Bất Quá Tư Quân

Chương 96: Phiên Ngoại Tần Tư Uyên


Đọc truyện Bất Quá Tư Quân FULL – Chương 96: Phiên Ngoại Tần Tư Uyên


“Yêu một người, có thể đậm sâu đến nhường này sao?”
“Vì hắn mà có thể từ bỏ thân phận hơn người, bán đi linh hồn của bản thân?”
Lá trà trong chén dập dềnh trôi nổi, y hỏi ta mà làm như đang nói chuyện gì đáng cười lắm.

Ta hơi tức giận, nhưng không có ý định gây sự với y.

Bởi ta biết rõ, y là nguồn hi vọng duy nhất của ta lúc này.
Cái quạt lông đuôi chim hương xám che ngang cằm, ta cố làm bộ ung dung tự tại hồi đáp: “Cũng thường thôi, chủ yếu là hận.”
Lời ta vừa dứt y đã nâng mắt nhìn ta, đáy mắt xẹt qua một tia thích thú.

Y hỏi: “Thực là hận sao?”
Nước trong khe suối chảy róc rách, bộ trà cụ bằng gốm xanh trên bàn vừa nhìn đã biết là quý.

Ta ngồi trên phiến đá đối diện y, nhìn thác Tử Yên đổ nước ầm ầm, đột nhiên không biết trả lời ra sao.
Y hỏi rất đúng, toàn bộ đều trúng tim đen của ta, khiến ta lúng túng và vụng về.
“Đúng là, hận có đáng bao nhiêu.

Nhiều hơn chính là yêu.” Ta thở dài, không làm bộ làm tịch nổi nữa.

Hai vai buông thõng như một con chim đực thua trận uể oải.
Ta nhớ Quân Thành Thu của mấy vạn năm trước.
Hắn là Tiên thai, sinh ra đã là tiên trong Tiên giới.

Một đường nhân sinh rộng mở thăng tiến, mỗi bước đều như bước trên hoa hồng.

Hắn có cha còn mẹ, được sinh dưỡng cẩn thận từng li từng tí, là bảo bổi của tất cả mọi người, ngay cả ta cũng kìm không đặng mà yêu thích hắn.

Nụ cười của hắn đẹp, hắn cũng thích cười rộ với ta.

Mỗi lần thấy hắn cười như thế ta lại không tự chủ được mà nghĩ, hắn quả thực là ánh nắng ban mai.
Hắn có một lộ trình bằng phẳng như thế, sao có thể hiểu được những gian nan của ta?
Ta đối với hắn, vừa ngưỡng mộ cảm mến vừa hậm hực ghen tị.
Nhưng nếu chỉ là hắn cao quý hơn người thì ta cũng đâu có đến nỗi phải lâm vào cảnh thù hận thế này.

Cái sai của hắn, chính là lấy đi sự tâm đắc của phụ thân.
Đời này ta hận nhất là ai có thể khiến Tần Tư Bác hài lòng.
Ta đúng là một kẻ xấu, ha ha.
Vậy nhưng biết làm thế nào đây, từ khi sinh ra ta đã được dạy phải tranh đua không ngừng.

Hổ tộc dũng mãnh thiện chiến như thế, muốn chèo lên cái ghế đầu đàn đâu phải chuyện lựa rau gắp mắm.

Tất cả những hư vinh đó đều phải trả giá bằng máu.

Phụ thân ta làm được, ngài cũng hi vọng ta sẽ làm được.
Bất quá đến nước này thì làm gì có ai không biết, ta thiên tư kém cỏi, bàn tay chỉ cầm bút không nhấc nổi đao.
Sau này nghĩ lại ta thấy cũng nực cười.

Một đời này đến lúc chết, chưa từng khiến lão thân phụ hài lòng.
Chuyện ta gian nan cả đời, đánh đổi không biết bao nhiêu thứ vì nó, thậm chí còn bán cả linh hồn cho quỷ dữ, hắn lại làm được dễ như trở bàn tay.
Sao có thể như thế? Sao có thể đối xử với ta bất công như thế? Tại sao không thể sinh ra ta khỏe mạnh hơn một chút, ưu tú hơn một chút?
Nhiều người thân cận với ta biết được tâm tư này vẫn luôn khuyên ta buông bỏ chấp niệm.

Chuyện có khiến Tần Tư Bác hài lòng hay không thực ra không cần cố chấp.

Vậy nhưng bọn họ không hiểu.

Đối với một kẻ không có mẹ như ta, chút quan tâm của thân phụ chính là món quà lớn nhất.
Thân phụ của ta, Tần Tư Bác, ngài là người thân duy nhất của ta.
Không làm ngài hài lòng, ta còn lại gì đây?

Cái mạng nhện này vẫn luôn chăng một cách rối ren.
Ta đi đi lại lại trong vòng tròn luẩn quẩn của mình, không rõ thế nào lại đạp trúng dây tơ hồng của hắn.
Yêu, là một loại cảm giác rất lạ.

“Ngươi không nhìn thằng con trai của Quân thúc thúc một chút, xem nó ưu tú thế nào.

Ngươi cả ngày rong chơi cùng nó mà không học hỏi được chút gì hay sao?!”
“Ngươi nhìn bản thân ngươi có ra dáng một nam nhân Hổ tộc núi tiên hay không? Nhìn có đáng mặt nam tử hay không, hả!”
“Hôm nay lại vì ngươi mà mất mặt.

Trước bao nhiêu sư thúc sư bá, ngươi xem Quân Thành Thu bắn một tiễn trơn tru nhẹ nhàng bao nhiêu thì ngươi trúc trắc vụng về bấy nhiêu.

Thật là không nhìn nổi!”
“Ngươi không nhìn lại xem…”
“Ngươi không học hỏi Quân Thành Thu một chút…”
“Ngươi không biết mình kém hắn bao nhiêu sao…”
“…”
Đáng chết!
Bấy nhiêu năm nay những lời phụ thân nói với ta không phải là hỏi ta đói hay không, lạnh hay không, có đau hay không mà chính là “Nhìn sư huynh ngươi xem.”
Cái bóng của sư huynh quá lớn, cho dù ta có cố gắng kiễng chân nghển cổ bao nhiêu thì cũng không thể thấy được mặt trời.
Một cảm giác đau đớn nổ tung trong não.

Ta ôm đầu co mình lại trong góc phòng.

Nước mắt giàn giụa trên đầu gối.

Trong lồng ngực có một trái tim đau đớn khôn cùng.
Vừa yêu vừa hận là tư vị gì?
Ta không biết.

Chẳng là rất giống cảm giác ăn món mình thích nhất nhưng lại không ngừng cắn vào lưỡi.
Không thể ngừng được, nhưng phiền, lại còn đau.
Ái tình là một thứ độc dược kì lạ.

Một khi đã mắc phải thì vô phương cứu chữa.

Ta không kiểm soát được trái tim mình, tự âm thầm giày vò bản thân suốt mấy vạn năm.
Trà lọc hết mấy lần nước đã loãng đến không nếm ra vị gì nhưng y có lẽ không rành thưởng trà, vẫn thản nhiên nói: “Lá trà này là loại gì, bản tôn vậy mà chưa từng uống qua đâu.

Rất thơm.” Nói rồi không ngừng thêm nước vào ấm trà.

Y búng tay ra một ngọn lửa, ấm nước chẳng mấy chốc đã sôi.
Quanh năm kề chén trà bên môi thổi hơi, đi con đường thư sinh văn nhã, ta nhìn y như vậy quả thực không vừa mắt, mang theo ý tứ khinh bỉ nói: “Không phải trước đây ngươi uống đều là rượu sao? Cái thứ này mà cũng gọi là trà?”
Lời ta vừa nói ra liền nghe Hồ Mạn Bắc cười ha ha hai tiếng, không có ý tứ khác, là thực sảng khoái.
Ta không ngắt lời y, để y cười hết mấy chén trà mới dừng lại.

Xa xa thác đổ nước ầm ầm tung bọt trắng xóa như khói bay lên.

Ánh mặt trời như có như không rọi đến nơi chân núi này.

Hồ Mạn Bắc vẫn ôm chén trà, y nhìn chăm chú vào mắt ta, hỏi: “Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ?”
Tim ta giật thót một cái.

Tay cầm quạt bất tri bất giác đã đưa lên che ngang mặt.

Thực lòng tiếp chuyện y cả ngày hôm nay chỉ chờ để nghe y hỏi câu này.

Vậy nhưng bây giờ thực sự phải đối mặt ta mới thấy hoảng hốt không thôi.
Ta biết, người tiến vào Ma giới đều không đơn giản.


Đây là vé một chiều, chỉ có đi không có về.

Lỡ như ta có hối hận cũng không thể làm gì khác.Ta siết chặt nan quạt trong tay, bất động thanh sắc nhìn dòng nước xa xăm.
Giây phút này, hình như ta đã đợi rất lâu.
Nước từ trong khe suối róc rách chảy xuống hồ.

Cá trong hồ từng đàn từng đàn bơi lội.

Người bên hồ buông mấy tiếng thở dài.
“Ta cam tâm tình nguyện.”
Từ hôm nay trở đi, ánh dương rọi tới đâu là do ta làm chủ.

Bất kể là bóng của ai cũng không thể bao trùm ta nữa.
Hồ Mạn Bắc mỉm cười với ta, trong tay thảo một tờ khế ước bằng máu.
Lá trà càng lúc càng nhạt màu, bây giờ uống vào phỏng chừng đã không còn vị gì nữa.
Ta run rẩy hạ đao xuống nơi cổ tay.

Máu tươi nhỏ tong tong lên tờ khế ước quỷ dị.

Đến khi ba chữ Tần Tư Uyên bị máu che kín, Tần Tư Uyên đã không còn là Tần Tư Uyên nữa.
***
“Yêu một người, có thể sâu đậm đến vậy sao?”
“Vì hắn mà không tiếc hủy hoại chính mình?”
Trong bóng tối như có như không vang lên tiếng người hỏi ta.

Đầu quá đau, ta không trả lời hắn, chỉ một mình ôm đầu ngồi trên đất.
Động này đóng kín bốn bề, là nơi cấp cao Ma tộc dùng để bế quan tu luyện một con ruồi cũng khó lọt vào đây.

Ta không rõ âm thanh kia làm thế nào lại đến được tai ta.

Cũng không phải ta không muốn trả lời.

Chỉ là hỏi khó quá, ta không biết phải đáp thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi khiến đầu đau như búa bổ, toàn thân ẩn toan đau.
Bên tay trái là gương Thanh Ảnh, quên đi câu hỏi vô tiền khoáng hậu kia đi, ta phải nhìn gương này một lần rồi mới bước được qua bậc của Sát Ái này.
Mặt gương phảng phất phản chiếu một tia sáng nhàn nhạt mà chói mắt.

Hai mắt ta đỏ ngầu, y phục trên người loạn xạ.

Tóc tai cũng rối bời, nhìn không ra là Mộng Ma đại nhân đại danh đỉnh đỉnh.
Ta nhìn vào trong gương nhưng không thấy được chính mình.
Người ở trong gương là người ta đã muốn nhớ một đời không quên.
Quân Thành Thu.

Quân Thành Thu…
Tháng sáu trời xanh nước trong, trên trời điểm mấy cánh diều phóng khoáng bay lượn.

Trong vườn rả rích chim kêu.
Hắn ở trong nắng ban trưa, tay cầm đoản đao của sư đệ đồng môn xẻ thịt gà nướng.

Giữa giờ học mà trốn ra đây nướng gà, nếu đổi lại là ta không biết phải ăn mấy trận đòn mới xong đây.

Vậy nhưng trên trời dưới đất này nào có chuyện gì khiến hắn phải cúi đầu.


“Sư đệ, đừng ngẩng đầu lên nữa! Bị phát hiện thì cả ta lẫn đệ đều không xong đâu.” Hắn nói, quàng vai bá cổ ta kéo đầu ta xuống.

Cả ta và hắn đều nằm rạp trong mấy bụi cây.

Gà nướng cả con nóng hổi thơm phức.

Ta ngửi đến mức không cầm được dáng vẻ văn nhã ngày thường.

Quân Thành Thu xẻ con gà làm đôi, đưa cho ta một cái đùi, hắc hắc cười nói: “Sư đệ, động lòng rồi đúng không?” Thấy ta mặt lạnh chần chừ không nhận liền trực tiếp nhét gà vào tay ta, một bên ngấu nghiến gặm cắn hàm hồ nói: “Đừng lo nữa! Trời đánh tránh miếng ăn, ăn ngay kẻo nguội.”
Đó là lần đầu tiên ta học xấu, lại còn là cùng hắn học xấu.
Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn vì chứa đồ ăn mà hai má phồng lên.

Đôi môi phớt hồng bóng loáng.

Chân mày anh khí, bàn tay thon dài.

Xung quanh hương hoa đưa thoang thoảng.

Bụi cây rậm rạm, ta và hắn quỳ sát bên nhau, phảng phất ngửi được mùi bồ kết trên tóc thiếu niên.
Ta hoảng hốt quay mặt đi, không còn biết gà trong miệng là vị gì nữa.
Hắn vẫn luôn như vậy, càn rỡ, vô tâm vô phế.
Chỉ trách ta thấy nụ cười của hắn đẹp, bị sa vào độc dược một đường không có chỗ lui thân.
Gương Thanh Ảnh ở bên cạnh.

Khuôn mặt hắn vẫn còn rõ ràng hiện ở đó.
Ta cắn chặt môi.

Mắt nhòe nước.

Quạt trong tay không biết đã gãy mấy lần nan.

Ta ôm đầu quỳ xuống đất, đối người trong gương dập đầu mấy lần.

Sau đó…
“Bát Vân có tứ vị thượng tiên, chuyện rõ như ban ngày.

Ở đâu lại có một người chưa phải?”
“Chuyện này chắc đến tám, chín phần.

Ngươi thấy Thiên Quân có nói chơi qua chưa?”
Ta hoảng loạn.
Chuyện ta không phải thượng tiên không ngờ đã khiến Cửu Vân nghi ngờ.

Nếu ta không nhanh tay thì mạng ta cũng khó bảo toàn.

Vậy nên ta thừa vũng nước đục này, đẩy câu sang chỗ hắn.

Vừa hay ta cũng mới thăm dò được, Quân Thành Thu còn một đạo thiên kiếp chưa trả xong.

Tráo thiên kiếp đó bằng mộng của ta, không phải chuyện Mộng Ma không làm được.
Tần Tư Uyên, ngươi làm đúng lắm.

Hắn sắp vì ngươi mà bị hủy rồi!
Ta mô phỏng những giấc mộng gần đây của hắn, gọi hắn đến Vô Trần đài, đeo lên một lớp da mặt khác, đạp hắn xuống nhân gian.
“Ngươi sinh ra đã là tiên trên Tiên giới.

Nhưng đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy? Ta, chính là cái không dễ dàng của ngươi.”
Nghiêm Phó Bằng là do ta thao túng.

Mệnh cách là do ta cải.

Người là do ta giết.

Mộng, đều là của ta.
Nhưng hắn vẫn chưa chết!
Tên Viêm Chung Ly chết tiệt này ở đâu nhảy ra?! Lúc xem lại mệnh cách của hắn, nhìn thấy ba chữ Viêm chiếu mệnh mà ta không khỏi tức giận.
Đáng lý Nghiêm Phó Bằng ở Đông Thành đã phải kết liễu được hắn bằng Đoạn Âm kiếm, nhưng vì có ba chữ Viêm chiếu mệnh này khiến hắn bình an vô sự tỉnh lại, giống như một giấc mộng thông thường.
Ta không phục.

Mộng Ma ta đâu chỉ có chút tài mọn như thế.
Ta dựng lại mộng Côn Liêu.

Hạ Huyền Chương quả thực là một vai phụ thích hợp.

Mọi chuyện đều diễn ra theo ý muốn, chẳng là không biết ở nơi nào lại có thêm một tên Viêm Chung Ly nữa!
Vẫn như cũ, hắn còn chưa chết.
Khi đó ta gấp đến nỗi mỗi ngày đều không chợp mắt nổi.

Cả ngày trằn trọc mở mắt trừng trừng nhìn gương Thanh Ảnh.

Nghe tin hắn xuống lên Tứ Vân uống tiệc rượu ta liền vội vã lén lút theo sau.
Xuân Tửu túy vốn chẳng say ra mộng gì, giấc mộng đó chẳng qua là ta nhanh tay chen vào thôi.
Đón hắn ở ải kế tiếp chính là mộng cảnh của Diên Tương Phi.

Ta vốn định một lần này dứt khoát cho xong, không ngờ lại xuất hiện một vị thượng thần!
Có ngọn núi đó sừng sững trấn thủ bên cạnh hắn, cho ta mười lá gan cũng không dám xuống tay.

Vậy nên mộng Diên Tương Phi vốn là nơi kết liễu hắn lại biến thành một đoạn tình ái bùi ngùi sướt mướt.

Hắn cũng bình an vô sự mà trở ra.
Lần đó hắn trở ra được thượng thần đưa theo người.

Suốt một đoạn thời gian đó ta không dám gây ra động tĩnh gì lớn.

Trong lúc hắn an ổn sinh hoạt trên Thập Tam Vân thì ta đã bị chính mình bức cho không ra hình dạng gì nữa rồi.

Mỗi lần nhìn vào bề mặt phản chiếu, thấy một Tần Tư Uyên tóc tai rối loạn, tròng mắt đỏ ngầu dưới mắt thâm đen mà ta không khỏi điên loạn.
Rốt cuộc chấp niệm sâu tới mức nào, sao ta lại cố chấp đến cái dạng này…
Ta không thể tiếp tục dây dưa nữa, lần tới ra tay nhất định phải giết được hắn.
Trời cao cho ta một cơ hội, hắn tách ra với thượng thần còn về Bắc Miên uống rượu Sinh Ly.

Say Sinh Ly sẽ mộng mị liên hồi, đó chẳng phải là cơ hội trời ban cho ta sao? Ta nấn ná đến muộn, đến vào lúc hắn đã say, nhanh tay động chạm được vào mộng cảnh của hắn mà không ai hay biết, cả Đông Đản cũng không.
Tất cả đều đúng như dự tính của ta, chẳng là đi cùng hắn qua một đoạn quá khứ đó làm ta không khỏi xao xuyến.
Độc này, ta đã trúng quá nặng rồi.

Phải nhanh nhanh, lấy độc trị độc.
Một tiễn của ta trong mộng cảnh tuy không lấy được mạng hắn nhưng cũng khiến hắn âm thầm nội thương không nhẹ.

Đẩy được hắn vào Hỏa Đà cốc ta vui mừng trong bụng.

Hỏa Đà cốc là địa bàn của ta, ta muốn làm gì thì làm, không cần kiêng dè ai.

Vậy nên khi Mạnh Phượng Nham chạy đến xin ta giao người cho y trút giận vài câu ta cũng rất hào phóng đồng ý.
Mộng của Mạnh Phượng Nham không giết được hắn là chuyện chẳng có gì bất ngờ.

Hắn một thân kim đan đại bổ, dẫu gì cũng là thượng tiên vài chục vạn năm tu vi.

Sao có thể xựa vào hai ba cái mộng cảnh mà muốn giết người ngay được.
Hắn rơi vào điển lao hỏa ngục như cá trên thớt như chim trong lồng.

Nhưng mạng hắn vẫn còn lớn lắm, Phương Tri Hạc không biết thổi gió gì bên tai Ma Quân khiến y không cho ta giết hắn.
Ta đợi.
Đợi đến ngày đó lệnh cấm cuối cùng cũng phải gỡ bỏ.

Ta quá mệt mỏi rồi, dù hôm ấy Hồ Mạn Bắc không cho ta giết hắn, ta cũng sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.
Ta không thể đợi thêm cũng không thể quay lại nữa.
Hắn nói: “Tần sư đệ, có chuyện gì mà hai ta không thể cùng nhau giải quyết chứ?”
Ta không trả lời.
Lẽ nào ta lại nói: “Chấp niệm này là do ái tình tạo nên.

Chuyện ta yêu huynh, huynh có giải quyết được không?” Huống chi đâu chỉ là yêu, ta còn muốn giết huynh.
Tóc hắn như tơ, ở trong tay ta trơn trượt như lụa.
Hắn cũng chẳng nhớ những quá khứ mà ta vẫn luôn nâng niu trân trọng không nỡ quên.

Hắn chẳng nhớ gì cả, hắn đều quên hết rồi.
Hồ Mạn Bắc biết ta có ý định ngoài luồng, khế ước đóng dấu trong người bắt đầu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.