng chịu khổ với y, kỳ thật y sớm đã có dự cảm như vậy không phải sao?

Cho nên y thà rằng phá hỏng dạ dày chính mình, cũng muốn đem hết thảy đồ tốt cho An Địch, y muốn dùng phương pháp như vậy giữ chân An Địch, lại quên rằng chính mình không phải là làm từ sắt.

Cho nên, y vẫn là không giữ được An Địch.

Nên trở về nhà thôi, trên đời này không có cha mẹ nào không từng sai, cũng không có người con nào chưa hề mắc lỗi.

Hạ Sùng Vũ lau khô nước mắt, thu dọn một chút, quyết định về nhà thăm người mẹ bị mình làm cho tức giận đến phát bệnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.