Bất Thần

Chương 2


Đọc truyện Bất Thần – Chương 2

Chương 02: Các kiểu tìm đường chết
“Hắn chính là ông chú ở trên triều lảm nhảm nói cái gì mà bộ tộc tây thùy làm loạn, suýt chút nữa dọa ta tè ra quần.” Kính Hiên còn chưa tự mình chấp chính đang nhai đậu phộng răng rắc, làm như mình đã có chỗ dựa vững chắc, ghé vào tai nàng thì thầm tố cáo, đôi mắt nhỏ len lén liếc nhìn Hạng Tuế Chiêm đang quỳ bên dưới, vô cùng giống thằng cu học sinh tiểu học khinh bỉ liếc nhìn cậu bé Ngũ Đạo Giang trong tin tức của CCTV (*).
(*) Thái độ này đây :v
Tề Đan Yên nghe vậy vô thức vỗ bàn một cái, chỉ ngón trỏ thon thon: “To gan!” Rốt cuộc to gan cái gì nàng cũng không biết. Đôi mẹ con hờ này đúng là đầu óc không bình thường, hại nước hại dân, nếu khi đó Trương Hoàng Hậu không được Montesquieu nhập vào người, tạo nên thế tam quyền phân lập, chỉ sợ cảnh thịnh thế của Kiền triều thật sự sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.
Trên mặt Hạng Tuế Chiêm không có một chút biểu cảm gì: “Thần có tội. Bộ tộc Khuyển Nhung ở biên thùy Tây Bắc gây rối cho nhân dân đã hơn ba tháng, tội thần trị biên không tốt, khấu thỉnh Ngô Hoàng cho phép tội thần dẫn ba nghìn tướng sĩ chinh tây bình loạn, lập tức xuất phát.”
Đôi mắt của Kính Hiên đảo vài vòng, thằng nhóc còn hôi sữa làm sao biết chiến loạn biên thùy là cái gì, chỉ có thể khe khẽ hỏi Tề Đan Yên: “Có chuẩn tấu không?”
“Khuyển Nhung là cái gì thế?” Tề Đan Yên cũng là đồ ngốc như hắn, phụ nữ chỉ thích thêu thùa xem hát làm sao hiểu về văn thao võ lược, biên cảnh báo nguy trong mắt nàng còn chẳng bằng cảm giác bực bội khi tối hôm qua nhất thời lỡ tay rắc quá nhiều mồi, kết quả là làm cho con cá vàng đuôi to nuôi đã lâu bị no quá mà chết.
“Thưa Thái Hậu, Khuyển Nhung là bộ tộc vùng Tây Bắc, phát triển ở khu vực sông Hà, sống nhờ nghề chăn nuôi du mục, giỏi chăn nuôi mãnh thú, bọn chúng thể trạng cao lớn, trời sinh tính tình tàn bạo, gần năm mươi năm qua nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Kiền chúng ta, cướp bóc ngựa, lương thực của dân chúng vùng biên giới, thậm chí vũ nhục nữ nhân, lạm sát người vô tội. Tại Trường Vũ năm thứ mười hai, Đôn Hiếu năm thứ sáu, Khuyển Nhung hai lần đánh vào biên cảnh Tây Bắc nước ta, chiếm lĩnh hai thành Tuy Dương, Tuy Huyền. Sư đoàn thiết huyết của Đại Kiền chúng ta trước sau chinh tây hai lần mới khu trục được Khuyển Nhung. Năm gần đây Khuyển Nhung dần suy sụp vì nội chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh bộ lạc, nhưng vẫn luôn thèm khát hai thành tại biên cảnh Đại Kiền ta.” Hạng Tuế Chiêm bình tĩnh đáp. Người hiểu về gia tộc họ Hạng đều biết, trong cuộc chiến ở Tuy Huyền, đại ca của Hạng Tuế Chiêm đã vùi xương sa trường.
“Nghe có vẻ rất đáng sợ.” Tề Đan Yên chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây ngốc, cái người cả ngày co đầu trong hậu cung không dám ra ngoài này làm sao có thể tượng tượng được cảnh chém giết trên chiến trường.
Hạng Tuế Chiêm không nâng tầm mắt, thứ nhất vì theo lễ quân thần, hạ thần không thể nhìn thẳng mặt rồng; thứ hai là nếu hắn nâng tầm mắt, ánh mắt hắn nhất định sẽ bộc lộ suy nghĩ về đôi mẹ con hờ trên kia, đó chính là – hai người các ngươi là đồ ngốc.
“Vậy… chuẩn.” Kính Hiên qua loa đáp lời.
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân chuẩn.” Hạng Tuế Chiêm không đứng dậy, im lặng một lát, “Trong thời gian vi thần xuất chinh, mong học nghiệp của Hoàng Thượng ngày ngày tiến bộ, nhờ Thái Hậu giám sát.”

Ngụ ý, ngươi đọc nhiều sách một chút được không?
“Đọc sách rất nhàm chán, chuyện mẫu hậu kể thú vị hơn.” Có lẽ vì ăn quá nhiều lạc nên Kính Hiên không chịu được, nằm dài ra.
Ánh mắt Hạng Tuế Chiêm di chuyển về phía trước một ít, có thể nhìn thấy góc váy đỏ tươi của Tề Đan Yên cách đó sáu thước. Khoan đã, chân đâu? Ánh mắt hắn lại hướng lên trên một chút, phát hiện Tề Đan Yên ngồi khoanh chân. Mẹ nó, đây là tư thế ngồi quái đản gì vậy! Người thế này còn kể được loại chuyện gì hay ho? Hạng Tuế Chiêm khẽ cắn răng, “Thần ngu dốt, không biết Thái Hậu kể chuyện gì răn dạy Hoàng Thượng?”
Thằng cu khờ khạo bắt đầu không biết giữ mồm giữ miệng: “Nhiều lắm, Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên này, Trương Sinh nửa đêm hẹn hò Thôi Oanh Oanh này, cả câu chuyện không thể không kể giữa Quan Vũ và Lã Bố nữa…”
“Khụ khụ!” Tề Đan Tay vươn tay che miệng Kính Hiên, dùng ánh mắt cảnh cáo thằng nhóc không cần thành thật như thế: “Hì hì… Vừa rồi ai gia kể chuyện Thủy Hử, Tiểu Hồng Nương trung thành bảo vệ chủ, và cả chuyện về Tam Anh chiến Lã Bố. Không biết Hạng Tướng Quân đã từng nghe chưa?”
Kính Hiên vội la lên: “Không đúng! Lã Bố và Điêu Thuyền mới là một đôi, Tam Anh là ả nào?”
Mọi người phát hiện vẻ mặt của Hạng Tuế Chiêm xuất hiện một chút biến động, cái trán có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh nổi lên, hắn lạnh nhạt nói: “Thần thưở nhỏ học võ, không đọc sách, chưa từng nghe về những câu chuyện Thái Hậu kể.”
“Hạng Tướng Quân, ngươi thế là không được, tập võ thì cũng phải đọc sách, hai tay siết lại, hai tay đều phải cứng.” Kính Hiên làm ra vẻ nghiêm túc nói.
Chờ một ngày quần thần cùng nhau công kích, chư vương lần lượt phản loạn bức vua thoái bị, phế đi thằng nhãi con nhà ngươi, ngươi sẽ biết cái gì gọi là hai tay đều phải cứng. Hạng Tuế Chiêm không trả lời, hắn ngoài phải hộ quốc, trong phải trợ chủ, tiên hoàng qua đời, trọng trách đặt lên vai Hạng thị nặng như hai con heo giẫm lên con kiến.
Hạng Tuế Chiêm từ khi bước vào vẫn luôn quỳ, theo lý mà nói Hoàng Thượng nên gọi bình thân từ đầu rồi, Tiểu Thanh Tử thấy vậy hết nháy mắt lại nhướng mày với Kính Hiên. Còn Kính Hiên ấy à, cuối cùng cũng nhận được ánh mắt của Tiểu Thanh Tử, húng hắng giọng: “Tiểu Thanh Tử, trẫm khát, đi pha chén trà tới đây, loại trẫm thích uống nhất ấy.”
Tiểu Thanh Tử lần nữa giật giật khóe miệng rời đi.
“A, Hạng ái khanh bình thân.” Kính Hiên gãi gãi cái gáy.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hạng Tuế Chiêm đứng dậy, sau khi đứng lên sống lưng thẳng tắp, giống như cây bạch dương ngoài biên ải: “Thần cẩn chuẩn bị việc tây chinh, cáo từ trước.”
“Ái khanh đừng đi vội, uống chén trà đã.” Kính Hiên khách sáo nói.
Tiểu Thanh Tử nâng khay vào, nhẹ tay nhẹ chân dâng ba chén trà lên theo trình tự cho Kính Hiên, Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm. Tề Đan Yên ăn một ít lạc, kể vài câu chuyện, đang khát đây, không để ý nước trà còn hơi nóng đã cầm lên uống.
Hạng Tuế Chiêm là người cuối cùng nhận trà, tạ ơn xong mở nắp chén trà, nhìn thoáng qua nước trà màu nâu trong chén, đột nhiên hỏi: “Đây là trà gì?”
“Thưa Hạng Tướng Quân, đây là trà hoa đậu đen.” Tiểu Thanh Tử nói. Hắn hầu hạ Hoàng Thượng từ khi Hoàng Thượng mới chào đời, Hoàng Thượng thích cái gì ghét cái gì, hắn là người hiểu rõ nhất. Trà hoa đậu đen rất hiếm có, một năm không có nổi một trăm cân, uống một hai lần đã là không dễ. Nay chủ tử làm Hoàng Đế, mỗi ngày đòi uống.
Sắc mặt Hạng Tuế Chiêm khẽ thay đổi, giương mắt liếc qua đống vỏ lạc chất thành núi trên chiếc bàn trà phía trước, lại đảo mắt nhìn qua Kính Hiên đang chuẩn bị uống trà và Tề Đan Uyên đã uống như trâu uống nước, bỗng đặt mạnh chén trà xuống, bước lên vài bước, thân hình nhanh như chớp giật.
Tề Đan Yên còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy áo bào máu tím đậm nhoáng lên trước mắt, chén trà trong tay bị người ta hất mạnh một cái, rơi xuống đất vỡ tan. Hạng Tuế Chiêm tay trái giật lấy chén trà của Kính Hiên, vững vàng đến mức nước trà không vãi ra một giọt; tay phải trực tiếp hất tung chén trà của Tề Đan Yên, rồi lại cấp tốc lui về sau ba bước, chắp tay nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, trà hoa đậu đen không thể dùng chung với lạc, nặng sẽ chết.”
Lạc cộng với trà hoa đậu đen chính là thuốc độc một ngày mất mạng đấy ạ.
Tề Đan Yên che miệng, dáng vẻ chim sẻ sợ cành cong. Nghĩ thầm, hả? Không thể dùng cùng nhau sao? Nhưng ta ăn mất rồi, làm sao bây giờ?
Kính Hiên dại ra một lúc, hoàn hồn kêu to: “Nguy hiểm thật! Hạng Tướng Quân có công cứu giá, phải thưởng, phải thưởng! Thưởng cái gì bây giờ… Mậu hậu, ngài thấy thế nào?” Dứt lời, thằng nhóc xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ.
Tề Đan Yên trợn trắng mắt một cái, bộ dạng hít thở không thông như Mã Cảnh Đào (**), rít lên: “Đừng thưởng vội, ta đi nôn ra đã!” Nói xong, nàng xách váy nhảy xuống khỏi trường kỷ hải đường mùa xuân, Hạng Tuế Chiêm đứng ở bên chỉ nhìn thấy đôi chân nhỏ như hoa sen, trắng như tuyết chạy bành bạch trên nền gạch đỏ, trong lúc chạy vạt áo đỏ tường vân từ trên vai trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay mềm mại. Hạng Tuế Chiêm khẽ cau mày, hạ tầm mắt không nhìn nữa.

(**) Biểu cảm này đây :)) Chết cười mất =))
Sau khi Đôn Hiếu Đế băng hà, Đại Kiền loạn trong giặc ngoài, Tây Bắc có Khuyển Nhung làm loạn, Tây Nam chia năm xẻ bảy, nội bộ triều đình thoáng chốc phân thành ba phái. Một phái trong đó âm thầm trợ giúp em trai của tiên hoàng Đôn Hiếu Đế, Cung Thân Vương, muốn noi theo Triệu Khuông Dận thời Bắc Tống thoái vị cho em trai; một phái khác do tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát dẫn đầu, vọng tượng kìm kẹp ấu đế làm con rối, vơ vét của cải; còn một phái… tương truyền do hắn dẫn đầu, ý đồ khoác hoàng bào, chiếm chỗ của ấu đế. Hiện nay xem ra, ba phái này có phải quá nhàm chán không? Còn cần phái nào ra tay hay sao? Tiểu Hoàng Đế bại não ở trong cung có thể dùng lạc và trà hoa đậu đen để tự độc chết mình rồi.
“A! Nghĩ ra rồi!” Kính Hiên vui mừng dùng nắm đấm tay phải đập vào lòng bàn tay trái: “Người đâu, thưởng Hạng Tướng Quân mười cân lạc, mười cân trà hoa đậu đen!”
Đây đúng là từng giây từng phút muốn tìm cái chết.
“Vi thần khấu tạ Hoàng Thượng ban thưởng, trong lúc thần tây chinh, mong Hoàng Thượng bảo trọng long thể.” Hạng Tuế Chiêm tạ ơn xong lập tức bỏ đi.
Tề Đan Yên sắp nôn cả ra ruột, kéo hơi tàn trở về, nằm rạp xuống bàn trà, đầu tóc rồi tung rối bù, nghĩ tới vừa rồi suýt chút nữa toi mạng là lại sợ đến mức đấm ngực giậm chân. Kính Hiên yên lặng nghe nàng than thở sống chết một lúc rồi nghiêm túc nói: “Mẫu hậu, các đại thần đều ám chỉ chúng ta là Hạng Tuế Chiêm công cao quá chủ, đã sớm không có lòng thần phục. Hôm nay xem ra, ngoại trừ không có văn hóa một chút, có vẻ rất đáng tin đấy chứ.”
“Đúng là không có văn hóa cho lắm, câu chuyện trứ danh như Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên cũng chưa từng nghe.” Tề Đan Yên nghiêm túc gật đầu phụ họa, trọng điểm hoàn toàn không khớp với Kính Hiên.
Trọng điểm của Kính Hiên cũng lập tức dời đi: “Có lẽ chính vì không có văn hóa nên đến tuổi con cái biết chạy rồi mà vẫn chưa có hôn phối.”
Tề Đan Yên nghe vậy tiếc nuối lắc đầu: “Con gái chỉ thích nam tử đầy bụng thi thư, cả ngày múa đao múa kiếm như Hạng Tướng Quân…” Nàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa nói phải thưởng, đã thưởng chưa?”
Kính Hiên chớp mắt mấy cái: “Còn chưa, mẫu hậu cảm thấy nên thưởng cái gì?”
Tề Đan Yên cúi đầu suy nghĩ rất lâu, trịnh trọng nói: “Vàng bạc châu báu quá thô tục, thưởng thực dụng chút đi. Vậy thưởng… hai mươi cân lạc và hai mươi cân trà hoa đậu đen.”
Đôi khi Kính Hiên cảm thấy Tề Đan Yên mới là mẹ ruột của mình.
Đêm đó, Hạng phủ đèn đuốc sáng trưng. Hạng Tuế Chiêm mặc một bộ quân trang, vai khoác áo choàng lông công lông sóc mà tiên hoàng ngự ban, một con tuấn mã lông đen nhánh bóng loáng hưng phấn giậm chân, đợi chủ nhân của nó lần thứ hai cưỡi nó lao ra sa trường giết địch.

Có thám tử áo đen chạy vào từ ngoài phủ, chắp tay quỳ một gối xuống chờ Hạng Tuế Chiêm hỏi. Hạng Tuế Chiêm trầm giọng nói: “Thái Hậu còn sống không?”
Thám tử áo đen đáp: “Thưa Tướng Quân, Thái Hậu mạnh khỏe. Phần thưởng của Hoàng Thượng và Thái Hậu ban cho đã tới ngoài phủ, à… tổng cộng ba mươi cân lạc, ba mươi cần trà hoa đậu đen.”
Đây là muốn ban chết cho hắn hay sao.
“Ném đi.” Hạng Tuế Chiêm lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Truyền lệnh, ba nghìn tướng sĩ tức khắc nhổ trại xuất phát.”
“Vâng!”
Hạng Tuế Chiêm phi thân ngồi vững trên lưng ngựa, cầm dây cương, nghiêng đầu nói: “Phái mấy thị vệ nhanh nhẹn đáng tin vào cung bảo vệ Hoàng Thượng và Thái Hậu, sắp xếp Tử Ngư vào cung Từ Ninh… Gọi Tử Ngư đến đây.”
“Vâng!”
Không lâu sau, một thiếu nữ mặc áo xanh gọn gàng nhanh nhẹn chạy tới, khom người trước ngựa: “Tướng Quân!”
Người trên ngựa tay cầm chuôi kiếm, đưa mắt nhìn về xa xa: “Sau này ngươi vào cung Từ Ninh giám sát Thái Hậu, nàng ta không có ý đồ khác thường thì thôi, nếu có, một khi kết bè kết cánh giúp người khác soán vị, giết không luận tội.”
“Vâng.”
“Cha!” Hạng Vũ vừa khóc vừa chạy tới, ở bên chân ngựa đáng thương vươn tay đòi bế: “Cha đừng đi.”
Biểu cảm lạnh lùng cứng nhắc của Hạng Tuế Chiêm hiện lên mấy phần ôn hòa, xuống ngựa ôm lấy Hạng Vũ, thấp giọng dỗ vài câu Hạng Vũ mới lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Hắn giao Hạng Vũ cho nhũ mẫu, lại lên ngựa, dặn dò: “Trong những ngày bản Tướng Quân tây chinh, chăm sóc tiểu thư cho tốt, không được có bất cứ sai lầm nào.” Dứt lời, hắn kéo dây cương quay đầu ngựa, phi nhanh ra khỏi phủ, dải tua đỏ trên áo giáp bay lượn theo gió. Dưới ánh trăng bàng bạc, tiếng móng ngựa lộc cộc hùng tráng, làm giật mình biết bao nhiêu con quạ đen.
Tử Ngư đứng nhìn bóng lưng Hạng Tuế Chiêm đi xa, trong lòng thì thầm: “Mong Tướng Quân đại thắng trở về, không có tổn thương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.