Đọc truyện Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt – Chương 8
“Tôi cảm thấy… Văn ca rất tuấn tú!”
An Miên Miên vừa thốt lên, cả hội trường cũng biến hóa theo, phóng viên phía sau chen lên trước đặt câu hỏi, An Miên Miên đừng nhìn bộ dáng non nớt, xử lý loại tình huống này cư nhiên thành thạo.
“Trước kia không được hợp tác, tôi cảm thấy Văn ca là loại nam nhân lãnh khốc, sau này hợp tác mới phát hiện người này thật sự tốt lắm! Đương nhiên không chỉ có tôi nói như vậy, trong đoàn phim mỗi người đều cảm thấy Văn ca tốt lắm!” Trong lời nói An Miên Miên không hề có lỗ hổng, nhưng chỉ lộ ra một cỗ ám muội không rõ ràng.
“Chúng tôi Văn Lược cũng vẫn đều ngại ngùng, nhưng lúc riêng tư tính tình cũng thực bạo đi!” An Trình Điển hung hãn kể chuyện, “Ngày đó tôi chụp lén hắn, vì ảnh chụp, hắn thiếu chút nữa nhào vào đánh tôi!”
“Tôi cảm thấy Văn ca là một nam nhân ôn nhu!” An Miên Miên cười ngọt, “Nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể tiếp tục hợp tác!”
Nói đến hợp tác, tất nhiên sẽ có người hỏi, An Trình Điển cùng Văn Lược quan hệ tốt như vậy tại sao cho tới bây giờ cũng không hợp tác qua! An Trình Điển thực tự nhiên đem đề tài này tiếp nhận, “Có thể chúng tôi đều quá mắc đi! Cho nên vẫn không có đạo diễn mời chúng tôi! Kỳ thật… nếu có thể cùng Tiểu Lược hợp tác, tiền ít cũng không sao!”
Văn Lược ở một bên cái gì cũng chưa nói, chính là bàn tay dưới bàn nhéo đùi An Trình Điển vẫn không buông ra. Hắn nói lung tung, nói lung tung, ai muốn cùng hắn hợp tác, trả ít tiền cũng không sao. Cái gì cũng có thể vui đùa, giao tình có thể nói loạn, nhưng tiền thì không thể ít!
Văn Lược vẫn có thói quen để dành tiền, hắn nghĩ tương lai có một ngày hết nổi tiếng, hắn liền ôm tiền ngân hàng về quê sống, tốt nhất ở hiện tại có thể kiếm đủ tiền về dưỡng lão.
Cuộc họp báo trở nên nhộn nhịp, một bên đạo diễn cùng người đại diện đều bắt đầu lau mồ hôi. Chung quy một câu về điện ảnh cũng chưa nói.
Bất quá ngày hôm sau cũng có mặt đầy đủ trên các mặt báo.
Xế chiều hôm đó Văn Lược liền ly khai, hắn để cho Vệ Sanh tùy ý đặt vé máy bay. Vệ Sanh bọn họ còn có chút việc xử lý, hắn một mình về nhà trước.
Lần này trở về ít nhất phải ngủ một tuần.
Thời điểm tới sân bay, cư nhiên còn có fan đưa đón. Fan ở trong mắt Văn Lược vẫn đều là thực thần kỳ tồn tại, bọn họ sẽ biết ngươi chừng nào quay phim gì, khi nào thì rời đi, khi nào tới sân bay, so với phóng viên còn muốn chuyên nghiệp hơn.
Văn Lược cùng fan cười chào hỏi. Bỗng nhiên, hắn lại nhìn thấy ảnh chụp kia, chính là ảnh chụp hắn thấy lúc ở bệnh viện, tấm hình An Trình Điển cùng hắn ôm nhau ở lễ trao giải.
Hắn đang buồn bực, bỗng nhiên lại nghe đến một trận hoan hô, nguyên lai là fan của minh tinh khác đang hét chói tai. Thành phố của điện ảnh và truyền hình, mỗi ngày đều có ngôi sao lui tới nên một chút cũng không kỳ quái, cho nên Văn Lược cũng không để ý.
Bỗng nhiên hắn giống như nghe được người gọi tên hắn, tiếng gọi lớn như vậy ở nơi này, tất nhiên hắn có thể nghe được.
“Tiểu Lược!”
Nghe thấy thanh âm, Văn Lược muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, thân thể rất nặng liền như vậy áp tới.
“Tiểu Lược, sao trùng hợp vậy?” An Trình Điển tựa vào lưng Văn Lược, các bao đồ hắn cầm đều ở trước ngực Văn Lược.
Văn Lược thấy tay của An Trình Điển bị thương, không có so đo liền cầm bao đồ trong tay hắn. (>///////