Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 12: Thâu hoan bất thành (trung)


Đọc truyện Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh – Chương 12: Thâu hoan bất thành (trung)

“Tiểu nhị!”

An Minh Hiên lo lắng không yên phe phẩy cây quạt, đồng thời uống thêm một hớp trà lạnh để hạ hoả.

Tiểu nhị nhanh như chớp chạy tới, nghĩ thầm chẳng lẽ là ban nãy tắm rửa nước còn chưa đủ lạnh? Ngày hôm nay vị thiếu gia này hoả khí thật là lớn a.

An Minh Hiên móc bạc ra, vội vã nói:

”Đi mua sách cho ta, ba trăm bài Đường thi! Phàm là thấy được sách tốt, cũng mua về đây cho thiếu gia ta!”

“Hảo! Thiếu gia, ngài chờ một chút là được rồi!”

Ước chừng khoảng một nén nhang, tiểu nhị ôm vào đến hơn mười quyển sách,  mọi loại thi từ ca phú đều có đủ. An Minh Hiên phất phất tay, ý bảo hắn lui ra.


Nữ tử không thích tiền, vậy nhất định là thích tài (ý nói học vấn)! Với tài năng và trí tuệ siêu phàm của mình, chỉ chốc lát khẳng định sẽ trở thành một đại tài tử. Đến lúc quay về kinh, nhất định khiến cho những lão già thái phó từng dạy mình đều phải kinh ngạc đến không nói nên lời nữa!

An Minh Hiên thực ra rất thông minh, khi còn bé hắn tập viết luôn nhanh nhất, thế nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó, hắn chỉ là nhận thức được mặt chữ, còn cái khác đều ‘nhất khiếu bất thông’ (1). Cho nên bây giờ khi hắn đọc những quyển sách này quả thực chính là tự gây đau khổ cho mình, chưa được một khắc hắn đã mệt mỏi rã rời, tự véo mình một cái thật đau mới miễn cưỡng thanh tỉnh lại, tiếp tục đọc sách:

“Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương (2). Ân, thơ hay thơ hay!”

Làm bậy a, thực sự là làm bậy. Chưởng quỹ đứng ở trước cửa lắc đầu thở dài, sau đó hung hăng gõ đầu nhi tử mình, khiển trách:

”Nhi tử, ngươi về sau cũng không thể vì một nữ nhân mà trở nên như thế biết không?”

Thiếu niên lắc đầu nói:

”Cha, người cứ yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không vì nữ nhân mà điên đảo thần hồn đâu.”

Chưởng quỹ gật gật đầu, nghĩ thầm, con ta thực sự là trẻ nhỏ dễ dạy mà.

Thiếu niên nói tiếp:

“Con yêu mến công tử kia cơ, để con theo đuổi công tử  đó đi! Con phải gả cho hắn!”

(ôi! Ta suýt sặc ….)


Chưởng quỹ vừa nghe thấy thiếu chút nữa ngất đi, tiểu nhị vội vàng chạy tới đỡ, lão chưởng quỹ nước mắt ngang dọc:

”Nghiệp chướng a, ta có một nhi tử như thế này không phải là chặt đứt hương hỏa sao!”

Thiếu niên bĩu bĩu môi nói:

”Cha, đây là người xem thường nhi tử rồi, nếu đến cả cha cũng xem thường con thì con đây còn sống để làm gì? Không bằng để cho con chết đi, chết thì tốt rồi, nhượng người cùng mẫu thân đỡ phải lo lắng!”

Thiếu niên vừa dứt lời liền xoay người chạy về hướng ban công, bước một chân ra, ngồi vắt ngang ở trên lan can, cố chấp nói:

”Cha, kiếp sau tái kiến!”

Chưởng quỹ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó quay sang tiểu nhị nói:

”Cái gì nên làm thì làm đi, ánh trăng đêm nay không tệ, đem mấy cái chăn lấy ra phơi thôi.”


Chưởng quỹ nói xong liền rời đi.

Tiểu nhị nghĩ thầm, chưởng quỹ không phải là tức đến điên rồi chứ?

Thiếu niên thấy cha không để ý đến hắn, cũng không tiếp tục la hét đòi nhảy lầu nữa, ngượng ngùng về phòng của mình.

Mà bên này, An Minh Hiên sớm đã vùi đầu trong sách, thả hồn vào mộng đẹp.

Trăng lên cao đầu cành, một tiếng mèo kêu thê lương, An Minh Hiên giật mình tỉnh giấc. Hắn nghĩ mà muốn tức giận, đến mèo mà cũng ‘khiếu xuân’ có đôi có cặp, dựa vào cái gì mà hắn – một vương gia phong lưu lỗi lạc còn ở nơi này thở vắn than dài, mình khuê đèn độc bóng năm canh chứ?

Nghĩ một lúc, hắn liền quăng thư tịch xuống, phi thân khỏi phòng, nhảy lên nóc gian nhà đối diện phòng của tiểu Hồng Hạnh. Bạch y phấp phới, chiết phiến chập chờn, một vành trăng sáng trên không càng thêm làm nền cho hắn, bạch y trắng hơn tuyết, quả thật là ‘siêu trần tuyệt thế’. Từ trong ngực lấy ra hai lượng bạc, dùng sức ném một cái vào cửa sổ phòng tiểu Hồng Hạnh, cửa sổ ‘chi’ một tiếng mở ra, vừa vặn lộ ra gương mặt đang ngủ say của nàng.

An Minh Hiên nở một nụ cười gian xảo, thu hồi chiết phiến, đem ngọc tiêu đặt ở bên mép nhẹ nhàng thổi. Hắn thổi tiêu đánh đàn chính là học từ mẫu phi của hắn, Vân quý phi đã từng là mỹ nhân nổi danh khắp thiên hạ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. An Minh Hiên khi còn bé đã luôn quấn quít lấy mẫu thân, bắt nàng dạy hắn đánh đàn thổi tiêu đầy đủ, không vì cái gì khác mà chỉ vì tán gái. An Minh Hiên từ nhỏ đã biết, nữ tử thích nhất là phong hoa tuyết nguyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.