Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 96: Quyết chiến sinh tử


Đọc truyện Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh – Chương 96: Quyết chiến sinh tử

Dịch Phi Yên làm như không nghe thấy, vòng tay ôm lấy An Minh Hiên vào trong ngực, sau đó cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi hắn.

Bọn họ đã lâu lắm không có thân mật, cho nên Dịch Phi Yên vừa nhìn thấy hắn đã không thể khống chế, mà An Minh Hiên cũng nhịn không được phát ra nhưng tiếng rên vô cùng thỏa mãn.

Huỳnh Hoặc cũng không hề phản ứng, khuôn mặt hắn lúc này nhìn không ra hỉ nộ.

Một lúc lâu sau, bọn hắn mới có thể kết thúc nụ hôn, Dịch Phi Yên ôn nhu nói: “Ngoan, ở một bên chờ ta giải quyết hắn xong sẽ mang ngươi về nhà.”

An Minh Hiên dĩ nhiên là phi thường tin tưởng thực lực của Dịch Phi Yên, nhìn hắn như vậy hẳn là đã khôi phục võ công rồi. Nhưng Huỳnh Hoặc lại ha hả cười lớn, “Phi Yên, ngươi một chút cũng không thay đổi, giống như trước đây luôn tự cho mình là đúng.”

Dịch Phi Yên cười lạnh nói: “Dịch Thủy Hàn, ta có thể đem ngươi nhốt ở trong sơn động một lần, dĩ nhiên cũng có thể tiếp tục giam ngươi lần thứ hai.”

An Minh Hiên sửng sốt, liên tiếp quay đầu nhìn cả hai người. Dịch Phi Yên vừa gọi Huỳnh Hoặc là Dịch Thủy Hàn? Như vậy Huỳnh Hoặc chẳng phải là phụ thân của Tiểu Hồng Hạnh sao? An Minh Hiên thật khó có thể tin Dịch Thủy Hàn không chết, trái lại còn thành lập ra một tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, còn cấu kết cùng thái tử, hắn rốt cuộc còn dục vọng gì không thể cho ai biết sao?

Dịch Phi Yên chậm rãi nói: “Ta một mực suy nghĩ, nguyên nhân gì có thể khiến Tố Cẩm cùng sáu vị trưởng lão mưu phản, nguyên lai là ngươi.”

Huỳnh Hoặc nhếch môi cười, “Trở nên thông minh hơn rồi. Kỳ thực ngay từ đầu ngươi đã biết là ta, không phải sao?”

“Ngươi vốn đã có âm mưu, muốn cho ta tu luyện Diệu hoa thập tứ, ngươi cố ý làm nhiều việc như vậy, đơn giản chỉ là muốn bức ta đến bước đường cùng, phải lợi dụng độc dược để tu luyện thôi sao?”

“Đáng ăn mừng chính là, ngươi đã luyện thành. Ta phải chúc mừng, Phi Yên con ta, là người thứ hai trong Minh giáo có thể luyện thành Diệu hoa thập tứ.” Huỳnh Hoặc chậm rãi vỗ tay nói.

Dịch Phi Yên cười lạnh, “Ngươi trở thành kẻ thích nhiều lời từ bao giờ vậy?”


Huỳnh Hoặc nhìn lướt qua An Minh Hiên, bỗng nhiên nói: “Phi Yên, ta cùng An Minh Hiên ngươi tuyển trạch người nào? Chỉ cần ngươi có thể buông, chúng ta có thể giống như lúc trước.”

An Minh Hiên không khỏi sửng sốt, tức giận nói: “Đầu ngươi bị hỏng a!”

Dịch Phi Yên quay đầu lại nhìn hắn, lại cười cười nói: “Tiểu Tam nhi nói rất đúng, đầu óc ngươi hỏng rồi sao, ta dĩ nhiên là chọn tiểu Tam nhi.”

Huỳnh Hoặc gật đầu, đáp án này cũng nằm trong dự liệu của hắn, lại hỏi tiếp: “Vấn đề cuối cùng, tính mệnh của An Minh Hiên, cùng  bảo khố đồ giấu trong Diệu hoa thập tứ, ngươi chọn cái nào?”

Tâm An Minh Hiên đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng, có chút hoảng hốt nhìn Dịch Phi Yên. Dịch Phi Yên đối hắn cười cười, quay ra nói với Huỳnh Hoặc: “Tiểu Tam nhi là của ta, ngươi dựa vào cái gì mà dùng hắn làm điều kiện với ta?”

Huỳnh Hoặc lắc đầu nói: “Ngươi thực sự là một chút cũng không thay đổi, ta không thích người không nghe lời.”

Dịch Phi Yên cười nhạt: “Thật trùng hợp, ta ghét nhất bị kẻ khác thao túng.”

Huỳnh Hoặc cười cười, tự tin nói: “Ngươi cho là ngày hôm nay ngươi có thể bắt được ta?”

“Chúng ta có thể thử xem!”

“Phi Yên, khi còn bé ta chưa nói cho ngươi nghe sao? Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, trên đời này không phải chỉ có Diệu hoa thập tứ là tuyệt thế võ công.”

“Những lời này, để khi ta đưa ngươi về chỗ cũ rồi chậm rãi nói đi.”

“Chúng ta thật sự phải làm ra tình trạng này sao?”


“Đây đều không phải là mong muốn của ngươi sao?”

“Tốt lắm, nếu là ta thắng, ngươi cùng An Minh Hiên đều phải theo ta, cùng phụng dưỡng ta, đồng thời mang bảo khố đồ giấu trong Diệu hoa thập tứ tới cho ta. Nếu là ngươi thắng, ta sẽ đưa cho ngươi giải dược cứu An Minh Hiên.

Dịch Phi Yên tức giận nói: “Ngươi dám hạ độc trên người hắn?”

Huỳnh Hoặc nhếch môi cười, “Chậc chậc, mỗi lần nhắc tới hắn ngươi đều không thể khống chế sao? Phi Yên, vi phụ không phải đã dạy ngươi là không thể cho người khác nhận ra hỉ nộ của mình sao?”

Nói xong hắn phi thân lên, tiêu thất trong nháy mắt, lưu lại chính là câu nói của hắn: “Nói lời từ biệt với nhau đi, ta ở phía trước chờ ngươi.”

Dịch Phi Yên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay lại cười với An Minh Hiên, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của hắn, sau đó tiến tới vuốt ve khuôn mặt của hắn một chút, nhíu mày nói: “Gầy!”

An Minh Hiên cũng vươn tay xoa khắp mặt hắn, “Ngươi cũng gầy.”

Dịch Phi Yên nhếch môi cười, dù có vết sẹo dữ tợn trên mặt nhưng hắn vẫn vô cùng xinh đẹp, “Ngươi có nhớ ta hay không?”

An Minh Hiên ra sức gật đầu, “Không có ngươi ta còn không ngủ được!”

Dịch Phi Yên nhíu mày nói: “Đồ háo sắc!”

An Minh Hiên ôm lấy hắn, bất bình nói: “Hai người chúng ta ai háo sắc hơn ai?”


Dịch Phi Yên tà mị liếc mắt nhìn hắn, biểu tình giống như đang trả lời đương nhiên là ngươi a.

An Minh Hiên dừng một chút rồi lại hỏi: “Tiểu Hồng Hạnh, võ công của ngươi đã khôi phục rồi phải không?”

“Ân, được rồi, tốt hơn trước đây rất nhiều.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đem An Minh Hiên ôm vào trong ngực.

An Minh Hiên tránh ra một chút, “Vậy thì sau này ngươi không được cưỡi lên đầu ta nữa đâu nha.”

Dịch Phi Yên vô cùng kinh ngạc, “Trước đây đều không phải là ta ở mặt trên sao?”

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi có thể đừng nghĩ sai lệch đi như vậy được hay không?”  Mặt An Minh Hiên liền đỏ bừng lên, mới có một thời gian ngắn không gặp mà Tiểu Hồng Hạnh càng ngày càng thích hồ ngôn loạn ngữ rồi.

Dịch Phi Yên cong môi cười, mặt mày tươi tắn, một thân hồng y phong hoa tuyệt đại, hắn cúi đầu hôn lên môi An Minh Hiên một chút, sau đó nói: “Chờ ta. Bất luận bao lâu, ngươi đều phải chờ ta, chờ ta trở lại. Chỉ cần ta chưa có trở về, ngươi vẫn phải đợi ta.”

An Minh Hiên nhếch môi cười, “Vậy Tiểu Hồng Hạnh ngươi phải trở về nhanh một chút, ta đợi ngươi về ăn cơm chiều, đã lâu lắm rồi ta không có tắm, ngươi phải trở về hầu hạ ta tắm rửa a!”

“Ân, hảo.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu, cười đến khuynh quốc khuynh thành.

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi theo ta ngoéo tay, ngươi phải nhanh chóng trở về a, đừng để cho ta đợi lâu.”

“Ân, hảo, chúng ta ngoéo tay.”

“Tiểu Hồng Hạnh, để cho ta hôn ngươi chút nữa.”

“Ân, hảo, tới đây cho ta hôn một chút.”


“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi có thể không đi được không?”

“Chờ ta, ngoan ngoãn chờ ta.”

“Vậy ngươi phải nhanh chóng trở về, nhớ kỹ ta đang đợi ngươi.”

“Ân, hảo.” Dịch Phi Yên gật đầu, xoay người đi trước, hắn đi vài bước, cuối cùng không nhịn được, lại lộn trở lại, ôm cổ An Minh Hiên, hung hăng hôn lên môi y, nụ hôn vẫn kịch liệt như vậy, tựa như mang theo tất cả nhớ nhung của cả hai người.

Một lúc lâu sau Dịch Phi Yên mới buông hắn ra, phi thân bay đi.

Tiểu Hồng Hạnh, nhớ kỹ, ta đang đợi ngươi.

Tiếng đánh nhau, tiếng chém giết, tiếng khóc thét hỗn loạn vang lên ở một góc trời, An Minh Hiên đứng bên cạnh cửa sổ, chợt nghĩ, bầu trời sao bỗng nhiên lại mờ mịt như vậy, mọi vật giống như là sắp đổ sập xuống, ép hắn đến không thở nổi.

Hoa tuyết chậm rãi khiêu vũ trên nền trời, những bông tuyết trắng tinh rơi xuống những cành hồng hạnh, rất nhanh chóng liền tan thành nước, trên mặt đất ướt sũng, một chút vết tích của tuyết cũng không có.

“Hiên Vương gia, thiếu chủ hạ lệnh cho thuộc hạ đưa Vương gia quay trở về.”

An Minh Hiên xoay người, nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình, nhàn nhạt mỉm cười: “Ân Ngữ Tình, nguyên lai ngươi không chết.”

Ân Ngữ Tình gật đầu, “Thiếu chủ liệu sự như thần, biết có người muốn làm phản, để bảo tồn thực lực, đã đem chúng ta phái ra ngoài trước. Hiên Vương gia, mau theo ta rời đi.”

“Đi đâu?” Hắn chợt mở miệng hỏi.

Ân Ngữ Tình sửng sốt, sau đó nói: “Thuộc hạ đưa Vương gia quay về Vương phủ.”

“Không, ta không đi, tiểu Hồng Hạnh nói ta ở chỗ này chờ hắn. Ngươi đi đi.” Hắn xoay người, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoa tuyết cùng hồng hạnh lúc này vẫn đang cùng nhau khiêu vũ trên bầu trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.